Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phong cách làm việc của Mạnh Nguyên Thành rất nhanh, ngày hôm sau ông đã kêu Tịch Viện dẫn Nghịch Ngợm đến, đây lần đầu tiên Mạnh Dao nhìn thấy đứa em trai này nên không thể nói rõ là có thích hay không, như trong nhà lại thêm một kẻ tiểu nhân, sự xấu hổ giữa cô và Mạnh Nguyên Thành cũng không quá rõ ràng.
Nghịch Ngợm rất thích người chị này, buổi tối nhất quyết muốn ngủ với chị nên Mạnh Dao đành phải nằm cạnh bé nghe truyện xưa cùng bé.
Tịch Viện bước vào nhìn thoáng qua, thấy Mạnh Dao và Nghịch Ngợm đều đã dựa đầu vào gối chìm vào giấc ngủ cả rồi, bà đi lại đắp chăn cho hai người rồi đi ra ngoài.
“Ngủ rồi?”
“Ừm … Dao Dao thật sự rất ngoan.”
“Hình như … hình như Dao Dao yêu sớm … Suốt ngày ôm điện thoại di động, có vẻ con bé yêu ai đó học khác trường..”
“… Ừ, yêu sớm cũng không phải chuyện gì to tát, hồi anh học cấp ba cũng yêu sớm đây. Em đừng can thiệp vào, mẹ con bé đã đủ nghiêm khắc rồi, bây giờ khó khăn quá nên con bé mới chịu qua đây ở, đừng làm cho con bé nảy sinh cảm giác bài xích với mình, nếu không mọi thứ sẽ vật cực tất phản*.”
“Em biết rồi, em chỉ lo lắng thôi.”
“Đừng lo lắng nữa, anh vào kêu Dao Dao về phòng ngủ, em đi tắm nhanh đi.”
*vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hóa theo hướng ngược lại.
…..
Sáng hôm sau, Mạnh Nguyên Thành đưa Mạnh Dao đến trường học, Nghịch Ngợm một hai đòi đi theo cùng thế nên Tịch Viện bắt buộc cũng phải đi.
Mạnh Dao xuống xe thì Nghịch Ngợm cũng leo xuống theo, bé nói phải tiễn cô đến cổng trường thì mới an toàn, thế nên Mạnh Dao đành phải để bé dắt tay đưa đến cổng trường. Lúc cô đã đi vài bước vào trường, khi quay lại thì vẫn nhìn thấy Nghịch Ngợm đứng ở chỗ vừa nãy, bé thấy cô quay đầu lại nhìn vẫy tay chào tạm biệt.
Mạnh Dao cười với bé, lúc quay đầu lại thì nụ cười trên môi tắt đi, trong lòng cô không thoải mái, nhìn thấy gia đình mới của Mạnh Nguyên Thành vui vẻ hòa thuận như vậy khiến cho cô không kiềm được nghĩ đến bản thân mình.
Nếu cha mẹ không ly hôn thì bây giờ họ cũng là một nhà ba người.
Nhưng càng lớn lên, cô càng hiểu rằng Mạnh Nguyên Thành không phải lúc nào cũng có thể duy trì hôn nhân với Trương Tố Úc, vậy tất cả đều là lỗi của Trương Tố Úc sao?
Vậy tại sao lúc trước Mạnh Nguyên Thành lại yêu mẹ cô, tại sao ông ta lại kết hôn và sinh ra cô?
Cô chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng cô biết mình yêu Trình Gia Thừa đến mức muốn cùng hắn học chung một trường đại học, muốn sống chung và làm việc trong một thành phố, muốn cùng nhau kiếm tiền, sau đó sẽ kết hôn sinh con, và cuối cùng muốn cùng nhau chết đi.
Thế nên là, có lẽ mãi sau này, vào một ngày nào đó cô sẽ hết yêu Trình Gia Thừa sao?
“Đang nghĩ gì vậy?” Trình Gia Thừa nhìn thấy cô ngây người nãy giờ nên gõ đầu cô một cái.
Mạnh Dao quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt đó rất kỳ kỳ, dường như có chút đáng thương … Lại như đáng tiếc?
“Ánh mắt này của em là thế nào?”
“Trình Gia Thừa … Mình đang nghĩ, nếu một ngày nào đó mình đột nhiên không thích cậu nữa, không bao giờ muốn nhìn mặt cậu nữa thì phải làm thế nào?” Giọng cô rất nhỏ, nhưng ngữ điệu lại rất nghiêm túc.
Trình Gia Thừa sững sờ, mãi lúc sau vẫn không nói lời nào.
Chuông vào lớp vang lên nhưng vẫn không ai lên tiếng, Mạnh Dao vẫn còn đang chìm đắm trong nỗi lo lắng của mình, giáo viên đang giảng gì cô cũng không nghe lọt tai, bỗng có ai đó chọc vào cánh tay của cô, Mạnh Dao cúi đầu nhìn xuống, thấy cuốn sách trước mặt cô có một dòng chữ:
“Tại sao lại không thích tôi nữa?”
