Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Cô ơi, có bí đao không?”
“Có, đương nhiên là có. Người đẹp muốn nấu canh sò bí đao sao?” Thấy trên tay khách cầm một túi sò, cô cầm bí đao còn tiện tay tặng một củ gừng.”Đây, của cô đây.”
Vị khách được gọi là người đẹp kia cầm bí đao và gừng, vui vẻ rời đi.
“Cô có nấm hương Puli không? À, đúng rồi, tôi còn muốn một cây bắp cải Lê Sơn nữa.”
“Nấm hương Puli ở bên cạnh, bắp cải Lê Sơn ăn ngọt và ngon nhất, anh thật lợi hại, rất biết chọn! Muốn nhân tiện lấy chút cà rốt hữu cơ không? Xào hay hầm canh đều rất ngon!”
Đang lúc cô liên mồm tán gẫu đẩy mạnh tiêu thụ với khách, đột nhiên có người lớn tiếng gọi tên cô.
“Như Nhân, mau mau mau, đổi tiền lẻ cho anh với, khách đang chờ anh trả tiền thừa ──”
“Thật là, không phải hôm qua đã nhắc anh phải nhớ đổi tiền lẻ rồi sao?” Đàm Như Nhân buồn cười nhìn người đàn ông từ hàng bán cá phía đối diện vội vàng chạy tới, đưa đồ trong tay cho khách, sau đó rút từ trong tạp dề ra năm trăm và một trăm tiền lẻ đổi cho đối phương.
“Cảm ơn! Hôm nào sẽ mời em ăn cơm!”
“Miễn đi, chờ anh mời, tự em nấu còn nhanh hơn!” Cô nâng tay đuổi anh, cười từ chối, “Mau về đi, khách đang đợi trả lại kia kìa.”
Tiểu Lâm bán cá ngượng ngùng gãi đầu cười ngây ngô, cầm tiền trở về quầy hàng của mình.
Như Nhân cười khẽ ra tiếng, lắc đầu, lại tiếp tục chào hỏi khách hàng.
Phiên chợ náo nhiệt, người đến người đi, chỉ chớp mắt đã hết một buổi sáng. Khi gần đến giữa trưa, đám đông cuối cùng cũng thưa dần.
Mười giờ hơn, người nên đi làm cũng đã đi làm, khách xuất hiện lúc này hơn một nửa là không vội, tốp năm tốp ba, nhàn nhã dạo chợ.
Thừa dịp vắng người, cô thu dọn rau quả trên đất tiện lấy cái giỏ đựng đồ ăn ra, người đàn ông kia xuất hiện vào lúc này.
Gần như ngay trong nháy mắt anh bước vào chợ, cô đã chú ý tới anh.
Người đàn ông dáng người khỏe mạnh, làn da ngăm đen. Trong đám khách hàng phần đông là các ông các bà nội trợ, đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cường tráng đeo kính đen như vậy có vẻ vô cùng bắt mắt.
Nhìn anh chậm rãi đi tới, sự khẩn trương khó hiểu bắt đầu bò lên sống lưng cô. Đàm Như Nhân xoay người sửa sang lại bề ngoài của bản thân. Cô vội phủi vụn đồ ăn trên tạp dề, nhanh chóng vuốt lại mái tóc đen rối bời xòa xuống trán sau một buổi sáng, còn không nhịn được sờ sờ mặt, kiểm tra xem trên mặt có còn đồ ăn vụn hay không.
Cô biết giờ mình nhìn rất ngốc*, huống hồ dù cô sửa sang lại thế nào, cũng không thể đột nhiên biến thành người đẹp vô địch thế kỷ, nhưng cô không kiềm chế được. Cô không kiềm chế được xúc động muốn kiểm tra bề ngoài của mình, giống như cô không kiềm chế được mỗi lần nhìn anh, trái tim trong lồng ngực lại giống như nai con chạy loạn.
