Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 41
Trước đến giờ, chưa từng có ai nói như vậy với Chu Túy Túy.
--- Em cứ việc làm, cho dù em làm cái gì, đều có người làm chỗ dựa, không sợ gặp rắc rối, không sợ đắc tội với người khác, sau lưng có người che chở.
Khi còn bé, tình cảm của Chu Túy Túy với ba mẹ cũng không tệ như bây giờ, cũng sẽ mắc sai lầm, dù sao cũng còn nhỏ. Khi còn đi học mầm non, cô vẫn nhớ rất rõ, cô từng đánh một bạn học nam.
Đứa trẻ đó luôn đi tốc váy các bạn nữ khác, mặc dù lúc đó tất cả mọi người còn nhỏ, giống như là vui đùa mà thôi, nhưng Chu Túy Túy nhìn không được, cô bé bị tốc váy là bạn cùng bàn của cô, Chu Túy Túy từ nhỏ đã là tiểu bá vương, cho nên cô đã đánh đứa bé kia.
Sau đó, thằng bé đó khóc mách cô giáo, lúc đó Chu Túy Túy tuy rằng nhỏ, nhưng logic rõ ràng, hiểu được tại sao mình lại đánh người. Nhưng mọi người đều cảm thấy, trẻ con cãi nhau nô đùa là bình thường, cô đánh người là sai rồi.
Cuối cùng ba mẹ đến, Chu Túy Túy cho rằng bọn họ có thể hiểu mình, sẽ che chở cho mình, nhưng không, cô bị bắt phải xin lỗi thằng nhóc nghịch ngợm kia, ba mẹ vì mối quan hệ làm ăn gì đó, cũng xin lỗi theo.
Chu Túy Túy cho rằng thế là đủ rồi, ít nhất khi về nhà, ba mẹ sẽ nói cho cô, việc cô làm không có chuyện gì, chỉ là không nên đánh người. Nhưng là sau khi về nhà, ba mẹ lại trách mắng cô thậm tệ, nói cô xen vào việc của người khác... cuối cùng còn nhốt Chu Túy Túy cả ngày, không cho ăn uống gì.
Bắt đầu từ khi đó, Chu Túy Túy liền mơ hồ cảm giác được, cho dù cô làm cái gì, dù đúng hay sai, chỉ cần đắc tội với người khác, ba mẹ cô tuyệt đối sẽ không giúp cô.
Không còn cách nào, ba mẹ cô chính là người như vậy.
Sau này, Chu Túy Túy lại kể chuyện này cho bà nội, tuy rằng bà nội không đồng ý với cách làm của cô, nhưng cũng nói cô làm rất đúng, chỉ là lúc ấy, đã muộn rồi.
Thời mẫu giáo của Chu Túy Túy, đã qua lâu rồi.
Sau này càng lúc càng lớn, trên nhiều phương diện, ba mẹ cô càng làm trầm trọng hơn, Chu Túy Túy cũng thông minh hơn, cho dù làm cái gì, cũng sẽ không trắng tợn, táo bạo nữa, cô hiểu được cách che giấu. Một đường đi tới, đều là mình cô kiên cường, cứng rắn.
Cho dù là cô có phạm sai lầm hay không, ba mẹ cô cũng sẽ không bao giờ nói, chúng ta sẽ bảo vệ con, chỉ cần con đúng.
Chưa từng!
Cho nên mấy lời vừa rồi của Thẩm Nam, làm cho trong lòng cô có một loại xúc động, không thể sánh được, cũng không thể diễn tả bằng lời.
Chu Túy Túy giương mắt, nhìn người đàn ông đang cười với mình, không chút suy nghĩ, trước mặt bao nhiêu người trực tiếp nhón chân, nắm chặt áo anh, ngẩng đầu hôn.
Thẩm Nam hơi sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, đáp lại cô.
Hai người đứng trong trung tâm thương mại, không hề kiêng nể mà hôn môi, tuấn nam mỹ nữ, hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, thậm chí còn có người huýt sáo.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Nam ôm người vào trong lòng, ôm cô ra bên ngoài.
Mãi cho đến lúc lên xe, Thẩm Nam liếm liếm môi, trêu chọc: "Sao, dám làm không dám nhận?"
Chu Túy Túy đỏ mặt, liếc nhìn anh: "Rất nhiều người thấy được."
Cô rúc đầu vào cổ Thẩm Nam cọ cọ, làm nũng nói: "Ngại quá, mẹ anh sẽ không nhìn thấy chứ?"
Trung tâm thương mại có camera.
Thẩm Nam sửng sốt, mỉm cười ôm cô an ủi: "Không sao, tối nay anh sẽ tìm giám đốc Trần nhờ lấy video xóa đi."
"Vậy thì được."
