Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng chỉ vài giây sau, một chuyện khiến ai ai cũng phải kinh hoảng hơn nhiều đã xảy ra. Khi Diệp Thiên sắp sửa bước đến vị trí hai chiếc bàn trong cùng kia thì Nhị gia của nhà họ Tô - người đang ngồi một mình trên chiếc bàn đầu tiên bỗng vội vã đứng dậy, ông ấy nhìn Diệp Thiên, lưng đứng thẳng tắp, tuy ông không nói gì cả và cũng chẳng chào theo phép quân, nhưng nhìn vào cảm xúc trên khuôn mặt cũng như động tác của ông, trông như đang chào hỏi cấp trên vậy.
Nhị gia của nhà họ Tô, Tô Vệ Hậu là nhân vật đứng thứ hai của chiến khu Bắc Dã, địa vị của ông chỉ xếp sau mỗi mình Tô Vệ Quốc, ông ấy cũng có uy danh không hề nhỏ ở cái Thủ đô này. Nhưng một nhân vật như ông ấy lại cung kính với người thanh niên này. Rốt cuộc thì anh ta có thân phận như thế nào đây?
Lúc này Diệp Thiên đã bước đến chiếc bàn trên cùng, anh đưa mắt thăm hỏi Tô Vệ Hậu một lát, sau đó ngồi ngay vị trí đối diện với ông ấy. Mọi động tác của anh từ đầu đến giờ trông vô cùng tự nhiên, như kiểu nên vậy mới đúng.
Tô Vệ Hậu thấy Diệp Thiên ngồi vào bàn, bấy giờ mới lại ngồi xuống, nhưng ông ấy không còn giữ cái dáng vẻ tuỳ tiện, thong dong lúc đầu nữa, giữ lưng thẳng tắp, mặt mày nghiêm trang, túc mục. Nom ông ấy không khác gì đang tham dự một cuộc họp cả.
Cũng vào lúc này, đoàn người do Diệp Thành Vân đi đầu bước đến, những nhân vật lớn như Diệp Thành Trung, Mạc Càn, Lưu Cánh Hải đi phía sau lưng ông ta, sau nữa là Tô Vệ Quốc - người đang cười xởi lởi đón chào, người mặc đồ vest đi sau cùng là Lưu Khải Nam.
Dù là người đứng đầu của mấy gia tộc nhỏ hay cánh doanh nhân có tên tuổi nhìn thấy đoàn người toàn những nhân vật lớn này cuối cùng cũng đến, ai nấy đều đồng loạt đứng lên. Ánh mắt của họ khi nhìn đoàn người kia chứa đầy sự cung kính, họ muốn bước lên chào hỏi nhưng lại không dám, cứ kìm nén mãi nên hơi ức chế trong lòng.
Suy cho cùng, nguyên do họ đến đây cũng bởi muốn làm quen với những nhân vật tai to mặt lớn của Thủ đô, nếu có thể xuất hiện, giới thiệu dăm ba câu về mình trước mặt những người đó thì chẳng khác gì lên như diều gặp gió cả. Tiếc thay mấy người đứng đầu gia tộc lớn này chẳng buồn nhìn họ một giây một phút, đoàn người mải chân bước về phía trên cùng. Đám đông thấy vậy, gương mặt của ai cũng không tránh khỏi chút chán chường hiện rõ, đành ngồi xuống chứ biết sao giờ.
Phía trên cùng chỉ còn hai chiếc bàn là còn ghế trống, một bàn chẳng có ai, bàn còn lại thì có Diệp Thiên và Tô Vệ Hậu. Dù gì ngoài họ ra thì làm gì còn ai khác có tư cách ngồi ở đó chứ.