• Nguyên văn là Tam Bát (38) đọc giống Stupid trong tiếng Anh
OK, Đàm Như Nhân, đừng khẩn trương, anh ấy cũng là người, không khác gì những người khác cả ──
Mới là lạ! Cô biết rõ anh khác mọi người ở chỗ nào!
Cô hi vọng anh có thể chú ý đến cô.
Cô không xinh đẹp, nhưng cô biết dáng người cô rất đẹp. Lao động trong thời gian dài khiến cô chỗ nào nên lồi thì lồi, chỗ nào nên vểnh thì vểnh, dù qua mười năm nữa cũng không lo rủ xuống.
Đàm Như Nhân rũ mắt cúi đầu nhìn bộ ngực rất có ‘tiềm năng’ của mình, nghĩ xem có nên kéo thấp cổ áo xuống một tý nữa, bày ra chút ‘vốn liếng’ của mình hay không.
Chỉ một giây, cô liền vứt suy nghĩ này đi.
Đừng nói đùa, bình thường chỉ cần anh đứng trước mặt cô, cô đã luống cuống muốn chết rồi. Cô không dám tưởng tượng nếu người đàn ông này nhìn chằm chằm vào ‘kênh rạch’ của cô, cô có xuất hiện phản ứng kỳ quái gì không nữa.
Huống hồ, ôi trời, rốt cuộc cô đang nghĩ cái quái gì thế này? Nơi này là chợ, trên người cô còn mặc tạp dề bán đồ ăn và giày, tại trường hợp và thời cơ như thế này, cô thật sự cho rằng tên kia sẽ bởi vậy mà đột nhiên cảm thấy cô rất đẹp, mở miệng hẹn cô ra ngoài hoặc thổ lộ với cô sao?
Đương nhiên là không có khả năng.
Chưa kể đến cô đối với người đàn ông này không có ham muốn không an phận nào . . . . . . Được rồi, cô thừa nhận cô đối với anh là có chút ảo tưởng nho nhỏ, nhưng trên cơ bản, cô muốn cho mình xinh đẹp một chút, để anh cảm thấy cô rất xinh đẹp có gì không đúng sao?
“Bà chủ, tôi muốn hai cây rau chân vịt.”
Khách hàng kêu to khiến cô phục hồi lại tinh thần, vội vàng xoay người lấy đồ, tính tiền cho khách, lại thấy người đàn ông khiến cô mặt đỏ tim đập đã đi tới trước quầy hàng.
Anh dùng đôi mắt thâm thúy kia nhìn cô, sau đó mỉm cười.
“Hi, chào buổi sáng.”
Một giây đó, cô vẫn giống những lần trước, ngừng thở, cứng ngắc hóa đá, nhanh mồm nhanh miệng đã là chuyện trước kia, tay chân nhanh nhẹn cũng thành mộng cũ đêm qua.
Cô há miệng, ngây người nhìn anh đi vào cửa hàng của cô.
“Chào buổi sáng.” Anh mỉm cười, dường như đã quen với phản ứng ngốc nghếch chậm chạp cô, chỉ lặp lại lời chào ân cần.
Cô đỏ mặt, hoàn hồn cố gắng hé miệng, suy yếu đáp lại một tiếng nhỏ như muỗi kêu: “Chào. . . . . .”
Lúc anh đi tới đứng lại trước mặt cô, cô càng không kìm chế được cúi đầu xuống, lùi lại một bước, không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, nhưng vẫn chú ý tới áo T-shirt trên người anh dán lên lồng ngực đẫm mồ hôi.
Vài tuần trước, lần đầu tiên anh xuất hiện trong cửa hàng mua đồ, tuy rằng màu da ngăm đen, khí sắc lại rất khó coi.
Lúc mới đầu, cô cũng không đặc biệt chú ý tới anh, người đến cửa hàng rất nhiều, cô vội vàng tiếp rất nhiều khách, nhưng lúc anh vì dưới chân bất ổn mà lảo đảo, vừa khéo ở bên cạnh cô nên cô thuận tay đỡ anh.