Chu Túy Túy ngẩng đầu, ôm cổ Thẩm Nam nhìn anh: "Thẩm Nam."
"Hửm?" Thẩm Nam cúi đầu, cọ cọ chóp mũi của cô, tiếng nói hơi khàn: "Muốn nói gì với anh?"
Chu Túy Túy nghĩ, hôn khóe miệng anh: "Lời vừa mới nói, vẫn luôn có hiệu lực chứ?"
Thẩm Nam sửng sốt, tìm môi cô hôn một cái nữa, mơ hồ không rõ mà nói: "Có, vẫn luôn có hiệu lực."
Chu Túy Túy nghe, nhiệt tình đáp lại.
Hai người gắn bó như răng môi, đầu lưỡi dây dưa, trong không gian xe chật hẹp, không hề cố kỵ, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, cứ như vậy thẳng thắn chân thành bày tỏ tình cảm của mình với đối phương.
***
Sau khi về đến nhà, hai người càng trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình hơn.
Cả ngày chủ nhật, Thẩm Nam ở nhà, nấu cơm và xem phim với Chu Túy Túy, đến chiều liền đi, sau khi người đi, tuy rằng Chu Túy Túy không lỡ, nhưng cũng hiểu được.
Cô cũng có chuyện của mình, buổi tối, Hạ Văn gọi điện thoại đến.
"Đang làm cái gì?"
"Mời mình ra ngoài uống rượu?" Chu Túy Túy cười: "Sao cậu còn chưa đi du lịch, hay là mình mua vé cho cậu nhé?"
Hạ Văn bật cười, thấp giọng nói: "Mình muốn đến cổ trấn của cậu sống một thời gian."
"Vậy đi đi." Chu Túy Túy sửng sốt nói: "Bọn Thu Thu đều biết cậu, cậu cứ việc đi, ăn uống ngủ nghỉ đều có đủ."
"Cậu có muốn về xem không?"
Chu Túy Túy hoảng hốt, ai một tiếng: "Cậu đừng nói, hơi nhớ."
Kỳ thật không chỉ là hơi nhớ, mà là rất nhớ. Tuy rằng mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với bọn Thu Thu, cũng có thể biết tình hình quán rượu gần đây, nhưng tóm lại, vẫn không yên tâm bằng chính mình ở bên đó trông coi từng giờ từng phút.
Chu Túy Túy rất muốn uống rượu do chính mình ủ, cô luôn cảm thấy rượu ở quán bar và nhà hàng bên này, không ngon như vậy.
Hạ Văn cười: "Tuần này mình sẽ đi du lịch, thứ sáu về, sau đó chúng ta bay đến cổ trấn?"
Chu Túy Túy cười: "Không thành vấn đề, cuối tuần chắc mình không tăng ca, để mình hỏi Lâm Hựu trước."
"Được." Hạ Văn cười nói: "Mình muốn ra ngoài tị nạn."
Nghe vậy, Chu Túy Túy không nghĩ nhiều. Chỉ cho là Hạ Văn muốn ra ngoài tránh mấy chuyện lung tung vớ vẩn của ba mẹ, ừm ừm hai tiếng: "Mình đi ngủ, mai hỏi xong sẽ liên lạc, chừng nào thì cậu bay?"
"Sáng mai, cậu đừng tới tiễn mình, quá sớm. Khi về đến đón là được rồi."
"Được." Chu Túy Túy rất sảng khoái đồng ý: "Đến lúc đó cậu gửi tin nhắn cho mình, nhớ rõ chụp ảnh cho mình xem."
Sau khi ngắt điện thoại, Chu Túy Túy nhìn chằm chằm điện thoại, chuyển khoản cho Hạ Văn, là 666 (từ 6 đọc trong tiếng trung gần giống với từ liuli là trôi chảy, lưu loát), cũng ghi thêm: Một đường thuận lợi, bình an trở về.
Hạ Văn nhận lấy, rất sảng khoái nói: Không thành vấn đề.
Chu Túy Túy cười, nói hai câu liền đi ngủ.
***
Ngày thứ hai đi làm Chu Túy Túy vẫn đi tàu điện ngầm như cũ.
Cô đến tòa soạn chậm hơn một chút, cũng không để ý xách túi về đến chỗ ngồi của mình, sau đó cầm cốc giấy đi lấy nước. Khi vừa đi qua, Lâm Hựu liền nhìn cô, cười: "Tới rồi."
"...."
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn Lâm Hựu, dừng một chút hỏi: "Tòa soạn đã xảy ra chuyện gì mà em không biết hả?"
"Đúng vậy." Lâm Hựu uống một ngụm cà phê: "Chuyện em không biết, hơn nữa còn là tin hot."
