Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong nháy mắt tất cả tướng sĩ đều nhìn qua.
Nhậm Thanh An là người của Hoàng thượng, các ngươi đã sớm cùng một giuộc, cái gì hòa thân, các ngươi chính là muốn nhân cơ hội g.i.ế.c Vương gia."
"Chính vị cẩu hoàng đế vô năng, mọi thứ đều phải dựa vào Vương gia. Bây giờ khi đã giữ vững ngai vàng, hắn ta muốn đẩy người đã làm việc cho hắn ta ra phải chết."
Hắn ta là Hoàng thượng mà lại thông địch bán nước, đức không xứng vị, không thể làm vua!
"Các tướng sĩ Bắc Yến, vua tàn bạo vô nhân, vì ích kỷ tư lợi, chỉ ham giữ ngôi không lo đến bách tính."
"Nam Uyên không hề muốn hòa thân đàng hoàng, chúng chỉ nhằm vào Vương gia, Vương gia tử nạn, họ sẽ dễ dàng bắt gọn các ngươi."
"Ta tuy phận nữ nhi nhưng là vương phi, nếu cống hiến được cho bách tính, c.h.ế.t cũng chẳng tiếc. Chỉ thương cho bách tính vô tội."
"Chư vị nếu hôm nay thả hoàng tử của Nam Uyên quốc đi, ngày mai hắn ta sẽ xuất binh tàn sát thành, đến lúc đó, sinh linh đồ thán, chư vị đều sẽ bị chia cắt thê tử con cái."
"Trong thời loạn lạc, chí lớn khó vẹn toàn, kính mong chư vị hãy theo về minh quân."
Tướng sĩ Bắc Yến khí thế sục sôi, trường thương trong tay.
Cố Thừa Cảnh nhìn ta, trong đôi mắt lộ rõ nỗi cô đơn, như bị phủ một màn sương mù mỏng manh, còn đôi mắt kia như đọng lại một lớp băng giá không thể tan.
Hắn là người thông minh, từ lúc ta bị thị vệ bắt đi, hắn đã hiểu được lựa chọn của ta.
Đây chính là lựa chọn tốt nhất, ta hy sinh đổi lấy sĩ khí cao ngút trời của tướng sĩ, đổi lấy sự kính yêu của bá tánh dành cho vương triều, nhân cơ hội đó đồng loạt tiêu diệt Nam Uyên, vĩnh viễn trừ bỏ mối họa ngầm.
Văn Mặc Khanh, ngươi sợ chết, ngươi không dám nhảy.
Hoàng tử Nam Uyên bị Nhậm Thanh An mê hoặc một cách mù quáng, nghiến răng nghiến lợi nhận định ta không dám nhảy.
Ta chỉ vào mũi hắn, mắng to: "Tên khốn kiếp, ta nói cho ngươi biết, phụ thân ta là ngôn quan, từ nhỏ đã dạy ta cách đụng trụ, đời đời nhà họ Văn chúng ta không sợ chết!"
Ta chọc chọc thị vệ, nhỏ giọng nói: "Cảm xúc đúng chỗ rồi, ngươi đẩy tiếp đi!"
Thị vệ ồ một tiếng, hét lớn một tiếng: "Vương gia đáng chết! Ngươi cũng đáng chết! Chết đến trước mắt còn dám nhục mạ hoàng tử chúng ta, ta g.i.ế.c ngươi!”
Trước khi rời xa cõi đời, ta dõi mắt nhìn Cố Thừa Cảnh lần cuối, hắn vẫn bất động nhìn ta nhưng đáy mắt dâng trào gợn sóng mãnh liệt.
Hắn là chủ tướng đứng đầu chiến trận, nên giữ cho lòng mình bình tĩnh.
Quá giỏi ấy chứ!
Nửa đường rơi xuống vách đá, tiếng g.i.ế.c chóc trên đỉnh vang vọng đến tai ta....
Tốt lắm, c.h.ế.t cũng chẳng hối tiếc.....
Góc nhìn của chàng
Cưới Văn Mặc Khanh, do bốc đồng vậy.
Hôm ấy hạ triều, lời ngài Văn đại nhân, ta chẳng nghe thấy chữ nào.
Ngoài câu nói của hạ nhân: "Họa hại nhà quan Văn đến đập phá chỗ của chúng ta..."
Văn đại nhân quả là người phát ngôn khéo léo, ngôn từ uyển chuyển, hẳn cũng có kiến thức sâu rộng.
Nhưng báu vật nhà hắn đáng kể nhất là một cô con gái tai quái khét tiếng.
Từ thủa ấu thơ đã trèo tường săn chim, lang thang khắp nơi tìm kiếm cớ gây chuyện, đặc biệt thích đánh nhau.
Ta chưa từng gặp nàng ấy nhưng ta vẫn thường nghe mọi người nhắc đến nàng ấy.
