Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở một diễn biến khác...
Cùng với cái sự chơi ngu lấy số của Trần Lâm, mà thật ra cũng không phải chơi ngu lắm đúng hơn là chơi nhây, con hàng này có Quỷ Ảnh Độn Thuật tuy không bay được nhưng lại lướt rất tốt làm sao té chết được...
Thanh niên Lôi Phúc một trong các thiếu gia của Lôi gia cũng chơi ngu không kém khi chủ động tách đàn chạy một mình, ở nơi hoang dã tách đàn mà chạy thế này đồng nghĩa với việc phó thác số phận cho lão thiên, nếu lão thiên vui tính rất có thể sẽ may mắn sống sót trở về nhưng nếu lão không vui khả năng cao sẽ trở thành miến mồi ngon trong miệng hung thú.
Tuy nhiên nếu xét theo góc độ gần hành động bỏ chạy này cũng có thể xem như cứu cánh tạm thời.
Đại quân bị đàn hải âu bám theo không bỏ còn bị con hải âu đầu đàn mạnh mẽ chia tách, trước tình hình nguy hiểm như thế Lôi Phúc không học theo ông anh họ của mình ở lại chiến đấu mà bỏ lại đám người Mã Hán mà chạy, tính ra hành động giữ mạng này cũng không sai, thậm chí xét theo góc độ ngắn hạng nó còn là một hành động đúng đắng.
Bằng chứng là số người quyết định ở lại chiến đấu lúc đầu cỡ 300-400 người, nhưng trước sự tấn công như vũ bảo của đàn hải âu thì giờ chỉ còn khoảng hơn 100-150 người gần như đã bỏ mạng hơn một nửa.
Thế nên không chỉ Lôi Phúc mà có đến ba bốn chiếc xe bọc thép khác cũng quyết định bỏ chạy tháp tùng cùng Lôi Phúc rời đi, đoàn xe năm chiếc cứ thế chạy như bay về Viễn Đông nhanh nhất có thể.
Nhưng vẫn là câu nói đó, thoát được đàn hải âu là một chuyện nhưng có thể sống sót về đến nhà hay không nó lại là một chuyện khác, rất khác...
Số phận chính là như thế giống như một tựa game nào đó, khi ngươi không đủ mạnh mọi quyết định của ngươi đều sai, còn nếu ngươi đã quá bá thì có chơi ngu băng trụ hay để chim gắp đi nó vẫn đúng.
Ngồi bên trong xe, chính bản thân Bích Ngọc cũng không thể nào xác định được quyết định của mình là đúng hay sai, đôi mắt sáng long lanh đượm buồn chỉ biết lặng mình cánh đồng cỏ bên ngoài khung cửa sổ mà lắc đầu thở dài.
Một sự thật là không chỉ Lôi Phúc mà Bích Ngọc cũng rất sợ chết.
Bích Ngọc một nữ ca sĩ được người người săn đón, sống trong ánh hào quang cùng ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, cuộc sống có thể nói là sống trong nhung lụa, nhưng bổng một ngày mạt thế hàng lâm nàng mất đi tất cả.
Dù hiện tại được Lôi Minh thu nhân cuộc sống so với những nạn dân có thể nói phong quan vô hạn là ác chủ bài của đại quân Viễn Đông, nhưng công việc lại quá là khó khăn nhất là lúc nào cũng trong tình trạng nguy hiểm có thể chết bất cứ lúc nào, tiểu thư lá ngọc cảnh vàng sống trong ánh hào quang như Bích Ngọc chắc chắn là không thích.
Thế nên Bích Ngọc mới thường xuyên đi theo Lôi Phúc thay vì đi theo Lôi Triết thanh niên có thể nói là uy tín nhất cái Viễn Đông này.
Lôi Phúc bất học vô thuật lại tham lam hảo sắc có thể nói là tài năng thì có hạn nhưng lưu đạn thì có thừa, cái này nữ nhân đầu lắc ra sạn như Bích Ngọc có thể dễ dàng nhìn thấy, nếu so với Lôi Triết thâm chí những thiếu gia khác chắc chắn là không bằng.
