Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lãng Mạn Đời Thường
  3. Chương 30: Ngoại truyện 4
Trước /31 Sau

Lãng Mạn Đời Thường

Chương 30: Ngoại truyện 4

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

21 | Ngắm sao trên mái nhà

Tống Dĩ Lạc thích những hành động lãng mạn bất chợt của Thẩm Vân Hoài, như là bỗng nhiên hỏi cậu có muốn ngắm sao không. Từ chối là bất khả thi, vì không ai có thể chống đỡ được ánh mắt tràn đầy hy vọng, lấp lánh và sâu thẳm của người yêu nhìn về phía mình.

Thế là vào một đêm giữa hè, giữa cơn gió nóng bức và tiếng ve kêu râm ran không dứt, Thẩm Vân Hoài quyết định cùng Tống Dĩ Lạc lên mái nhà ngắm sao. Trong nhà có một cái thang cũ kỹ nhưng vẫn chắc chắn, nghe Thẩm Vân Hoài nói, đó là đồ cha anh dùng để sửa mái nhà.

“Lúc trước bọn chim sẻ thích xây tổ trên mái nhà, ba anh dọn đi vài lần, sau đó quyết định mặc kệ chúng nó luôn.” Thẩm Vân Hoài bắc thang lên, giẫm mấy cái để thử độ vững. “Sang đây, anh đỡ em, đừng sợ.”

Hai người nằm sánh vai trên mái nhà, dưới lót một cái chăn lông, không đến nỗi bị cộm. Ngước lên nhìn sao trời lấp lánh, xa xa là ánh đèn vừa lên trong thành phố, Tống Dĩ Lạc nghiêng đầu sang, Thẩm Vân Hoài đang dùng một tay kê sau đầu, tay còn lại nắm chặt lấy tay cậu.

“Không thấy được sao Diêm Vương sao?” Im lặng ngắm bầu trời trong chốc lát, Tống Dĩ Lạc hỏi.

Thẩm Vân Hoài quay sang nhìn cậu, lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, đáp: “Tất nhiên, sao Diêm Vương nằm ở cuối dải Ngân Hà.”

“Vậy chúng ta xuống đi.”

“Sao thế?” Thẩm Vân Hoài nâng người dậy, rồi cúi đầu hôn lên chóp mũi cậu. “Hiếm khi mới được ngắm sao trời.”

Tống Dĩ Lạc cũng cười, vươn tay ra gảy lông mi của Thẩm Vân Hoài: “Không hiếm đâu.”

Không hiếm, vì dưới đáy mắt người yêu là tình cảm sáng ngời hơn cả những vì sao.

22 | Họa trên trời rơi xuống

Cách đây không lâu, quán bar của Thẩm Vân Hoài bị trộm viếng thăm, cũng may là không có ai bị thương, chỉ mất một số tiền và rượu vang quý mà khách quen gửi ở quán.

Tống Dĩ Lạc biết chuyện thì lại thấy rất bình tĩnh, không như ngày thường hay lo lắng chút nào. Về sau Thẩm Vân Hoài hỏi cậu là tại sao, bạn nhỏ làm ra vẻ lơ đãng đáp: “Như thế thì em có thể trải nghiệm cảm giác nuôi anh rồi.”

Thế mà cậu không tự biết là khi nói những lời này, vành tai mình đang đỏ rực lên như nhỏ máu.

Thẩm Vân Hoài ngắm dáng vẻ đáng yêu tràn đầy hứng khởi của cậu, cũng không nỡ tạt nước lạnh mà nói ra sự thật rằng quán bar bây giờ chỉ là nghề tay trái của anh. Nếu mà dám nói, đêm nay anh chỉ có thể ngủ ngoài sô pha.

23 | Vấn đề con cái

“Chuyện là… anh Thẩm có nghĩ đến việc có con không?”

Một đêm nọ sau khi xong việc, hô hấp vẫn chưa ổn định lại, Tống Dĩ Lạc được Thẩm Vân Hoài ôm trong lòng, thì thầm hỏi vậy.

“Sao cơ?” Thẩm Vân Hoài nghe vậy thì sững sờ, rồi vô thức siết chặt vòng tay.

Tống Dĩ Lạc chần chừ một lát, đổi một tư thế khác rồi đáp: “Thì nhà chỉ có con trai độc nhất không phải vẫn mong có con nối dõi à?”

