Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nguyễn Nhược Khê đi vào Tử uyển, nơi này ở trong cung không lớn không nhỏ, giống với thân phận của nàng, bên trong dễ dàng nhận thấy đã thu dọn ổn thỏa, hai cung nữ hai thái giám thấy nàng đi vào, vội vàng ra đón nói: ” Nô tì, nô tài tham kiến mỹ nhân.”
” Đứng lên đi, không cần đa lễ.” Nguyễn Nhược Khê thản nhiên đáp.
” Nô tì Thu Hồng. Nô tì Thu Diệp.”
“Nô tài tiểu Minh Tử. Nô tài tiểu Đức Tử.”
” Phụng lệnh vương đến hầu hạ cuộc sống hàng ngày cho mỹ nhân ạ.” Bốn người lại hành lễ nói.
” Đều đứng lên đi, nếu là người Vương phái đến thì từ nay về sau chúng ta là người một nhà, có thể chăm sóc lẫn nhau.” Nguyễn Nhược Khê lấy tay nâng các nàng dậy, thân thiện nói, tối thiểu, ở trong cung phải đào tạo thân tín cho mình đi.
” Tạ mỹ nhân, nô tì, nô tài nhất định tận tâm hầu hạ.” Người một nhà, khiến trong lòng bọn họ có chút cảm động.
” Mỹ nhân, đến xem xem, có vừa lòng không, nếu không hài lòng nô tì sẽ thay đổi một chút.” Thu Hồng đứng dậy nói.
Nguyễn Nhược Khê vừa muốn nói không cần, cửa liền truyền đến tiếng thái giám bẩm báo:
” Như phi nương nương đến, Nhu phi nương nương đến.”
Vừa dứt lời, hai thân ảnh lộng lẫy đã xuất hiện ở cửa, đi theo phía sau là hai cung nữ.
” Nô tì tham kiến Như phi nương nương, Nhu phi nương nương.” Mấy cung nữ thái giám lập tức quỳ xuống
” Mỹ nhân tham kiến Như phi nương nương, Nhu phi nương nương.” Nguyễn Nhược Khê cũng học các nàng quỳ xuống hành lễ.
” Muội muội, làm cái gì vậy? Đều là tỷ muội một nhà, về sau không cần hành lễ.”Các nàng rất ăn ý mỗt người một tay nâng nàng dậy, ngay cả lời nói cũng giống nhau.
” Tạ Như phi nương nương, Nhu phi nương nương, tuy là tỷ muội một nhà, nhưng là quy củ trong cung, mỹ nhân không dám quên, tỷ tỷ là phi, thân phận tôn quý, mỹ nhân không dám vơ đũa cả nắm với nương nương.” Nguyễn Nhược Khê tự hạ thấp thân phận nói, trên dưới đương hiên là phải khác nhau rồi.
” Muội muội thấu tình đạt lý như vậy chẳng trách vương lại thích.” Như phi nương nương vừa lòng gật gật đầu, không có cậy sủng mà kiêu.
” Muội muội, nếu có gì không quen hoặc là nô tì không nghe lời, cứ nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ làm chủ cho ngươi.” Nhu phi lôi kéo tay của nàng nói.
” Cám ơn nương nương quan tâm.” Nàng lại gập người, chân đã sớm bị chuột rút người cổ đại thật không dễ sống.
” Nhu phi lời này nói rất có dáng điệu của hoàng hậu nha.” Như phi ở một bên trào phúng nói, thay nàng làm chủ, nàng ta dựa vào cái gì để làm chủ, tự nghĩ bản thân là hoàng hậu.
” Như phi cũng cho rằng như vậy sao?” Nhu phi nhưng không phản bác mà nhìn ngược lại, nàng ta cùng mình đều muốn làm hoàng hậu, trong cung chuyện này sớm đã không phải là bí mật gì, cần gì phải giấu diếm.
Mắt thấy mắt các nàng đã bắt đầu ngầm tranh đấu, Nguyễn Nhược Khê vội vàng mở miệng nói:
” Nương nương, vào trong phòng ngồi đi, Tiểu Ngọc dâng trà.”
Trong phòng khách, chậm rãi uống trà, nàng lúc này mới đánh giá các nàng.
Như phi nương nương, trên đầu kim bộ đung đưa đến vai (ai xem hoàng châu cách cách không ạ, cái vương miện của các quý phi đó), lông mi uốn cong, ánh mắt linh hoạt mà lại sâu sắc, chiếc mũi khéo léo. Đôi môi đánh phấn hồng. Một thân hình y phục màu tím lả lướt ôm trọn lấy thân mình, đẹp, đẹp làm người ta nhìn muốn lồi con mắt, nàng ta giống như yêu tinh, vừa đơn thuần mà vừa đáng yêu, nhưng lời nói châm chọc vừa rồi kia, làm cho người ta biết, nàng tuyệt đối không phải là một người đơn thuần, mà là nữ nhân tâm kế phức tạp.
Nhu phi nương nương, trên đầu cũng đội giống Như phi, ánh mắt của nàng rất dịu dàng, tản ra hào quang, đôi môi phớt đỏ, y phục trên người cũng dịu dàng ôm lấy thắt lưng, cả người tỏa ra khí chất hòa nhã, làm cho người ta nhịn không được muốn thân cận, nhưng tinh quang trong đôi mắt, lại nói rằng nàng cũng không phải là một nhân vật đơn giản .
” Muội muội, tỷ tỷ chúc mừng ngươi được sắc phong mỹ nhân, đặcbiệt chuẩn bị một lễ vật không biết ngươi thích không?” Như phi mở miệng trước, để cung nữ bên cạnh mang hòm trong tay đưa tới.
” Muội muội, tỷ tỷ cũng chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật.” Nhu phi cũng không chịu bị thua, cung nữ phía sau cũng mang hòm trong tay đưa tới.
Tiểu ngọc vội vàng nhận lấy, mở ra, nhìn thấy thứ bên trong, Nguyễn Nhược Khê nhất thời kinh ngạc đến ngây người.