Tuy là tử nữ, chơi nổi tiếng còn hơn công tử ăn chơi
Nếu không, bấy lâu nay, đã chẳng có nhà nào đến hỏi cưới.
Đêm tân hôn, đây là lần đầu tiên ya được nhìn mặt nàng ấy.
Khi ta vào phòng, khăn voan đã vứt dưới đất, hạt dưa, vỏ quả rải đầy sàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Nàng tiểu thư vừa ăn nọ vừa lớn nhanh xinh đẹp, đôi mắt to tròn đen láy chuyển động linh hoạt, chẳng giống chút nào với bộ dạng thô kệch của phụ thân.
Phu nhân thật là mỹ nhân.
Nhất là cái miệng nhỏ nhắn kia, chỉ mở ra thì toàn lời về gia sản, ta hoàn toàn nghi ngờ, nàng gả về đây là vì muốn thừa kế gia sản.
"Vương gia à, trong phủ có mỏ vàng không vậy?" Người nói cho thiếp biết để vơi bớt nỗi đau này đi!
Chỉ vì câu nói ấy của nàng, khiến cho ta vốn vội vã muốn giải quyết cho xong lại phải trằn trọc cả đêm vì nàng.
Đợi khi ta đi, nàng đau đớn thật nhiều, hẵng chẳng phụ tình.
Ngày tiễn đưa, nàng khóc chẳng thật lòng nhưng ta thấy thú vị lạ thường, nhất là lúc nàng ngã, cố tình dẫm chân trái lên chân phải, hành động có phần gượng gạo...
Nhưng khi nhớ đến bộ dạng Văn đại nhân thường ngày bịa đặt, ta lại thấy đúng là phụ tử ruột.
Mấy năm đó, Diêm thống lĩnh mỗi tháng đều phải bẩm báo hằng ngày.
Từ đầu: "Vương phi say rượu quỳ xuống phố cầu xin Phật tổ, muốn cả đời góa bụa... Chỉ mong Vương gia tử trận sa trường, lòng dạ độc ác thế này thì không thể tha thứ!"
Nàng quả thật là rất giỏi mua chuộc lòng người.
Nhìn những quyển sổ nhỏ, ta dường như thấy được vẻ ngông cuồng của nàng.
Một mỹ nhân xinh đẹp nhỏ nhắn như vậy, sao lại có thể hành động như thế chứ.
"Hôm nay đánh con trai Tri phủ, ngày mai dẹp tan một ổ trộm cắp."
Nếu trao nàng mão đế vương, phút chốc nàng liền dám xưng đế.
Tội thay nàng lúc ngã xuống vực sâu, tràn đầy nuối tiếc. Nàng phu nhân diễm lệ kiều diễm đó, còn chưa chung sống mấy ngày cùng ta.
Cho nên khi được Hạ Khê Vân cứu lên dẫu biết rõ nàng cứu mình có mục đích, lòng ta vẫn tràn ngập lòng biết ơn.
Thật tốt được sống.
Sau khi về kinh, cô nương đã lớn khôn.
Khi về làm dâu nàng mới mười lăm, nay đã mười tám.
Gương mặt từng bầu bĩnh trẻ thơ giờ đã thanh thoát, mang nét đẹp chuẩn mực.
Môi nàng như cánh hoa hồng thắm, nổi bật nhất là đôi mắt mèo quyến rũ với khóe mắt cong cong, đen láy long lanh như muốn rướm lệ. Nàng đẹp đến nao lòng, như một cô búp bê tinh xảo.
Thuở ấy, ta không thích trở về phủ.
Đại khái thấy về phủ cũng chán, chẳng bằng luyện quân lính, đọc vài bộ binh thư.
Nhưng Khanh ở trong phủ, lòng ta bỗng thấy rạo rực.
Giờ đây, ta đã lập gia thất.
Hoàng thượng đã thông đồng với Nam Uyên từ lâu, ta đã sớm biết.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Hoàng huynh của ta, từ nhỏ tâm thuật đã không ngay chính, hắn nhu nhược lại tham lam, vô năng, lại luôn muốn giành lấy ngôi vị hoàng đế
Lúc cần thì rút cổ như rùa, lúc không thì nhởn nhơ như cá.
Giữ lại Hạ Khê Vân, cũng biết rằng, không phải nàng cũng sẽ là người khác.
Ta cũng từng nghi ngờ Mặc Khanh, Diêm thống lĩnh từng nói qua, thời gian trước nàng và Nhâm Thanh An thường xuyên đi cùng nhau.
Nhậm Thanh An là người của Hoàng huynh, trùng hợp thế nào đây.
Cho tới khi nàng phá nát sòng bạc hoàng gia, ta mới vỡ lẽ, nàng thực chỉ say mê tiền tài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");