Chu Túy Túy nghẹn nghẹn, rất bất đắc dĩ: "Về em?"
Lâm Hựu bật cười vỗ vỗ bả vai cô: "Còn rất có cảm giác nhé." Cô cười: "Quả thật nói về em, sáng nay chị vừa đến, mọi người liền thảo luận chuyện em đã kết hôn."
Nghe vậy, Chu Túy Túy sửng sốt, đại khái cũng biết là chuyện gì.
Buổi tối thứ bảy gặp phải Trần Toa Toa, lúc ấy giám đốc trung tâm thương mại đã gọi cô là thiếu phu nhân, nhưng lúc đó Trần Toa Toa chắc hắn là bị "kinh ngạc" đến sợ, cho nên lúc đó còn chưa phản ứng lại. Sau khi trở về, thật ra Trần Toa Toa đã nhắn tin cho cô, hỏi cô thì ra đã kết hôn rồi à?
Chu Túy Túy rất thành thật ừ một tiếng, nói cho Trần Toa Toa, cô đã kết hôn, hơn nữa kết hôn lâu rồi.
Chu Túy Túy nghĩ, chắc Trần Toa Toa nói với đồng nghiệp, nhưng cô cũng không để ý chuyện này, trước kia không nói vì mọi người không hỏi. Hơn nữa nghề nghiệp của Thẩm Nam đặc thù, Chu Túy Túy cũng không muốn cho mọi người biết quá nhiều tin tức của Thẩm Nam, ảnh hưởng không tốt đến anh.
"Cái này hả." Chu Túy Túy không thèm để: "Biết thì biết, có gì sao?"
Lâm Hựu nghẹn lại, rất cạn lời nhìn cô: "Em không biết thật hay là không biết giả vậy?"
"Cái gì?"
"Thanh niên độc thân của tòa soạn, đều như hổ rình mồi nhìn em, em biết không?"
Đây là chuyện khi Chu Túy Túy vừa mới tới vài ngày mọi người liền nhận ra, nhưng cô quá mức lạnh lùng, đàn ông dám tiến lên nói chuyện với cô không nhiều lắm, cũng chỉ có hai ba người. Hơn nữa, mỗi lần Chu Túy Túy có chuyện gì, mọi người đều tích cực giúp đỡ, không hề từ chối.
Mọi người đối với Chu Túy Túy là nhớ thương, chỉ là thời gian không dài, nên cũng không biểu lộ quá rõ ràng, nhưng Lâm Hựu biết, khi mấy người đàn ông tụm lại, đều sẽ nhìn về phía bên này.
Chu Túy Túy: "...." Cô im lặng mấy giây, rất nghiêm túc nói: "Bọn họ chưa nói, em coi như chưa từng biết."
Vốn dĩ chính là như vậy, mọi người cũng không nói thích cô, chẳng lẽ cô vội vàng vơ lấy, Chu Túy Túy cũng không phải là ngốc, mọi người không nói, cũng không có biểu hiện rõ ràng, cô thật sự giả bộ như không biết.
Nói như thế nào nhỉ, nếu thật sự có người biểu lộ quá rõ ràng, cô sẽ trực tiếp nói cho người ta biết, mình đã kết hôn, hơn nữa còn rất thích chồng mình.
Chỉ là không có thôi, từ đầu đến cuối, mọi người đều chưa từng hỏi.
Lâm Hựu im lặng một lát, nhìn cô: "Chị cảm thấy mọi người cho rằng, đại mỹ nữ như em, chắc không kết hôn sớm như vậy."
Chu Túy Túy giơ tay mình lên: "Nhẫn này của em thì sao, mọi người xem như trang trí hả?"
Lâm Hựu nhìn cái nhẫn đang phát sáng, cũng không nói gì.
Có lẽ ---
Mọi người cứ nguyện lừa mình dối người như thế.
Sau khi hai người rời khỏi phòng trà, cuối cùng cũng có người tự mình đến hỏi Chu Túy Túy.
"Chị Túy Túy." Một nữ đồng nghiệp ngồi đối diện hai người gọi lên.
"Sao vậy?"
Nữ đồng nghiệp nhận được ánh mắt cổ vũ của mọi người, nhỏ giọng hỏi một câu: "Chị Túy Túy, chị kết hôn rồi hả?"
"Đúng vậy." Chu Túy Túy cười nhạt nói: "Chị đã kết hôn hai năm rồi, sao vậy?"
Nữ đồng nghiệp đối diện: "...." Cô ta sửng sốt, vội vàng nói: "Không, không sao cả, chỉ là mọi người hơi ngạc nhiên, hình như chưa nhìn thấy chồng chị đến đón chị tan ca."
Nghe vậy, Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, "Chồng chị rất bận, đón chị tan ca là không có khả năng."
