Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Dao đi học lại, Chương Nhụy hôm nay không đi học, nghe nói là xin nghỉ.
Trình Gia Thừa cũng trở nên rất kỳ lạ, buổi sáng đi vào lớp ngồi xuống chỗ ngồi, hắn bỗng lấy ra sữa chua và sandwith đặt xuống bàn cô, có cả một hộp sôcôla nhỏ nữa.
“Mình … Mình ăn sáng rồi.” Mạnh Dao nhỏ giọng nói. “Ừ, đói thì ăn tiếp.” Hắn nói.
Tiếng chuông ra chơi vang lên, khi cô còn chưa kịp di chuyển thì Trình Gia Thừa đã cầm cốc nước của cô đi ra ngoài, hắn ra chỗ lấy nước lấy cho cô một cốc nước ấm, sau đó quay về đặt nó lên trên bàn, cũng chẳng nói năng gì.
Trong giờ học, người nhìn lén bạn ngồi cùng bàn bỗng biến thành Trình Gia Thừa, Mạnh Dao khẽ cau mày, thấy vậy hắn cầm bút lên viết thật chi tiết các bước giải bài toán cho cô.
“Cậu… Sao cậu không mắng mình ngu ngốc nữa…” Mạnh Dao hỏi.
Trình Gia Thừa nhìn cô, bỗng hỏi ngược lại, ” Em muốn tôi mắng em ngu ngốc à?”
Mạnh Dao lắc đầu, tiếp tục làm mấy đề toán. Trong giờ nghỉ trưa, Trình Gia Thừa nhét chìa khóa phòng nghỉ vào tay cô, Mạnh Dao từ chối, thấy
vậy hắn bèn giải thích: “Em đi nghỉ ngơi đi, tôi không đi theo đâu.”
Vậy thì tại sao cô phải đi? Mạnh Dao không đến căn tin để mua bữa trưa mà lấy sandwich mà Trình Gia Thừa đã mua cho mình để ăn trưa.
Hắn đi ra ngoài rồi quay lại, giật lấy chiếc sandwich cô đang ăn dở, đưa cho cô một tô mì bò đang bốc khói.
Mạnh Dao không hiểu gì, Trình Gia Thừa cũng không rời đi, ngồi bên cạnh cô không nói một lời ăn chiếc sandwich mà khi nãy cô đang ăn dở.
Bầu không khí kỳ lạ đến mức khiến Mạnh Dao phải thốt lên, “Trình Gia Thừa… Cậu đang làm cái gì vậy?”
“Không thấy à?” Hắn hỏi. “Tôi đang đuổi theo em.”
“Mạnh Dao, những gì bọn họ nói không phải là sự thật, tôi không đùa giỡn em, em cũng không phải là cô gái chủ động dâng tới cửa. Em là cô gái mà tôi thích, những gì Hà Khải nói cũng không đúng, tôi đương nhiên rất trân trọng em. Cho nên, chúng ta bắt đầu lại lần nữa nhé, lần này là tôi theo đuổi em.” Trình Gia Thừa bộc lộ.
Mạnh Dao sững sờ tại chỗ, miệng há thành hình chữ O, không biết nên phản ứng như thế nào.
Trình Gia Thừa đưa tay lên giúp cô khép cằm lại, nhìn khuôn mặt cô nói: “Còn em thì vẫn phải chăm chỉ học tập và vẫn phải thi đến Bắc Kinh với tôi.”
Mạnh Dao vẫn không nói lời nào mà cứ nhìn hắn như đang nhìn một người không quen biết, Trình Gia Thừa bị nhìn đến xấu hổ, hắn có khi nào thổ lộ những lời này đâu, vậy mà đối phương ngay cả một chút phản ứng cũng không có.
“Em nghe không?”, Hắn không kiên nhẫn hỏi, thẹn quá thành giận nhưng nhìn không hề dữ tợn chút nào.
“Ừm.”Mạnh Dao gật đầu. “Ăn mì.”
“Ừm.”
“Em còn lời nào khác không?”
“Trình Gia Thừa… Cậu bị sao vậy….?” “Câm mồm.”
Mạnh Dao cắn sợi mì một cách máy móc, không kìm được đánh giá hắn. Lời tỏ tình của Trình Gia Thừa đến quá đột ngột, đến một hồi sau cô mới lấy lại tinh thần. Vậy là Trình Gia Thừa thực sự thích cô, vậy…
Mạnh Dao kéo ống tay áo của hắn, Trình Gia Thừa thò mặt lại gần, Mạnh Dao xấu hổ che lỗ tai của mình lại, cúi người về phía trước, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện là… Nếu như có nữ sinh khác tỏ tình với cậu… vậy cậu cũng sẽ đưa cô ấy đến phòng để làm những chuyện kia sao…”
Tư thế này chỉ cần Trình Gia Thừa nghiêng đầu một cái là có thể hôn lên môi cô, hắn cũng chịu không nổi, như là trừng phạt mà cắn lên môi cô một cái, cô coi hắn như cầm thú mà động dục mọi lúc mọi nơi ai đến cũng không từ chối à?
“Không đâu.” “Tại sao?”
Trình Gia Thừa tức chết, không muốn nói lý với cô nữa, nhưng đôi mắt cô lại trông mong nhìn hắn, đáng thương quá chừng, khiến hắn không nỡ, “Mấy người đó cũng không đáng yêu bằng em, vừa lòng chưa?”
Mạnh Dao lại tiếp tục đặt câu hỏi “Vậy sao này nếu có người dễ thương hơn mình thì sao.” vừa nói cô vừa miêu tả sinh động, Trình Gia Thừa che miệng cô lại, vò đầu cô một hồi sau đó ném một câu “Ngu ngốc.” rồi bỏ đi.
Tiết tấu của năm lớp mười hai cơ bản là sáng làm đề thi, chiều giải đề, ai cũng tự biến biến mình thành một cỗ máy trong những kỳ thi gần kề, hễ nhìn thấy đề thi là tự động ghi tên mình vào, thậm chí cũng không quan tâm đến đó là môn gì.
Thỉnh thoảng Trình Gia Thừa sẽ kiểm tra lại một số kiến thức của cô, nếu cô không trả lời được thì sẽ bị phạt.
Có một bạn cùng lớp đến hỏi bài nhưng thấy Trình Gia Thừa bực mình nên Mạnh Dao đã chỉ bài cho mọi người. Sau khi giải xong, dù không thích nhưng Trình Gia Thừa vẫn được tận mắt nhìn thấy thế nào là chỉ số IQ bị nghiền áp. Chỉ sau một buổi tối tự học, dường như xung quanh Trình Gia Thừa đã trở thành một lớp bổ túc nho nhỏ.
Trước khi tan học, Trình Gia Thừa lấy điện thoại ra nhét vào tay cô, Mạnh Dao có chút xấu hổ cầm lên, hành vi ngày hôm đó của cô khá là ấu trĩ…
“Nếu không nghe máy nữa thì em biết hậu quả rồi đấy.”
Hắn đi đến sau lưng cô, cúi người bám vào lưng cô, vươn cánh tay dài ra hung hăng nhéo mông cô một cái, ý đe dọa rõ ràng.
Mạnh Dao và Trình Gia Thừa đã có rất nhiều khoảnh khắc thân mật, nhưng vào lúc này đây cô cảm nhận được sự ngọt ngào mà xưa nay chưa từng có, cho dù ngày đó Trình Gia Thừa nói với cô rằng hãy cứ luôn thích hắn như vậy đi chăng nữa, thì cảm giác ngọt ngào lúc đó cũng không bằng cảm giác ngọt ngào lúc này.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");