Nhưng bù lại Lôi Phúc lại rất sợ chết, trong mọi tình huống hắn ta chắc chắn sẽ vì mạng của mình mà chạy trước mặc kệ tất cả, cái gì mà đồng đội hay thuộc hạ đều hoàn toàn mặc kệ, người như thế vừa hay đúng ý Bích Ngọc.
Theo Lôi Phúc kiểu gì cũng sẽ chạy trước nhất, tỷ lệ sống chắc chắn sẽ cao hơn đi theo thanh niên máu chiến động tý là đánh như Lôi Triết.
Quan trọng hơn là có thể đổ lỗi cho tên này đã kéo mình đi, một công đôi việc một nước đi có thể nói là rất chi là cao tay của Bích Ngọc trong điều kiện không tìm được một đại boss đủ mạnh để dự vào.
Đáng tiếc đời luôn có biến số và đúng ngày hôm nay biến số đó lại xuất hiện.
Nguyên nhân cũng là do quá sợ chết Lôi Phúc đã bỏ lại một nửa đại quân đang đánh nhau với đàn hải âu mà tách đàn bỏ chạy, hành động này trong mắt Bích Ngọc thật sự tràn ngập rủi ro, không khéo có thể mất mạng như chơi.
Bên cạnh nghe thấy Bích Ngọc thở dài, Lôi Phúc cũng thoáng chột dạ cười nói:
- Tình hình nguy cấp chạy trốn mới là đường sống tốt nhất, ta dù rất muốn đứng lại đánh một trận với con hải âu kia nhưng lý trí không cho phép...
- Nàng...!nàng an tâm chắc Triết ca và Mã đại nhân sẽ không việc gì đâu.
- Ta cũng tin tưởng vào năng lực của bọn họ...
- Chỉ là ta đang lo lắng cho chúng ta, không biết đường về sẽ thế nào...
Biết Lôi Phúc xạo chó là chính chứ quan tâm gì ai, nhưng Bích Ngọc không vạch trần chỉ lắc đầu thở dài nói, mục đích để tên này ý thức được tình hình hiện tại không phải là quá thơm.
Nghe Bích Ngọc nói thế, Lôi Phúc cũng thoáng trầm ngâm...
Bích Ngọc nói không sai dù đã thoát được đàn hải âu nhưng đường về Viễn Đông còn khá xa, không ai có thể đảm bảo họ không xui xẻo đụng phải một đàn hung thua khác.
Đáng tiếc chạy cũng đã chạy rồi, Lôi Phúc không thể trở về cũng không dám trở về xem tình hình của nhóm người Lôi Triết và Mã Hán thế nào chỉ có thể lắc đầu an ủi Bích Ngọc cũng như tự an ủi bản thân nói:
- Đúng là tình hình của chúng ta không quá tốt nhưng cũng không quá tệ...
- Đoàn xe có đến năm chiến xa bọc thép, tuy không mạnh nhưng cũng không phải dể chơi, chỉ cần không xui xẻo đụng phải thi triều hành quân hay tộc đàn hung thú nào là được...
- Nàng không cần phải quá lo lắng làm gì...
Bích Ngọc cũng biểu được vấn đề lắc đầu thở dài nói:
- Ta cũng cầu mong là như vậy...
Thật ra chạy như thế này cũng không phải quá tệ, ít nhất nếu không có Trần Lâm xuất hiện nhóm người Lôi Triết xem như chết chắc.
Chạy nhanh, chạy lẹ, chạy bất chấp như Lôi Phúc ngược lại trở thành việc làm đúng đắng, huống chi họ có đến năm chiến xa bọc thép lực lượng này tuy không uy tín bằng cả một đại quân nhưng nếu so với đội ngũ thợ săn thì ngon hơn rất nhiều rồi, nếu không xui xẻo đụng phải một thi triều hay một đàn hung thú nào đó, bọn họ rất có thể sẽ an ổn trở về Viễn Đông.
Bích Ngọc cũng ý thức được việc đó và cũng chả thể thay đổi được gì nên chỉ đàn chập nhận, trong lòng chỉ thầm cầu khẩn không xui xẻo như những gì Lôi Triết đã nói.
Rất may đoàn xe đúng là không chạm trán thi đàn hay tộc đàn hung thú nào, nhưng trí mạng thay nó lại đụng phải một thứ khác còn nguy hiểm hơn.