Cậu nói xong thì cảm thấy áp suất không khí quanh người hạ xuống rất nhiều, ngước lên thì thấy Thẩm Vân Hoài đang cau mày đầy vẻ không đồng ý, muốn nói lại thôi.

“Em chỉ hỏi thế thôi mà.” Vậy là Tống Dĩ Lạc vội vàng an ủi, ngẩng lên hôn nhẹ vào cằm anh.

“Rất muốn đấy.”

“Hở?” Tống Dĩ Lạc ngây ra chớp mắt, một cảm xúc khó tả dâng lên trong lòng. “Anh nói gì cơ?”

Thẩm Vân Hoài bật cười, xoay người đè cậu xuống, khẽ thở dài: “Nếu mà là của em thì đương nhiên là muốn rồi, cho nên chúng ta phải cố gắng thêm, xem có thể sinh không đâu.”

Tống Dĩ Lạc chớp mắt, lầm bầm mắng “lưu manh” giữa những nụ hôn của Thẩm Vân Hoài.

Tuy rằng trong tình huống này thì nghe chẳng có bao nhiêu khí thế.

24 | Bị nhốt trong nhà khi thời tiết xấu

Cuối hè mưa nhiều, không may là vào ngày mà Tống Dĩ Lạc và Thẩm Vân Hoài dự định vào trung tâm thành phố hẹn hò thì đài khí tượng đưa ra cảnh báo bão.

Tống Dĩ Lạc ôm Amber, đứng bên cửa sổ nhìn trận mưa càng lúc càng lớn, thở dài bất đắc dĩ.

“Sao thế?”

Tống Dĩ Lạc lắc đầu: “Hết cả hẹn hò.”

“Không sao.” Thẩm Vân Hoài cười, vòng tay ôm lấy Tống Dĩ Lạc từ sau lưng, gác cằm lên hõm vai cậu. “Ở nhà cũng hẹn hò được.”

“Nói dối, lần nào anh nói vậy, cuối cùng chúng ta cũng chỉ có thể hẹn hò trên giường.” Tống Dĩ Lạc giận dỗi bĩu môi, giậm chân làm như thể rất phẫn nộ.

“Được rồi, vậy chúng ta khóa cửa lại, được chứ?”

Đương nhiên, sau cùng họ lại hẹn hò trên sô pha ở nhà, đó lại là một câu chuyện mà Tống Dĩ Lạc không muốn nhắc lại.

25 | Uống say

Tống Dĩ Lạc uống rượu rất kém, kém đến bất ngờ. Dù họ đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi, Thẩm Vân Hoài lại là chủ quán bar, nhưng chỉ cần có mặt Tống Dĩ Lạc, anh sẽ dặn dò Lý Mậu chỉ cho hai lựa chọn, coca hoặc sữa.

Lần đầu tiên Tống Dĩ Lạc uống say lại là vào một buổi tối khác biệt. Đó là ngày kỷ niệm năm thứ năm họ bên nhau, Tống Dĩ Lạc tìm đủ mọi cách để làm nũng với Thẩm Vân Hoài thật lâu, anh đành phải thỏa hiệp, cho cậu uống một ly rượu vang.

Rượu vừa uống xong chưa được bao lâu thì mặt bạn nhỏ đã đỏ bừng bừng lên, đầu óc mơ màng không còn linh hoạt nữa, chỉ ôm lấy chai rượu lạnh băng rồi cọ lia lịa lên một bên má.

Dạy dỗ một trận là bất khả thi rồi, hơn nữa người say rượu cũng chẳng hiểu được, thế là Thẩm Vân Hoài mất bao nhiêu công sức để đưa cậu từ bàn ăn về phòng.

Tống Dĩ Lạc vừa ngã xuống giường là không chịu nằm yên, cứ ôm lấy cánh tay Thẩm Vân Hoài mà huyên thuyên đủ thứ chuyện chẳng ai hiểu là gì. Sau đó nữa thì cậu treo cả người lên Thẩm Vân Hoài, vừa ôm đầu người yêu vừa hôn lung tung.

26 | Cãi nhau đánh nhau vô tư lự

Người yêu nhau cũng thường đánh nhau, nhưng nó lại khác với người bình thường ẩu đả.

Ví dụ như thời Lý Mậu và Thẩm Vân Hoài đi học cũng đánh nhau, đích đến hoặc là phòng y tế của trường hoặc văn phòng thầy hiệu trưởng; còn Thẩm Vân Hoài và Tống Dĩ Lạc đánh nhau, đại khái là đánh lên giường hoặc vào phòng tắm thôi.

