Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Mạnh Nguyên Thành lái xe đưa Mạnh Dao về nhà, Tịch Viện và Nghịch Ngợm cũng đang ở trong xe. Cô vừa bước xuống xe thì Nghịch Ngợm ríu rít nói muốn chơi cùng với chị gái, Mạnh Dao đành phải chiều theo, cách lớp cửa kính xe chơi đùa cùng bé một hồi, rồi lại hứa sẽ thường xuyên call video với bé thì lúc này Nghịch Ngợm mới chịu buông cô ra.
“Một người đàn ông sau khi ly hôn thì anh ta vẫn sẽ tiến thêm bước nữa, kết hôn và sinh con với người phụ nữ khác, nhìn một nhà ba người đó hạnh phúc làm sao. Còn phụ nữ thì khác, đã qua bao nhiêu năm rồi mà Tố Úc vẫn vất vả một mình gồng gánh nuôi con gái. Cô em chồng tôi nhà tôi cũng đang đòi ly hôn này, thằng đàn ông đó cũng ăn vụng bên ngoài. Ời tôi khuyên con bé là không cần nhất thiết phải ly hôn làm gì, người chịu thiệt cũng là phụ nữ thôi, còn đàn ông thì có như nào cũng sống tốt cả.”
“Chứ còn gì nữa, chỉ bổ béo cho mấy con phò ngoài kia thôi.”
…..
Những người phụ nữ đang tập thể dục trong sân nhìn thấy gia đình của Mạnh Nguyên Thành như vậy nên thuận miệng cảm thán, Mạnh Dao cúi đầu đi ngang qua họ, cũng không chào hỏi.
Trương Tố Úc đang đọc sách trong phòng khách, thấy cô về thì bảo cô lại đây ngồi xuống.
“Con đánh nhau với mấy bạn ở trường à?”
Mạnh Dao hoảng sợ nhìn bà, không biết Trương Tố Úc biết bao nhiêu. Thật ra Trương Tố Úc cũng không biết nhiều lắm, sau khi Mạnh Nguyên Thành trao đổi với giáo viên chủ nhiệm lớp, cả hai bên đều cảm thấy tốt hơn nên coi chuyện này là mâu thuẫn giữa các cô gái.
“Tại sao mấy nữ sinh đó lại nhắm vào con? Con đã làm gì sao?”
“Con không làm gì cả … Mấy nữ sinh đó … Mấy nữ đó ghen tị với con.”, Mạnh Dao trả lời, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
“Ghen tị?”, Trương Tố Úc tưởng mình đang nghe một câu chuyện cười, “Ghen tị cái gì với con?”
Mạnh Dao cứng họng.
“Bắt đầu từ tuần này, con không được qua bên đó nữa.” Trương Tố Úc nói tiếp.
“Dựa vào đâu!” Mạnh Dao kích động đứng lên.
Trương Tố Úc giật mình nhìn con mình, Mạnh Dao luôn ngoan ngoãn, cô chưa bao giờ phản kháng trực tiếp như vậy với bà, Trương Tố Úc nhất thời tức giận đến mức không nói được lời nào, bà chỉ vào phòng ngủ ra lệnh, “Vào phòng đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm đi, không cho phép cho ngoài.”
Mạnh Dao kích động nhìn bà, đứng im đó không di chuyển, cô thậm chí còn hy vọng hành vi của mình sẽ khiến bà phát cáu, nếu bà đánh cô nữa, thì cô sẽ lập tức chống cự, sau đó sẽ chạy ra ngoài không bao giờ quay lại nữa.
Nhưng Trương Tố Úc không đánh cô, ngay cả ném thước như những lần trước cũng không có.
Mạnh Dao về phòng lặng lẽ gọi điện thoại cho Mạnh Nguyên Thành, nói mẹ không cho cô ra ngoài, Mạnh Nguyên Thành vừa đi được nửa đường, nghe vậy thì cúp điện thoại quay xe lại.
Nửa tiếng sau Mạnh Nguyên Thành đến nhà thương lượng với Trương Tố Úc, Trương Tố Úc kiên quyết không cho Tịch Viện đến gần Mạnh Dao. Mạnh Nguyên Thành trước khi rời đi đã đi đến gõ cửa phòng ngủ của cô, nói rằng mấy ngày nữa sẽ qua đón cô, khi nào đón thì ông sẽ gọi điện.
Sau khi Mạnh Nguyên Thành đi thì Trương Tố Úc ở trong phòng khách đập phá một hồi, khi Mạnh Dao lặng lẽ mở cửa ra xem thì thấy bà đang
thản nhiên quỳ xuống đất nhặt mảnh vỡ, Mạnh Dao cảm thấy Trương Tố Úc có bệnh.
Suy nghĩ này trở nên kiên định hơn khi nửa đêm cô thức dậy thấy Trương Tố Úc đang ngồi ở cuối giường của cô khóc.
Trương Tố Úc ôm cô nói cô là duy nhất, bà không thể mất cô, lẩm bẩm nói người phụ nữ kia không được cướp đứa con gái duy nhất của bà đi. Đã rất nhiều năm Mạnh Dao không được mẹ ôm, cái ôm lâu ngày không gặp này không khiến cô hạnh phúc mà chỉ khiến cô cảm thấy sợ hãi không thôi.
Buổi sáng hôm sau Trương Tố Úc bình tĩnh trò chuyện với cô, hỏi cô rằng cô có trách bà vì bà quá nghiêm khắc không.
Mạnh Dao gật đầu, nói cô cần không gian cá nhân, thỉnh thoảng muốn đi chơi với các bạn cùng lớp, ở tuổi này của cô nên có một vài người bạn.
“Sau này mẹ sẽ không quản con quá khắt khe, thỉnh thoảng con có thể ra ngoài chơi với các bạn cùng lớp, nhưng mẹ mong con nên chú ý an toàn.”
Mạnh Dao vui mừng khôn xiết, cô hỏi bà chủ nhật này mình có thể đi chơi với Điềm Điềm được không.
Trương Tố Úc đồng ý.
Cả đám đi xem phim, có Trình Gia Thừa, Quách Tử Hàng, Phạm Y và một nam sinh cô không quen. Vài người mua vé một bộ phim bom tấn mới nhất, vừa mở màn thì Trình Gia Thừa đã kéo cô chạy mất.
****
Tác giả: Chương tiếp theo ăn thịt
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");