Ngay khi đòn xe còn đang vui vẻ chạy nhanh trên con đường đất hướng về Viễn Đông thì bất chợt một bóng đen...!à không đúng hơn là một bóng đỏ đột nhiên lao ra nhắm vào đoàn xe chạy nhanh đến.
Những quân nhân chịu trách nhiệm cảnh giới quan sát xung quanh lập tức phát hiện ra có kẻ tập kích, nhưng khi thấy rõ kẻ đang lao đến kia họ lại không khỏi ngạc nhiên nhìn nhau, bởi lẽ kẻ không mời mà đến kia rất lạ.
Đó là một con thây ma và còn là một con nữ thây ma cao cấp, cơ thể trắng bệch như xác chết trôi cùng cánh tay như lợi trảo không lẫn vào đâu được chính là minh chứng rõ ràng nhất cho thân phận thây ma của nó.
Nhưng con nữ thây ma vẽ ngoài lolita và còn vô cùng nguyên vẹn này lại rất khác với những con thây ma cao cấp mà những quân nhân này thường gặp, khi nó không có màu tím đặc trưng của thây ma mà lại có một màu đỏ vô cùng quỷ dị.
Một con thây ma có màu đỏ thay vì màu tím quả thật là lần đầu tiên thấy được.
Tuy nhiên bất kể là màu gì tím hay đỏ, xanh hay vàng thì nó cũng là một con thây ma và chắc chắn là mối nguy cho đoàn xe.
Ngay lập tức những quân nhân đang điều khiến những khẩu đại liên gắn trên mui xe lập tức nổ súng muốn bắn chết con thây ma đỏ nhìn có phần lolita nhưng hơi đáng sợ kia.
Bằng...!bằng...!bằng...
Liên tiếp những tiếng súng máy giòn tan vang lên, một loạt đạn như một đàn ong đen lập tức lo đến người thây ma đỏ kia.
Trước mưa đạn đúng nghĩa đen đang bay đến, con thây ma đỏ không ai khác chính là Huyết Thiên chỉ hờ hững nhìn đoàn xe, không vui không buồn tựa như đang nhìn những viên đá viên sỏi ven đường.
Nhưng mái tóc dài màu đỏ tươi như máu của Huyết Thiên lại đột nhiên chuyển động như một sinh vật sống xòe ra như đôi cánh lớn rồi ôm người lại chắn trước người Huyết Thiên.
Keng...!keng...
Liên tiếp những tiếng kim loại va vào nhau không ngừng vang lên, mái tóc đỏ dài suôn mượt như dùng dầu gội sunsilk của Huyết Thiên không ngờ không chỉ có thể chuyển động vô cùng linh hoạt như một sinh vật sống mà còn rắn chắc vô cùng có thể ngạnh kháng được cả đạn đại liên đầy uy lực của nhân loại.
Huyết Thiên cứ như thế tắm trong mưa đạn mạnh mẽ lao lên phía trước, bộ móng vuốt sức bén lặp tức vung lên chém vào một chiếc xe bọc thép gần nhất.
Ngay lập tức trước độ sắc bén gần như có thể chém đôi mọi thứ của bộ móng vuốt thuần một màu huyết sắc kia, một bên của chiếc xe bọc thép trực tiếp bị chém là đôi từ đầu đến đít xe, những chiếc bánh xe to lớn cũng chịu chúng số phận bị bộ móng chất lượng kia mạnh mẽ cắt là đôi...
Chiếc xe bọc thép biểu tượng của nhân loại lập tức mất thăng bằng theo lực quá tính chạy được một đoạn rồi lật nhào trượt dài trên mặt đường.
Khói bụi theo đó bay lên khiến người xem đều hít một ngụm lãnh khí, một trong số năm chiếc xe bọc thép cứ như thế bị tiêu diệt.
...
- Đó là năng lực mà tiểu Huyết Thiên nhận được khi nuốt viên đá tím của bọn thây ma quý tộc sao?
- Thật là mạnh, thảo nào Huyết tổ đại nhân lại để ý đến viên tinh thể màu tím kia đến vậy.
Ẩn nấp cách đó không xa trông thấy một màn thể hiện có thể nói là chất như nước cất của Huyết Thiên, Phương Ngân không nhịn được nuốt nước bọt nói.
