Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sự việc chính phi nương nương bị giam lỏng ở Lâm Hà Biệt Việt ai ai trong Đồng vương phủ cũng biết, thậm chí còn dám sau lưng chủ tử nghị luận đúng sai. Trong chuyện này chẳng thể trách Ngạc vương thủ hạ vô tình vạch trần chỉ trách ả phạm sai nhiều lần không biết hối cải, còn dám chiếm đoạt lễ vật của Ngạc vương ban tặng.
Nữ nô trong phủ sớm đã chướng tai gai mắt đám người chính phi ngang ngược hống hách, thấy nàng hôm nay sa cơ thất thế càng thêm cao hứng, đi đến đâu thì cười đùa mỉa mai đến đó.
Mới hôm qua còn là chính phi quyền cao chức trọng giờ lại thất thế chịu đựng giam cầm, cơn giận này Cách Nhĩ Tạ Bố Âm có nuốt cũng nuốt không trôi!!
Loảng xoảng âm thanh thi nhau vang lên, tất cả đồ vật trên bàn đều bị gạt đổ xuống đất vỡ tan thành trăm mảnh. Đào Hoa mang tảo thiện đi vào nhìn thấy cảnh tượng này không khỏi hoảng sợ, vội vàng đặt thảo thiện lên bàn rồi chạy đến đỡ chủ tử vẫn còn tức giận.
“Nương nương người không sao chứ?”
“Khốn khiếp!!!” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm giận dữ gạt tay Đào Hoa ra khỏi người mình, run rẩy tiến về phía cửa lớn: “Bản phi là ai kia chứ? Hả!? Là thân sinh nhi nữ của Cách Nhĩ tướng quân Cách Nhĩ Du Ách Hằng, mười đời Cách Nhĩ tộc vì triều đình ra sức cống hiến chẳng chút nề hà. Ấy vậy mà hôm nay lại chịu cảnh chim lồng cá chậu, cơn giận này bản phi thật sự không thể không ghi nhớ!”
“Nương nương bớt giận, còn người còn cách, dù sao Cách Nhĩ cũng là đại gia tộc hoàng thượng sẽ không dám làm gì ngài đâu.”
“Ta hôm nay chịu nhục nhã giam cầm, chút mặt mũi lão hoàng đế cũng không lưu lại cho ta, lúc này chắc con tiện nhân Mộ Tước đang rất cao hứng.”
Đào Hoa chủ động dìu Cách Nhĩ Tạ Bố Âm ngồi xuống ghế: “Có trách thì trách Ngạc vương không biết nể mặt vạch trần nương nương, rõ ràng ngài ấy có ý chống đối Cách Nhĩ tộc chúng ta.”
“Chỉ là đứa nhỏ của một omega loài người lại dám đối đầu với bản phi?”
“Nương nương có điều không biết.” Đào Hoa đảo mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng thì thầm vào tai nàng: “Ngạc vương dường như có ý với Mộ Hoan, hôm trước nô tỳ nghe được Ngạc vương cùng Hân vương tranh người, ban đầu Hân vương có ý thoái nhượng nhưng Đồng vương lại không đáp ứng. Mấy hôm trước thiện phòng báo tin Ngạc vương mang tặng nhị tiểu thư bảy vò sữa dê, thậm chí còn nhiều lần nhắc nhở không ai được phép hưởng dụng ngoài nàng.”
“Quả nhiên là hồ ly tinh.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm siết chặt tay vịn ghế, hai hàm răng nghiến chặt phát ra tiếng ken két nho nhỏ: “Hết một Mộ Tước lại đến một Mộ Hoan, đám nữ nô hèn mọn đó chưa bao giờ ngừng quấy nhiễu an tĩnh chung quanh bản phi.”
“Nương nương muốn xử lý thế nào?”
“Bản phi hôm nay bị giam cầm ở trong Lâm Hà Biệt Viện này vừa có tốt vừa có xấu.” Chậm rãi đứng dậy đi về phía cửa lớn, ngước mắt nhìn bầu trời trong trẻo chứa những gợn mây trắng lãng đãng thả trôi: “Như cũ, mỗi ngày đều nhúng tay vào đồ ăn của Mộ Hoan, tìm cách trì hoãn ngày thành hôn càng dài càng tốt. Nếu con nha đầu đó có xảy ra chuyện gì cũng chẳng ai nghi ngờ bản phi làm, lúc đó không chỉ diệt được mối nguy hại còn phủi được hết trách nhiệm. Riêng phần Mộ Tước ta còn muốn xem nó đắc ý được bao lâu, đừng nghĩ có thể giữ ta ở Lâm Hà Biệt Viện này là nó có thể trở thành chính phi, không dễ dàng như vậy đâu!!”