Một giây sau, anh ngẩng đầu, dùng đôi mắt, xinh đẹp thâm thúy lại trầm tĩnh như suối nhìn cô, nở nụ cười nhẹ lại có chút đáng yêu.
Sau đó cô liền hóa đá, chỉ có thể há mồm sững sờ nhìn anh.
Từ đó về sau, anh ba ngày hai bữa sẽ đến mua đồ, lần nào cô cũng bị nụ cười đáng sợ kia giật điện, hóa đá một lúc. Mỗi khi cô phục hồi tinh thần, cũng vẫn khẩn trương đến mức không biết đặt tay chân vào đâu, giống như chúng nó là đột nhiên mọc ra vậy. Có khi cô thậm chí còn cảm thấy mũi miệng mình còn không ở đúng vị trí vốn có.
Khi anh xuất hiện, cô luôn luống cuống chân tay, vô cùng luống cuống, ngay cả tiếng nói cũng biến mất tăm.
Cô biết mình như thế rất tệ, nhưng cô không thể khống chế.
Mỗi một ngày qua đi, anh cũng dần cường tráng khỏe mạnh lên, từ một người nhìn có vẻ suy yếu như mèo bệnh đảo mắt đã biến thành người đàn ông hấp dẫn khiến phụ nữ quay đầu nhìn chăm chú.
Đáng tiếc, tuy mỗi buổi sáng cô luôn cố gắng thôi miên bản thân dũng cảm một tý, nhưng bệnh vừa thấy anh đã luống cuống vẫn không khá hơn là bao.
“Hôm nay cải củ có vẻ rất ngon?” Người đàn ông đã mở miệng.
“. . . . . .” Trong lòng bàn tay tuôn đầy mồ hôi, cổ họng cô co rút nhanh, chỉ có thể luống cuống tay chân xoay người lấy cái túi to, vội vàng đưa cho anh.
“Dường như cà tím mùa xuân ăn cũng rất ngon ?”
“. . . . . .” Tiếng của anh dường như ở sát bên tai, cô không dám ngẩng đầu, hai mắt nhìn bốn phía muốn phục vụ khách khác để phân tán lực chú ý, để bản thân biểu hiện bình thường một chút. Đáng tiếc vào lúc này ngoại trừ anh ra thì không còn ai khác.
“Cô có đề nghị gì không?” Mặc dù cô không trả lời, anh vẫn mở miệng hỏi lại.
Đề nghị? Trước xin nhờ ông trời trả lại dũng khí và giọng nói cho cô đi.
Đàm Như Nhân cúi đầu bi thương lẩm bẩm trong lòng.
Bỗng dưng, một đôi bàn tay to đốt ngón tay rõ ràng duỗi đến trước mắt, chọn lựa ớt ngọt trước người cô. Cánh tay cường tráng sượt qua cánh tay cô.
Nóng rát như tia chớp từ nơi tiếp xúc lan ra.
Cô hít một hơi, rất giống nữ sinh mười ba tuổi, mặt đỏ tim đập lảo đảo lui ra, nhưng anh dường như không chú ý tới, rất tự nhiên tiếp tục cầm một quả lại một quả ớt ngọt màu sắc rực rỡ.
Như Nhân lén lút lùi lại một bước, muốn cách xa người đàn ông này một chút, để mình có thể thở. Mà khi cô di chuyển, anh lại đi theo.
Cô hoảng loạn lùi lại vài lần, lại lùi tiếp, tiếp tục lùi lùi lùi, cho đến khi không thể lùi được nữa, đến tận tít trong cùng của quầy hàng.
Người đàn ông kia cầm nấm, măng tây, súp lơ xanh, loại nào cũng vừa khéo ở gần bên cô.
Ông trời ơi, phía sau cô đã là tường, không còn chỗ để mà lùi nữa.
Mà anh đã gần ngay trước mắt, gần đến nỗi cô có thể thấy đường vân trên áo anh, còn có vân da và mạch máu trên cánh tay cường tráng của anh, yết hầu di chuyển lên xuống khi anh nói chuyện, thậm chí cả vết sẹo cũ nhàn nhạt trên cằm anh.