Ngoài năng lực huyết trảo vô cùng lợi hại vốn có của mình, Huyết Thiên còn có thêm một năng lực nữa do cắn thuốc nuốt lấy viên kết tinh màu tím của con thây ma xui xẻo đã bị Liễu Thanh Thiên bắt được trong sự kiện giải cứu gà con trước đó.
Chỉ là Huyết Thiên không dùng đến năng lực mới kia nên hai chị em Phương Tuyết không hiểu rõ lắm về nó, này nàng lấy ra sử dụng lập tức thể hiện sức mạnh áp đảo là thế nào.
- Phải đúng là lợi hại, chỉ là không biết tiểu Huyết Thiên có thể cắn mãi hay là có giới hạn.
Phương Tuyết cũng khẽ gật đầu cảm thán nói.
Tuy nhiên Phương Tuyết nghĩ nhiều hơn em gái của mình rất nhiều, khả năng cắn đá nhận năng lực của Huyết Thiên đúng là bá đạo, Huyết tộc cũng sẵn sàng đánh hạ bất kỳ thi đàn nào để có thể lấy đá cho nàng cắn.
Nhưng vẫn đề là không thể nào có chuyện Huyết Thiên có thể vô hạn cắn thuốc được, chắc chắn phải có một giới hạn nào đó.
Phương Tuyết không biết nhưng thân là đại thị nữ của Huyết tổ đại nhân, nàng phải nghĩ đến vấn đề này và làm ra đôi chút chuẩn bị.
...
Trở lại với trận chiến...
Trông thấy một màn kia, những quân nhân trong bốn chiếc xe bọc thép còn lại lập tức đái ra máu vô cùng hoảng sợ, nhất là Lôi Phúc suýt chút nữa thì ngất tại chỗ, Bích Ngọc mặt cũng không còn chút máu hoảng sợ nhìn con thây ma màu đỏ có phần nhỏ bé kia.
Ngược lại Huyết Thiên cũng đã tìm thấy được con mồi mình cần tìm lập tức phát động tấn công lao đến chiếc xe bọc thép mà Lôi Phúc và Bích Ngọc đang trốn.
Thấy hung ma huyết sắc kia lao đến, những quân nhân dù thiện chiến cách mấy cũng không nhịn được hoảng sợ huống chi thành phần chạy đến đây thì nào thiện chiến gì, tất cả đều cấp tốc quay xe bỏ chạy không dám đối đầu cùng Huyết Thiên.
Chỉ có các quân nhân đang điều khiển khẩu đại liên là không ngừng nổ súng trong vô vọng cầu mong làm chậm được bước chân đối thủ tạo cơ hội bỏ chạy.
Đáng thương thay gần như chả ai nhớ đến những quân nhân bị kẹt trong chiếc xe vừa lật nhào kia, họ đã bị bỏ lại đúng như cái cách họ đã bỏ lại nhóm chiến hữu Lôi Triết.
Tuy nhiên cuộc đời đôi khi rất vô thường, những chuyện tái ông thất mã nó luôn diễn ra.
Những quân nhân còn kẹt lại bên trong chiếc xe kia tưởng chết chắc mà lại ngon khi Huyết Thiên không hề chú ý đến bọn họ mà chỉ nhắm vào chiếc xe của Lôi Phúc và Bích Ngọc.
Ngược lại bốn chiếc xe bọc thép kia đều cấp tốc quay đầu chạy như chó, nhưng rất nhanh họ đã phát hiện ra được thây ma huyết sắc kia chỉ đuổi theo đúng một chiếc xe.
Trước giây phút sinh tử người không vì mình trời tru đất diệt, Lôi Phúc hay Lôi gì tầm này đều không quan trọng nữa.
Ba chiếc xa còn lại lập tức đánh lái rẽ đi một hướng khác bỏ chạy để lại chiếc xe của Lôi Phúc và Bích Ngọc bơ vơ một mình chống lại con huyết sắc thây ma cực độ khủng bổ kia.
Đôi khi quả báo nó đến thật là nhanh, Lôi Phúc vừa thẹn vừa giận xen lẫn sợ hãi nhưng chỉ có thể gầm lên một tiếng trong vô vọng..