“Vâng, nương nương, nô tỳ sẽ làm theo những gì ngài phân phó.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay, không ai nói ai đồng loạt quay đầu lại nhìn thử là kẻ nào ngang nhiên bước vào Lâm Hà Biệt Viện.
“Tỷ tỷ mưu sự như thần, tiểu muội đây cũng có dịp mở mang tầm mắt.”
“Ngươi…” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm nheo nheo mắt: “Thác Khống Hề Dụ?”
Thác Khống Hề Dụ uyển chuyển bước vào, phía sau còn có hai nữ nô đi theo hầu hạ.
“Chúng ta là tỷ muội nhiều năm, sao không đến thăm hỏi tỷ tỷ một chút chứ?” Thác Khống Hề Dụ đưa mắt nhìn nữ nô bên tay trái: “Mang điểm tâm đặt lên bàn đi.”
“Ngươi muốn giở trò gì? Hay tính diễn một màn giả mèo khóc chuột?”
“Tỷ tỷ quá lời rồi, tuy ta chỉ là trắc phi nhưng cũng giống tỷ tỷ là Lang tộc hậu duệ. Đừng sợ, ta và tỷ tỷ cùng ngồi chung trên một chiếc thuyền, tuyệt không để tỷ tỷ gặp nguy hiểm.”
“Ha, nói hay nhỉ?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm phất mạnh tay áo, mỉa mai nhìn Thác Khống Hề Dụ: “Ngươi thời gian qua không ngừng tìm kiếm sủng ái của điện hạ, nếu không phải gia tộc Thác Khống lụi bại chưa chắc ngươi đã xuống nước chủ động nói chuyện với ta.”
“Tỷ tỷ nói thế thì tội cho tiểu muội quá.” Thác Khống Hề Dụ nâng khăn the giả lả cười đùa: “Chúng ta đều có chung một mục đích, sao còn phải phân Thác Khống hay là Cách Nhĩ?”
“Bảo ta không phân? Nực cười, Thác Khống ngươi cũng muốn ngang hàng với Cách Nhĩ tộc? Có phải mơ tưởng quá nên sinh hoang tưởng không?”
Ý cười của Thác Khống Hề Dụ đông cứng, bất quá chỉ một phân thời gian đã quay lại bình thường: “Tỷ tỷ, bên nào là bạn bên nào là địch, tự nên cân nhắc một chút. Hôm nay kẻ thất thế không phải là ta, mà là tỷ. Nếu còn cương ngạnh không buông chỉ sợ rằng ngày sau Mộ Hoan kia ngồi lên được chính phi chi vị, lúc đó có hối hận thì cũng đã muộn màng.”
“Ngươi đang de dọa bản phi?”
“Tiểu muội nào dám.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm hừ lạnh, đưa tay tiếp nhận chén trà của Đào Hoa: “Không cần dong dài, nói thẳng ra đi.”
“Tỷ tỷ mưu sự như thần khiến tiểu muội nghe thấy cũng phải ngưỡng mộ ba phần, nhưng nếu chỉ dựa vào một mình Đào Hoa sợ rằng không đủ sức thực hiện nhiệm vụ tỷ tỷ giao phó.”
Thác Khống Hề Dụ liếc mắt nhìn nữ nô theo hầu, nàng ta hiểu ý bước lên dâng một hộp gỗ đào hai tấc.
“Hôm nay tỷ tỷ rơi vào mưu sâu kế hiểm của tỷ muội Mộ gia, mối thù này nhất định phải báo tuyệt không thể nhân nhượng đám loài người bần tiện đó được. Tỷ tỷ, ta có cái này tặng tỷ làm lòng tin, mong tỷ tỷ không chê bai.”
“Đào Hoa.”
Tự khắc hiểu ý tứ của nương nương, Đào Hoa bước lên tiếp nhận hộp gỗ mở ra cho chủ tử xem đồ vật bên trong.