27 | Mặc lầm quần áo

“Ông chủ Tống.” Cô bé nhân viên vừa vào làm đứng do dự, dường như có lời muốn nói.

Vậy nên Tống Dĩ Lạc đặt chậu cây trên tay xuống, quay lại hỏi: “Làm sao thế?”

“Hôm nay anh ra đường rất vội à?” Cô bé ngượng ngùng cúi đầu.

Tống Dĩ Lạc không hiểu gì cả: “Không có, làm sao vậy?”

“Thì là…”

Đúng lúc này Dung Ngu đi ngang qua hai người, liếc một cái là biết rõ đầu đuôi. Cậu ta nở nụ cười “bà tám”: “Cô ấy muốn hỏi có phải anh mặc quần áo của ông chủ Thẩm hay không? Cổ áo hơi lớn, không kín kìa.”

Tống Dĩ Lạc im lặng một lúc mới ngộ ra, thế là từ mặt đến tai đều đỏ bừng không khác gì cô nhân viên của mình.

28 | Bị thương nhẹ

Có một lần, khi Thẩm Vân Hoài đang ở nước ngoài xa xôi thì nhận được điện thoại của Lý Mậu, nói Tống Dĩ Lạc bị thương phải vào bệnh viện, anh hoảng loạn đến độ tắt luôn cả bản thiết kế chưa kịp lưu trên máy, rồi bất chấp tất cả chạy đi mua vé chuyến bay sớm nhất để trở về.

Bị thương, thật ra không nghiêm trọng. Tống Dĩ Lạc chỉ bị hụt chân trong lúc đang chiết cành cho cây bạch quả, ngã xuống rồi bị nứt xương mắt cá chân.

Khi Thẩm Vân Hoài đáp máy bay chạy đến bệnh viện, đương sự còn vô tư như không có việc gì, ngủ ngon lành ngáy o o. Thẩm Vân Hoài không còn gì để nói, nhưng chỉ khi thấy cậu bình yên, trái tim anh mới quay về đúng vị trí của nó.

Tống Dĩ Lạc trong mơ còn thì thầm gọi “anh Thẩm” mấy lần, khiến Thẩm Vân Hoài bỗng đâu lại thấy ngọt ngào. Anh cúi xuống, hôn khẽ lên trán Tống Dĩ Lạc, đáp: “Ơi, anh đây.”

29 | Bất ngờ cầu hôn

Thẩm Vân Hoài cầu hôn Tống Dĩ Lạc.

Với người ngoài thì đây là điều đã dự đoán trước, nhưng với người trong cuộc thì nó lại là niềm vui bất ngờ. Họ đã bên nhau ba năm rồi, không còn dính như keo sơn thuở mới yêu, họ như dòng nước thấm vào rễ cây, nuôi dưỡng động lực sống cho nhau.

Thật lâu thật lâu sau đó, Tống Dĩ Lạc vẫn sẽ nhớ ngày này. Đó là một ngày vô cùng bình thường, thậm chí gió cũng không có một cơn. Họ vẫn cùng nhau bước trên đường về nhà như mọi ngày, rồi bỗng nhiên có hứng đi ăn một bữa lẩu ở cửa tiệm mà thường phải xếp hàng rất lâu, chỉ có ngày hôm đó là không cần xếp hàng, bà chủ quán còn tặng một hũ mật hoa quế đặc biệt.

Về nhà tắm rửa xong xuôi, cậu ôm Amber ngồi xếp bằng trên thảm trải sàn xem phim, còn Thẩm Vân Hoài vào bếp thu dọn chén đũa dùng để ăn sáng đã rửa từ trước.

Sau đó họ lên giường, hôn nhau, đến trước khi chìm vào giấc mộng, Thẩm Vân Hoài mới kề sát bên tai cậu mà nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Đây là một câu mệnh lệnh, chứ không phải là câu hỏi.

Tống Dĩ Lạc tưởng chừng như đã mệt đến nỗi mơ màng rồi, nhưng lúc này đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, cậu cố mở to đôi mắt ướt át mông lung, cười đáp, được.

30 | Chuyện trên giường

(You know)

Mật hoa quế:

~*~

Quảng cáo
Trước /31 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ngũ Canh Chung

Copyright © 2022 - MTruyện.net