Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày hôm sau tiễn đưa, ta như một con rối vô hồn.
Ta không hiểu, tại sao Cố Thừa Cảnh lại muốn ta đi tiễn, hắn tự đi không được sao.
"Diêm thống lĩnh ở lại phủ, Vương phi có gì cần có thể sai khiến hắn ta, chuyện trong nhà hắn ta đều biết."
Ta giật mình nhìn Cố Thừa Cảnh, giọng hắn lạnh lùng, như lông vũ lướt qua tâm hồn, mềm mại tê dại.
Lời này ta thích vô cùng, lập tức nhớ đến lời phụ thân ta nói.
"Mặc Khanh, hắn đi chỉ sợ không về được, con giả vờ không nỡ một chút, đừng để người ta thấy nhà họ Văn chiếm tiện nghi của người chết, vô tình vô nghĩa."
Vì vậy, khi đại binh bắt đầu đi, ta cố gắng lắc đầu, cố gắng để mình tỉnh táo lại.
Ta loạng choạng chạy hai bước, ngã xuống đất một cách khéo léo, cách hắn hai mét, khóc lóc thảm thiết: "Vương gia ơi, chàng nhất định phải quay về sớm đó! Thiếp đang đợi chàng!"
"Vương gia ơi, không có chàng thiếp biết làm sao đây? Đêm dài đằng đẵng, gối chiếc lạnh lẽo, vương gia của thiếp ơi!"
Cả phố bách tính và tướng sĩ như được lệnh, đồng loạt quay đầu nhìn ta, một số người dễ xúc động đã rơi nước mắt cùng ta...
Cố Thừa Cảnh cũng quay đầu lại, ánh mắt nhìn ta vô cùng si tình, còn biết diễn hơn cả ta: "Vương phi thật khiến bản vương cảm động, bản vương nhất định sẽ sớm quay về bầu bạn với vương phi, để vương phi đêm đêm có người sưởi ấm, không đến nỗi gối chiếc lạnh lẽo."
Giọng hắn lười biếng như một vò rượu ngon làm say lòng người, da mặt cũng đủ dày, tốt lắm, thật là kỳ phùng địch thủ.
Ta lập tức lau nước mắt, lại đứng dậy, đi được hai bước lại ngã xuống đất: "Vương gia... chàng nhất định phải bảo trọng... quay về sớm..."
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Sau đó, hắn đi luôn ba năm.
Ta đã hoàn toàn quên mất dáng vẻ của hắn, chỉ nhớ là rất anh tuấn, giọng nói rất hay, lòng dạ độc ác, gia sản giàu có nhất địch quốc...
Tỉnh dậy, ta cảm thấy phủ có gì đó rất khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Hôm nay, phải nói sao nhỉ, dường như đặc biệt yên tĩnh!
Mấy năm nay, ta quản lý vương phủ, quản lý cực kỳ lỏng lẻo.
Sáng sớm, trong phủ đã ồn ào náo nhiệt bắt đầu tỷ võ, nấu cơm, cãi nhau, đánh nhau, tiếng cười nói vui vẻ...
Tóm lại chỉ có hai chữ, náo nhiệt!
Nhưng hôm nay, lại đặc biệt yên tĩnh! Yên tĩnh đến mức ta có chút sợ hãi.
Ta khoác một chiếc áo, tóc xõa trên vai, chân trần xuống đất, mở cửa phòng, liếc mắt liền nhìn thấy một người ngồi trong sân.
Trên chiếc ghế dựa bằng gỗ tử đàn khảm đá cẩm thạch, một nam nhân mặc áo bào rộng màu đen thêu hoa văn mãng xà đang ngồi.
Phía sau hắn đứng hai thị vệ nghiêm trang, trước mặt quỳ đầy hạ nhân.
Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn từ từ ngẩng đầu nhìn sang, ôi chao.
Gương mặt tuấn mỹ tự mang theo một khí chất lạnh lùng, khiến ta rùng mình.
"Ngươi là ai, đây là địa bàn của ai ngươi không biết sao? Người của lão tử ngươi cũng dám bắt nạt!"
Ta chống hai tay vào eo, chạy chân trần qua, kéo mạnh Diêm thống lĩnh: "Cái sự lanh lợi thường ngày mách lẻo với ta đâu rồi, đến đây, lấy sổ tay nhỏ của ngươi ra, ghi lại cho vương gia nhà ngươi xem, hôm nay có người đến gây sự, cô nãi nãi hôm nay muốn đại khai sát giới!"
Diêm thống lĩnh khóe miệng giật giật, nhẹ nhàng kéo kéo y phục của ta, nhỏ giọng nói: "Vương phi, người làm ơn đi gây họa cho người khác đi, đừng cứ nhắm vào một mình thuộc hạ mà giày vò."
Ta vỗ một cái vào gáy hắn ta, đồ vô dụng, cho hắn ta chỗ dựa mà còn hèn nhát như vậy.
Ta lại đi kéo Tinh Hồi: "Ngươi quỳ làm gì? Cái tài ăn nói phụ thân ta dạy ngươi đâu rồi, đứng dậy mắng hắn đi!"
Tinh Hồi lùi lại một bước, nhìn ta, vẻ mặt đại nghĩa diệt thân.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");