Nháy mắt, đồng nghiệp nam nghe được những lời này, một trận đau lòng!
Bà xã xinh đẹp như vậy, nhưng lại không đón tan ca, còn để cô ấy phải ngồi tàu điện ngầm, thật không phải là đàn ông.
--- Giờ phút này, ở địa điểm huấn luyện dã ngoại, đội trưởng Thẩm trán đầy mồ hôi, hắt xì một cái thật mạnh.
"Đội trưởng, không thể chứ, thời tiết này mà cậu còn bị cảm cúm?"
Thẩm Nam xoa xoa múi, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Cao Trác: "Câm miệng!"
Mặt trời nóng chói chang thế này, sao anh có thể cảm cúm chứ. Đội trưởng Thẩm cảm thấy.... Chắc chắn là bà xã đang nhớ mình.
....
Đồng nghiệp ở bên cạnh cũng gia nhập vào đề tài này, nhịn không được nói: "Không ngờ là Túy Túy còn trẻ như vậy mà đã kết hôn."
Chu Túy Túy cười, khóe miệng cong cong: "Gặp được người mình thích thì kết hôn, dù sao tuổi tác cũng vừa đẹp."
Lời nói này, không hề có chút sai sót nào.
Tin tức Chu Túy Túy kết hôn, sau khi chính miệng cô thừa nhận, không tốn một giờ, toàn bộ tòa soạn đều đã biết, ngay cả những đồng nghiệp đã ra nước ngoài, cũng đồng loạt biết được.
Đại mỹ nữ thực tập sinh của ban giải trí, đã kết hôn rồi.
Cả ngày, tiếp thu ánh mắt chăm chú của mọi người, Chu Túy Túy rất thản nhiên, không hề khó chịu hay không thích ứng.
Đến khi tan ca, cô vừa định đi ra bên ngoài, đã bị người gọi lại.
"Chị Túy Túy." Trần Toa Toa nhìn về phía Chu Túy Túy, chớp mắt nói: "Chị về thế nào?"
Chu Túy Túy ngẩn ra, nhìn về phía Trần Toa Toa: "Tạm thời không về nhà, còn có chút việc, sao vậy?"
Cô đã hẹn Ngải Trạch Dương cùng đi ăn, nói chút chuyện.
Trần Toa Toa a tiếng, cố ý nói: "Chị không thích lái xe đi làm sao, có muốn em đưa chị đi nhé?" Cô ta cười nói: "Ngày thứ bảy đó, xin lỗi nha."
Nghe vậy, Chu Túy Túy cười nhạo tiếng, không thèm để ý nói: "Không sao, không cần em đưa."
Đôi mắt của Trần Toa Toa khẽ xoay chuyển, thật ra hơi nghi ngờ Chu Túy Túy. Sau ngày đó, cô ta về cẩn thận suy nghĩ, giám đốc kia từ đâu mà ra, sao lại chưa từng nghe.
Hơn nữa, cô ta đã tiến hành phân tích Chu Túy Túy, quần áo cùng với một ít đồ dùng của cô, cũng không thấy quá đắt giá, không phải là người có tiền, là có tiền cũng không biết dùng, cũng không theo đuổi mấy hàng xa xỉ... Cô ta cảm thấy, giám đốc kia, không chừng là bạn thân của Chu Túy Túy, đến để ứng phó.
Huống chi... Cô ta đã đi tìm hiểu, ông chủ của trung tâm thương mại đó họ Thẩm, chỉ có một con trai và con gái, con trai đã hơn 40 tuổi... Chắc không phải là chồng của Chu Túy Túy nhỉ.
Nghĩ, tự tin trong lòng cô ta cũng nhiều hơn.
"Chị muốn đi tàu điện ngầm sao?" Trần Toa Toa hơi mỉm cười nói: "Chị Túy Túy, chị có tiền như vậy, sao không mua một chiếc xe?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Thang máy nhiều người, Trần Toa Toa ríu rít, mọi người có chút phiền.
Từ tòa soạn ra tới cửa, Trần Toa Toa còn đang nhiệt tình truy vấn, có muốn cô ta đưa đi không.
Bước chân Chu Túy Túy hơi ngừng lại, chỉ vào một chiếc xe Bentley nói: "Toa Toa, cô biết tại sao tôi không đi xe không?"
Trần Toa Toa sửng sốt, nhìn cô.
Chu Túy Túy khẽ cười, đi đến bên chiếc xe Bentley mở cửa ra, quay đầu lại nhìn về phía cô ta: "Bởi vì tôi có người nguyện ý đón đưa. Mua xe hay không, đối với tôi mà nói, không sao cả."
"Còn nữa, chỉ có tôi muốn mua hay không, không có gì tôi không mua được."