“Thứ này do Ti Trân Phòng thiết kế, tiểu muội thấy món đồ này thanh tao trang nhã biết nó thích hợp với tỷ tỷ nhất nên mới cố ý mang đến thể hiện chút lòng thành.”
“Trân châu mỗi hạt độ lớn đồng đều, mặt ngoài trơn nhẵn bóng loáng còn phát ra ánh sáng, quả nhiên là chuỗi dây trân châu thượng đẳng.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm đặt lại chuỗi dây trân châu vào hộp gấm, kéo khóe môi nói: “Lễ vật này ta nhận, muội muội đúng là có lòng.”
“Tỷ tỷ khen ngợi tiểu muội không dám nhận.”
Thác Khống Hề Dụ vòng qua bên cạnh Cách Nhĩ Tạ Bố Âm thủ thỉ: “Tỷ tỷ, hiện tại chính phi chi vị không người quản thúc, không khéo sẽ rơi vào tay con tiện nhân đó, e là…”
“Muội muội đa tâm rồi.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm cười cười tiếp lời: “Dù cho bản phi hôm nay thất thế chịu phạt ở Lâm Hà Biệt Viện này cũng không đến mức chính phi chi vị bỏ trống, dù cho có gà rừng có leo lên trên cành cao cũng chẳng có năng lực tự biến thành phượng hoàng.”
Ngừng lại một chút, Cách Nhĩ Tạ Bố Âm quay sang Thác Khống Hề Dụ nói: “Hơn nữa điện hạ còn chưa gấp, ngươi gấp cái gì? Loại trừ được Mộ Hoan, bản phi sẽ tự biết phải làm thế nào cho phải.”
Ý cười tan hơn một nửa, Thác Khống Hề Dụ miễn cưỡng đáp lại: “Tỷ tỷ anh minh.”
“Được rồi ngươi cũng lui xuống đi.”
Đưa tay cho Đào Hoa dìu trở về ghế ngồi, Cách Nhĩ Tạ Bố Âm phất phất tay: “Tiễn khách.”
Thác Khống Hề Dụ cung kính hành lễ: “Muội muội cáo từ.”
Nữ nô bên cạnh tiến lên nắm lấy bàn tay Thác Khống Hề Dụ dìu trở về Hồng Hạnh Hiên.
Nhìn theo bóng lưng ba người dần khuất, Đào Hoa nhịn không được hỏi: “Nương nương, ngài thật sự để ả giúp đỡ?”
“Thác Khống Hề Dụ tâm tính giảo hoạt, mưu mô thâm trầm, bản phi ngay từ đầu đã không muốn cùng ả giao hảo, bất quá…” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm nhếch nhếch khóe môi, ung dung tiếp tục thưởng trà: “Muốn dùng được thanh kiếm phải biết cách điều khiển, chỉ cần ả không quay lại cắn bản phi thì bản phi nhất định sẽ triệt để dùng tận thanh kiếm này.”
“Nương nương cao minh.”
=================
“A Ba Đáp Thấu Á Viên!”
Nghe có người gọi tốc độ bước chân lập tức chậm lại, A Ba Đáp Thấu Á Viên hiếu kỳ nhìn ra sau lưng, bắt gặp tứ tỷ đang tức giận bước đến thầm than không ổn.
“Ngươi có phải cảm thấy Đồng vương phủ không đủ náo nhiệt nên mới kiếm cớ bẩm tấu phụ hoàng?”
“Tứ tỷ nặng lời rồi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rì rì đáp lại cơn thịnh nộ của nàng: “Ta chỉ vì lợi ích của A Hoan, nếu không phải Cách Nhĩ Tạ Bố Âm ngang ngược lộng quyền ta cũng đâu cần phải làm kinh động thánh thượng?”
“Ngươi nghĩ làm như vậy có thể loại bỏ vây cánh của ta hay sao?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn kiềm chế lửa giận từng bước đến gần nha đầu nhỏ đang bắt đầu nhe nhanh múa vuốt với nàng: “A Ba Đáp Thấu Á Viên, ngươi cũng muốn dấn thân vào cuộc chiến này hay sao? Đã nhìn rõ thực lực của bản thân hay chưa, hả!?”