Cô có thể ngửi thấy mùi lô hội nhẹ nhàng khoan khoái trên cơ thể anh, cũng có thể nhận thấy được hô hấp của anh, còn có nhiệt độ cơ thể trên người anh phát ra. Cô tin rằng khi anh đến gần lông tơ trên người cô đã dựng hết lên, giống nam châm hút sắt vậy.
Cả trái tim trong lồng ngực cũng đập thình thịch như vừa chạy trăm mét, muốn nhảy ra khỏi cổ, mặt cô cũng nóng giống như lửa thiêu vậy.
Để lấy ngô và măng, anh lại đứng gần thêm một chút.
Xin nhờ, đừng ép sát vào đây nữa. . . . . .
Ở sâu trong nội tâm, xuất hiện gào thét nho nhỏ giống như vui mừng.
Cô nhát gan cụp mí mắt xuống thấp, Đàm Như Nhân nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, nắm chặt nắm tay, để tránh bản thân không nhịn được. . . . . . nói thật, cô không biết cô muốn vươn tay chạm vào anh hay là đẩy anh ra; dù làm thế nào cũng đều không phải biện pháp sáng suốt, người ta vốn chẳng làm gì cô cả.
Anh cũng chỉ là đứng ở trước mặt cô mà thôi, cô ngay cả ngẩng đầu lên, liếc anh một cái cũng không dám.
Giờ mới vừa vào xuân nhưng cô cảm thấy mình giống như bị cảm nắng, đầu óc choáng váng, tim đập thùng thùng ở trong tai.
“Lấy những thứ này đi, bao nhiêu tiền vậy?”
Cô cúi đầu, nhìn rau dưa trên tay anh, đầu không thể tính toán, chỉ có thể tùy tiện giơ lên hai ngón tay.
“Hai ngàn?”
Cô phát hoảng, dùng sức lắc đầu.
“Hai trăm?” Anh hỏi lại.
Như Nhân gật đầu, lúc này thật sự chỉ ước gì anh mau đi đi, thời gian hạnh phúc luôn qua rất nhanh, tuy rằng cô rất muốn anh ở lại lâu một chút, nhưng cô sắp thiếu khí thở rồi, anh mà không đi, cô sẽ hít thở không thông rồi té xỉu cho coi.
Anh lấy ra hai trăm đồng đưa cho cô.
Cô cẩn thận cầm lấy, tránh đụng vào ngón tay đốt người của anh, vội vã nhét tiền vào túi tạp dề.
Chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Người đàn ông lấy điện thoại ra, vội bắt máy.
“Alo? Tôi đây.”
“Ừ, ừ, tôi hiểu rồi.”
“Được, không thành vấn đề.”
Anh cúp điện thoại, sau mới nghĩ ra trên tay mình còn cầm một túi rau dưa lớn. Anh nhìn cô, lại nhìn trên tay rau dưa, sau đó mỉm cười, hỏi.
“Cô có thích rau tươi trộn bơ chưng với cơm không?”
Một câu hỏi này anh nói thật trôi chảy, hơn nữa còn quá gần gũi, thật sự thật quá gần gũi.
Đó tuyệt đối không phải ảo giác của cô, anh không chỉ đứng ở trước mặt cô mà thôi, hô hấp ấm áp phất qua lỗ tai cô, giống như anh áp sát bên tai cô, khiến cả người cô run lên.
Như Nhân lắp bắp kinh hãi vội ngẩng đầu, đã thấy anh lại thật sự cúi đầu, áp bên tai cô. Cô đột nhiên ngẩng đầu, khiến cánh môi sượt qua vành tai anh.
Cô hít một hơi khí lạnh, chỉ thấy anh chậm rãi ngẩng đầu lên, con ngươi màu đen mang theo ý cười nhìn thẳng vào cô, khóe miệng khẽ cong lên.
“Giữa trưa cô có rảnh không?”