Diệp Thành Vân đi đầu tiên, ông ta đảo mắt nhìn Diệp Thiên trong vô thức, ông ta không nói gì cả, ngồi vào chiếc bàn trống kia. Mấy người đi sau thấy vậy, ngầm hiểu với nhau, cũng ngồi cùng bàn với Diệp Thành Vân. Khiến ai cũng có cảm giác rằng Diệp Thiên và Tô Vệ Hầu bị cô lập, trông vô cùng lẻ loi.
Tô Vệ Quốc mỉm cười, không nói một lời nào, ngồi xuống cạnh Tô Vệ Hậu theo bản năng vốn có. Rõ ràng là chỉ có vài người nhưng lại như kiểu ngăn cách hai bờ chiến tuyến, đám đông ngồi dưới chép miệng không thôi.
"Ha ha, hôm nay là sinh nhật của con gái nhà tôi, cảm ơn các vị đã đến chung vui, mọi người đừng khách sáo, cứ coi đây như nhà của mình." Tô Vệ Quốc cất lời đầy vẻ hoà nhã. Nhưng ngoài hai bàn đầu ra, chẳng mấy ai có thể thả lỏng thật sự được cả.
Lưu Cánh Hải thấy bữa tiệc đã bắt đầu, ông ta chẳng có lòng dạ nào mà ăn uống, vội đưa mắt ra hiệu cho Lưu Khải Nam. Đương nhiên là Lưu Khải Nam đã ngồi yên không nổi từ lâu rồi. Lúc này, cậu ta cắn chặt răng, nhìn về phía Tô Vệ Quốc ngồi bàn bên cạnh: "Chú Tô, dù gì nay cũng là sinh nhật của Thanh Thanh, bao giờ Thanh Thanh xuất hiện vậy chú?" Giọng điệu của Lưu Khải Nam nghe có vẻ nóng vội, giục giã. Âu cũng bởi Diệp Thiên có mặt ở đây nên cậu ta muốn xuống tay trước giành ưu thế.
"Ha ha, cháu nóng vội làm gì chứ Khải Nam, Thanh Thanh ra rồi đấy thôi." Tô Vệ Quốc mỉm cười, ông vừa nói vừa bình tĩnh chỉ về phía sân sau.
Tất cả mọi người đồng loạt quay đầu lại. Cánh cửa phía đông dẫn vào sân bỗng được mở ra, bóng dáng của vài người trẻ tuổi xuất hiện trước mắt mọi người, đi đầu chính là Tô Diệu Quân - người vừa mới rời khỏi nơi này. Đương nhiên rồi, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào bóng dáng yểu điệu phía sau lưng hắn ta.
Tối nay Tô Thanh Thanh mặc một chiếc váy hoa màu đỏ, trông ngây thơ trong sáng nhưng cũng có chút gì đó quyến rũ lòng người, chân đi một đôi cao gót nhỏ xinh, cao quý nhưng cũng đầy trang nhã, cô thả tóc thả ngang vai, nhìn mới hấp dẫn làm sao. Tuy cô chỉ trang điểm một lớp nhẹ, nhưng khuôn mặt xinh đẹp kia của cô cũng đủ để tất cả mọi người phải điên cuồng. Tần Vũ và Triệu Ánh Thu đứng phía sau cô cũng trở nên nhạt nhoà không điểm nhấn.
"Đẹp quá." Lưu Khải Nam thầm thì, đôi mắt của cậu ta như dính vào người Tô Thanh Thanh, suýt nữa thì chảy nước miếng. Trong mắt của cậu ta chợt loé lên đôi chút cuồng nhiệt, nóng cháy.
Ngay cả Diệp Thiên cũng vô thức quay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ của Tô Thanh Thanh, khoé miệng của Diệp Thiên cũng bất giác hiện nét cười. Cô bé này trang điểm vào trông cũng đẹp thật đấy.
"Khụ khụ!" Lưu Cánh Hải thấy bộ dạng như si như ngốc của con trai mình, ông ta muốn chửi ầm ĩ lắm rồi. Thằng rác rưởi này, sao chẳng biết chừng mực gì thế kia?
