Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trương Tố Úc tức điên lên, bà hỏi Điềm Điềm có biết Mạnh Dao đã đi đâu hay không, Điềm Điềm trả lời không biết, sau đó quay ngang lặng lẽ gửi tin nhắn WeChat cho Trình Gia Thừa.
[Cô ấy đang ở chỗ tôi.]
[Vậy nói cho mẹ bạn ấy được không? Mẹ bạn ấy lo lắng đến sắp khóc rồi.], Điềm Điềm hỏi tiếp.
Năm phút sau bên kia mới trả lời, [Đừng nói, tối cô ấy sẽ về.]
Điềm Điềm không nói, cô nàng vào phòng đóng cửa lại, ngơ ngác nằm trên giường. Trong phòng khách, mẹ Điềm Điềm vẫn đang an ủi Trương Tố Úc.
“Hay là hỏi cha con bé đi, lần trước con bé cũng đi tìm cha mình mà.”
Trương Tố Úc lắc đầu, hai tiếng đồng hồ sau khi Mạnh Dao rời nhà, bà đã gọi hỏi rồi. Trên người Mạnh Dao không có tiền mặt, cũng không cầm điện thoại ra ngoài.
Lúc Trương Tố Úc ra ngoài không đóng cửa, lúc này cửa chống trộm của nhà Điềm Điềm cũng không dám đóng lại, cha của Điềm Điềm đứng ở hành lang uống trà, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, đề phòng có người lạ bước vào nhà đối diện.
“Này, đây không phải là ông Mạnh à?”
Cha Điềm Điềm bỗng nói, ngay cả Điềm Điềm cũng đi ra khỏi phòng hóng chuyện, Mạnh Nguyên Thành long đong vất vả mệt mỏi đứng ở cửa, khi nhìn vào Trương Tố Úc thì sắc mặt của ông u ám hẳn đi, giọng điệu không tốt hỏi, “Đây là cách bà chăm sóc con gái của tôi?”
Việc xấu trong nhà không thể cho người ngoài biết, Trương Tố Úc vào nhà, sau nhiều năm, Mạnh Nguyên Thành lại lần nữa bước vào ngôi nhà mình từng ở. Ngoại trừ phòng khách và phòng ngủ của Mạnh Dao hơi bừa bộn như là vừa bị trộm cướp ghé thăm thì còn lại vẫn gọn gàng ngăn nắp theo phong cách quen thuộc của Trương Tố Úc.
Quần áo của Mạnh Dao đều nằm dưới đất, tất cả đều giản dị, không giống tủ quần áo của nữ sinh trung học chút nào.
“Bà không đưa cho Dao Dao những món đồ mà tôi đã gửi.”, Đây không phải là một câu hỏi.
“Tố Úc, lần này tôi về đây là muốn dẫn Dao Dao đi.” Ông lại nói tiếp.
Trương Tố Úc nhìn ông, tất cả cảm xúc trên mặt đã không còn, Mạnh Nguyên Thành cũng không ngạc nhiên chút nào, đối với Trương Tố Úc mà nói, dáng vẻ cư xử luôn là điều quan trọng nhất. Năm đó, ngay cả khi bà cầm bức ảnh chụp lén cảnh làm tình của ông và Tịch Viện ném trước mặt họ hàng và người lớn tuổi thì bà vẫn cười đến vô cùng khéo léo.
“Không được.”
Mạnh Nguyên Thành cũng không có ý định thảo luận vấn đề này với bà, năm phút sau, cảnh sát đến cửa, Mạnh Nguyên Thành chào cảnh sát, sau đó nói với cảnh sát mình không tìm thấy đứa trẻ.
Điềm Điềm lặng lẽ thông báo cho Trình Gia Thừa. “Cha của em đến tìm em, hiện tại ông đang ở nhà em.”
Mạnh Dao giật mình, nhảy xuống giường, “Mình phải về.”
Trình Gia Thừa bắt taxi đưa cô đến dưới lầu, Mạnh Dao nhét điện thoại di động vào người hắn, sau đó nói, “Cậu cầm đi, đừng xuống xe.”
Khi Mạnh Dao quay lại thì cảnh sát đã rời đi từ lâu, trước khi cô ra ngoài, cô có nhắn tin bảo Điềm Điềm nói Trương Tố Úc về nhà ngay lập tức.