Trình Gia Thừa ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng về phía trước, một tay đang để trên bàn đã nắm chặt thành nắm đấm. Căng thẳng, vì sự ngây ngốc nhìn vài phút rồi không quay đầu lại của cô làm cho căng thẳng, Mạnh Dao thật sự ngốc luôn rồi, thậm chí không chú ý đến vành tai đang đỏ ửng của hắn.
“Cậu thích mình, thì mình sẽ luôn thích cậu.”Cô viết.
Trình Gia Thừa lấy lại sách giáo khoa, cũng không nói gì thêm nữa, khi chuông tan học vừa vang lên thì hắn bỗng thò lại gần, ghé sát vào bên tai cô nói một câu: “Vậy em cứ luôn thích tôi đi.”
Trình Gia Thừa tan học đã ra khỏi lớp, hắn cũng không quay lại, lần đầu tiên Mạnh Dao vui vẻ vì không được gặp hắn.
Hình như hắn đang nói hắn thích cô, Mạnh Dao cảm thấy mọi phiền muộn trong lòng đều bị cuốn bay, như thể chỗ trống nhiều năm đã được
lấp đầy.
Khi bạn có câu hỏi, bạn cảm thấy lo lắng hoặc cảm thấy không thoải mái vì nó thì chỉ cần hỏi ra là được. Nếu bạn hỏi thì sẽ có câu trả lời. Ngay cả khi đó không phải là câu trả lời bạn muốn thì bạn cũng không cần phải xấu hổ làm gì.
Sau khi đưa ra kết luận này, buổi tối về nhà, Mạnh Dao vào phòng làm việc để trò chuyện với Mạnh Nguyên Thành.
“Tại sao cha không đến tìm con?” Cô hỏi.
Mạnh Nguyên Thành đã chuẩn bị sẵn câu trả lời, nhưng giờ ông chưa thể nói ra.
Ông đã trật bánh trong hôn nhân và ông cũng không có ý định phủ nhận điều đó, nhưng Trương Tố Úc không bình tĩnh như khi ký đơn ly hôn. Sự cố chấp của bà khi đó gần như hủy hoại danh tiếng và sự nghiệp của Mạnh Nguyên Thành, cũng hủy đi việc học và tương lai của Tịch Viện.
Lúc đó, bà gần như giết chết mẹ của ông.
Bà cụ tám mươi tuổi lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy cảnh con trai ngủ với người thứ ba, sau đó lại tiếp thu thêm cú sốc về việc con trai mình bị đuổi học, bà cụ tức giận cực kỳ tự mình gọi điện thoại cho Trương Tố Úc cầu xin bà buông tha cho mình, nhưng Trương Tố Úc vượt lên tất cả sự nhục nhã đã đưa bà cụ vào phòng chăm sóc đặc biệt, từ đó về sau bà cụ không bao giờ ra khỏi giường, hai năm sau thì qua đời.
Trương Tố Úc không cho ông gặp Mạnh Dao, bà đích thân đón đưa Mạnh Dao đến trường, đề phòng đến mức một tấc cũng không rời đi, nếu ông đến chỗ Mạnh Dao thì Trương Tố Úc sẽ lập tức lấy tấm ảnh giường chiếu luôn cầm theo bên người ra.
Ông có thể không quan tâm đến danh tiếng của mình, dù sao chuyện cũng đã qua rồi, nhưng ông không thể để Mạnh Dao trải qua một trò hề như vậy.
“Cha luôn nhớ đến con, cha biết hết tất cả giáo viên chủ nhiệm của con, biết thành tích của con ở trường như thế nào. Dao Dao… cha không biết con ở nhà có vui vẻ hạnh phúc hay không, cha thường gọi điện cho bố mẹ Điềm Điềm hỏi thăm con, bọn họ nói con sống rất tốt. Dao Dao, cha biết con trách cha, cha biết cha sai rồi, con có thể tha thứ cho cha được không, cho cha một cơ hội để bù đắp cho con được không? “
Trương Tố Úc nổi tiếng nghiêm khắc, nhưng nếu bạn hỏi hàng xóm và bạn bè của mình thì họ sẽ nói rằng “quan tâm quá mức”, “chiều chuộng
bảo vệ quá mức”, vân vân và vân vân. Không ai biết sau cánh cửa đang đóng kín kia Trương Tố Úc sẽ giáo dục con gái mình như thế nào.
Sau khi Mạnh Nguyên Thành rời khỏi nhà họ, đến mặt mũi con gái còn không nhìn thấy nhiều bằng hàng xóm, không rõ tình hình con gái như vậy cũng có thể hiểu vì sao.
Thế là Mạnh Dao nói, “Được, con tha thứ cho cha.” Sau đó, cô lại hỏi một câu khác.
“Tình cảm của cha với mẹ, với tình cảm của cha với dì có giống nhau không?”
Mạnh Nguyên Thành nhìn cô lắc đầu.
“Vậy là bây giờ cha đang rất hạnh phúc, đúng không?” Mạnh Dao hỏi tiếp.
“Đúng vậy, hôm nay, vào lúc này, cha rất hạnh phúc.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");