Lưu Khải Nam bị tiếng ho khan của ba mình gọi tỉnh mộng, cậu ta vội giấu nhẹm mọi cảm xúc. Lưu Khải Nam sửa sang lại bộ quần áo trên người, xong xuôi mới bước lại đón mừng: "Cuối cùng em cũng ra rồi Tô Thanh Thanh, anh đợi em mà cứ háo hức, mong chờ mãi thôi." Lưu Khải Nam chẳng cần mặt mũi gì nữa, cười hớn hở nói chuyện với Tô Thanh Thanh, cái dáng vẻ kia trông chẳng khác gì một con chó đang mừng chủ cả.
"Không muốn đợi thì có thể về mà, tôi đâu có ép anh." Tô Thanh Thanh vốn đang khá vui mừng, nhưng vừa mới ra sân lại thấy Lưu Khải Nam, cô sầm mặt lại. Giọng điệu cũng vô cùng thờ ơ, bỏ ngỏ.
"Sao thế được." Lưu Khải Nam mỉm cười: "Anh có bất ngờ này muốn dành tặng em nữa mà, sao có thể không tới được?" Lưu Khải Nam đi trước dẫn đường, cậu ta còn cố ý quăng mồi chờ cá
Tiếc là Tô Thanh Thanh chẳng có hứng thú hay tò mò gì, cô không nhìn cậu ta lấy một lần nào cả, bởi ánh mắt của cô đã cố định trên người Diệp Thiên, nét mặt thêm đôi phần thẹn thùng. Triệu Ánh Thu và Tần Vũ đứng phía sau cũng thỉnh thoảnh đánh mắt nhìn về phía Diệp Thiên, nhưng họ chẳng có thể hiện rõ mồn một như Tô Thanh Thanh mà thôi.
Lưu Khải Nam không hề biết những việc này, cậu ta cắn răng, vội bước đến trước mặt Tô Thanh Thanh, sau đó chìa tay làm một động tác mời chào rất chi là lịch thiệp: "Thanh Thanh, anh đã giữ ghế cho em rồi, em mau vào bàn đi nào." Vị trí mà Lưu Khải Nam nói đặt ngay cạnh cậu ta, các cụ có câu gần quan được ban lộc kia mà.
Tiếc là từ đầu đến giờ Tô Thanh Thanh vẫn không để ý đến cậu ta, cô mau chân bước đến cạnh Diệp Thiên, ngồi lên chiếc ghế nằm bên tay phải của anh mà chẳng do dự gì cả: "Anh này thật là, em còn tưởng anh không đến nữa đó." Cô vừa ngồi xuống vừa không quên liếc mắt nhìn Diệp Thiên, nhưng có ra sao cũng chẳng thể che đậy nỗi vui mừng trong mắt cô.
Diệp Thiên mỉm cười, anh không nói gì cả. Tô Thanh Thanh vẫn như ngày nào.
Cái dáng vẻ liếc mắt đưa tình, nhìn như một cặp của hai người khiến Lưu Khải Nam cứng đờ, mọi cảm xúc trên khuôn mặt như dừng hình vậy. Tô Thanh Thanh dám coi khinh Lưu Khải Nam trước mặt đám đông thế này khiến khuôn mặt của cậu ta nóng rát vì nỗi nhục nhã. Ánh mắt của cậu ta khi nhìn Diệp Thiên như kiểu muốn xông lên giết người. Nhưng Lưu Khải Nam biết giờ không phải lúc tranh hơn thua, cậu ta hít thở sâu, cố kìm lại cơn giận dữ trong lồng ngực.
Cậu ta đang định ngồi cạnh Tô Thanh Thanh, thì một bóng người nhỏ nhắn, xinh xắn nhanh chân hơn cậu ta, cướp lấy vị trí bên tay trái của Tô Thanh Thanh: "Xin lỗi nhé Lưu thiếu gia, cái ghế này là của tôi, anh tìm chỗ khác đi."