“Tứ tỷ, ngươi hiểu sai ý của ta rồi, ta ngay từ đầu đã không muốn cùng các ngươi đấu đá tranh giành cái gì. Hơn ai hết, ngươi thừa hiểu với thân phận này của ta đã không thể cùng các ngươi tranh đoạt, hà tất còn đề phòng ta như vậy? Hôm qua mọi chuyện ta làm đều là vì bảo vệ quyền lợi của A Hoan, ta ban cho nàng huyết yến cũng chỉ muốn nàng mau khỏi bệnh, ta cho nàng sữa dê cũng chỉ để nàng uống thuốc không thấy đắng. Tứ tỷ, ngươi còn muốn ta phải làm sao nữa mới thôi nghi ngờ ta?”
“Ta làm sao đề phòng nghi ngờ ngươi?” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vung tay chỉ thẳng vào mặt nàng, cao giọng quát mắng: “Đi đến ngày hôm nay ta đã bỏ ra không ít tâm huyết, dựa vào một cái mao đầu tiểu tử ngươi cũng dám cùng ta phân cao thấp? Để ta phát hiện ngươi có dụng tâm bất chính, ở phía sau kết bè kéo cánh thì đừng mong ta niệm tình tỷ muội!”
“Tứ tỷ nói đạo lý lớn, ta không hiểu cũng không muốn hiểu. Hôm nay thiên hạ thái bình, phụ hoàng đang độ tráng niên, các ngươi rốt cuộc muốn tranh muốn đoạt cái gì? Dù cho phụ hoàng có chọn ngươi hay lục tỷ kế vị cũng là thiên ý, ngươi tính toán bao nhiêu cũng thua một nước cờ của lão thiên gia.” A Ba Đáp Thấu Á Viên lãnh liệt quét mắt nhìn nàng: “Chuyện hôm nay ta coi như chưa từng phát sinh, tứ tỷ, thay vì trăm phương nghìn kế đề phòng ta thì hãy tìm cách khắc phục nạn đói hoành hành còn tốt hơn. Cáo từ!”
Vốn dĩ không muốn dây dưa lâu, lời vừa đoạn A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức xoay người rời đi. Ban đầu định đến Đồng vương phủ trước nhưng lại muốn tạo chút kinh hỉ cho Mộ Hoan nên A Ba Đáp Thấu Á Viên quyết định đi đến Thượng Cung Cục một chuyến.
Thượng Cung Cục là do Thái hậu đích thân quản lý, nhiệm vụ cung cấp y phục, trang sức và bảo vật cho hậu cung. A Ba Đáp Thấu Á Viên một mạch tiến vào nội sảnh tìm gặp Thượng Cung nữ quan, cốt là muốn tìm một món trang sức cho tiểu kiều hương ngang bướng nhà nàng.
Thượng Cung nữ quan hay tin Ngạc vương giá đáo lập tức bỏ việc đang làm chạy ra tiếp giá: “Nô tỳ Tần Cách tham kiến Ngạc vương điện hạ.”
“Miễn lễ đi.”
“Không biết hôm nay Ngạc vương điện hạ đại giá quang lâm có gì dạy bảo?”
“Dạy bảo thì không có, nhưng ta có chút việc nhờ ngươi.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhảy lên trường kỷ vừa được hạ nhân mang ra, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Bản vương muốn tặng một món lễ vật cho Đồng vương nhị tiểu thư, vốn định tặng trâm cài lại sợ quá cầu kỳ, ngươi thử gợi ý nên tặng gì mới phải.”
“Khởi bẩm điện hạ, nô tỳ thiết nghĩ có thể tặng trâm cài, cũng có thể tặng một cái khăn thêu bằng lụa Giang Châu. Nếu được, có thể làm một cái giá đỡ gương hoặc một cái hộp đựng trang sức. Dù sao nhị tiểu thư cũng đã tới tuổi cài trâm bới tóc, tặng trâm cài vừa vặn thích hợp. Cô nương nào ra đường cũng cần khăn lụa một để chà lau mồ hôi, hai là để làm đẹp, có thêm khăn lụa góp phần làm đẹp cho chủ nhân.” Thượng Cung nữ quan dừng lại một chút, tiếp lớp: “Làm một cái giá đỡ gương để ngày ngày trang dung có thể soi tỏ dung mạo, vừa giúp làm đẹp vừa trang trí bàn trang điểm của tiểu thư. Hộp đựng trang sức có hơi không thích hợp, nhưng nhị tiểu thư đến tuổi cài trâm nhất định có nhiều phối sức, trâm đẹp có nơi cất đẹp cũng không tồi.”