Từ nhà hắn đến nhà cô phải đi taxi mất nửa tiếng, sau nửa tiếng, Trương Tố Úc đã gần như dọn dẹp phòng sạch sẽ.
“Dao Dao”, Mạnh Nguyên Thành gọi cô. “Con đã đi đâu?” Trương Tố Úc hỏi.
“Đi đi.” Mạnh Dao bỗng trả lời một câu không đầu không đuôi.
Sắc mặt Trương Tố Úc hơi thay đổi, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình, bà quay đầu nói với Mạnh Nguyên Thành: “Ông có thể đi rồi, nhà tôi không hoan nghênh ông.”
“Dao Dao, con thu dọn đồ đạc đi với cha.” “Không được!”
Mạnh Dao theo Mạnh Nguyên Thành đến khách sạn, Tịch Viện cũng đang ở đó.
“Xin chào Dao Dao, dì là Tịch Viện, trước đó … Trước đó chúng ta đã từng gặp nhau.”
“Chào dì.”
“Tiểu Viện, em đi mua đồ ăn cho chúng ta đi, anh muốn nói chuyện với Dao Dao một lát.” Mạnh Nguyên Thành nói, Tịch Viện cầm túi đi ra ngoài, trước khi đi bà còn hỏi Mạnh Dao thích ăn cái gì.
“Dao Dao, con dọn qua sống với cha nhé? Ở đó có một trường học rất tốt.”
“Con không đi.”
“Con cũng gần học xong cấp ba rồi, đến khi lên đại học thì con cũng phải xa mẹ mình một thời gian mà.” Mạnh Nguyên Thành nghĩ rằng Mạnh Dao vẫn còn muốn ở bên mẹ mình.
“Không đâu, bà ấy sẽ không cho con đi học ở nơi xa.” Mạnh Dao nhỏ giọng nói.
Mạnh Nguyên Thành cau mày, cúi người về phía trước, hỏi “Dao Dao muốn học ở đâu?”
“Bắc Kinh.”
“Vậy thì đi, thành tích của con rất tốt, vẫn còn một năm nữa, vì tương lai của bản thân nên đừng có trốn học nữa, chăm chỉ học tập, học là vì bản thân, con muốn đi đâu cũng được cả, cha ủng hộ con.”
“Trốn học?… Sao cha lại biết…”
Mạnh Nguyên Thành lại gần kéo tay cô, yêu thương nói, “Dao Dao, con là con gái của cha, cha thương con quan tâm đến con.”
Mạnh Dao ngủ ở khách sạn một đêm, sáng hôm sau được Mạnh Nguyên Thành đưa đến trường, sau khi đưa cô vào trường thì ông đến gặp giáo
viên chủ nhiệm của cô.
Hai người hiển nhiên là thường xuyên liên lạc với nhau, Mạnh Dao nghi ngờ nhìn Mạnh Nguyên Thành, Mạnh Nguyên Thành vuốt vuốt đầu cô, bảo cô vào lớp đi.
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, Mạnh Nguyên Thành nói với cô rằng ông sẽ thuê một căn hộ để ở lại đây, hàng tháng ông sẽ ở đây một khoảng thời gian để ở chung với cô, cho đến khi cô thi đậu đại học thì thôi.
Ông còn nói ông sẽ thương lượng quyền nuôi con với Trương Tố Úc, hàng tháng cô có thể sống với cha trong một khoảng thời gian.
Mạnh Dao vui vẻ đến mức cả đêm không ngủ được, cô cảm thấy mọi chuyện đang rất rất tốt, Mạnh Nguyên Thành hứa sẽ cho cô đến Bắc Kinh học, đồng thời ông còn hứa sau khi tốt nghiệp sẽ cho cô tự làm chủ cuộc đời của mình.
Điều này có nghĩa là cô có thể ở bên Trình Gia Thừa, mãi mãi không bao giờ bị chia cắt nữa, và Trương Tố Úc sẽ không thể nào có thể độc tài làm chủ cuộc sống của cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp lên cả, nhưng qua ngày hôm nay suy nghĩ của cô đã thay đổi.
Trình Gia Thừa lại lần nữa trở thành bạn cùng bàn của cô.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");