Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tử Giai Sơn Trang không hổ danh là một trong Tứ Đại Sơn Trang, bên ngoài huyền thiết môn cao ngất quý khí, bên trong là rườn cột chạm trổ, mỗi thứ đều là tinh quý phi phàm. Trong đại sảnh, một vị phụ nhân khoảng hơn ba mươi tuổi mặc một thâm gấm bào cao quý tinh nhã, khuôn mặt xinh đẹp, sắc sảo lại mang theo một phần anh khí bức người, vừa nhìn đã biết là một đấng nữ trung hào kiệt.
Lạc Thanh Dương nhìn phụ kia nhân, đôi mắt ông nhập nhèm bi thương cùng xúc động cuối cùng đợi Cổ Phi lên tiếng nhắc nhở mới đi tới bên ghế ngồi xuống.
Vị phụ nhân này không phải ai khác, nàng chính là mẫu thân của Tử Giai Âu Thần gọi là Lạc Trầm Nhan. Nàng liếc Lạc Thanh Dương một cái, đáy mắt hờ hững ẩn ẩn có chút xúc động song vẫn thản nhiên mở miệng : " Lạc Lâu chủ đại giá quang lâm không biết là có việc gì chỉ bảo ?"
Lạc Thanh Dương run run, nửa ngày sau mới thở dài nói : " Nhan Nhi, ngươi vẫn là trách ta sao ?"
Tách trà đang nâng lên giữa không trung chợt khựng lại, Lạc Trầm Nhan cười mỉa một tiếng : " Ta làm sao dám trách Lạc đại Lâu chủ ngươi, có chuyện gì thì mau nói đi, đừng phí thời gian của ta."
Cổ Phi thấy Lạc Thanh Dương run rẩy, không kiềm được lên tiếng : " Tiểu thư, năm đó Lâu chủ là vì bất đắc dĩ mới phải làm vậy."
Giang hồ chỉ biết Lạc Thanh Dương là Lâu chủ Thiên Hải Lâu, Lạc Trầm Nhan là chủ mẫu của Tử Giai Sơn Trang mà không ai biết Lạc Trầm Nhan chính là nữ nhi của Lạc Thanh Dương. Nhắc tới chuyện cũ, khuôn mặt Lạc Trầm Nhan biến đổi, cười lạnh : " Bất đắc dĩ ? Vì nữ nhân đó đến thê tử của mình hắn cũng giết thì có cái gì gọi là bất đắc dĩ ?"
Cổ Phỉ cắn răng, hít một hơi đang định nói ra thì Lạc Thanh Dương khoát tay, trầm giọng nói : " Cổ Phi, ngươi câm miệng."
Cổ Phi đã theo Lạc Thanh Dương gần bốn mươi năm, đối với tính tình Lạc Thanh Dương ông là người hiểu rõ nhất, nghĩ tới đã hơn hai mươi năm chuyện nên giải cũng đã đến phải giải, không buông tha nói một hơi : " Tiểu thư, không phải như ngươi nghĩ, sở dĩ phu nhân chết là vì độc Tâm Tàn của mẫu thân cô gia - Ngọc Liêm Thu. Năm đó Ngọc Liêm Thu vì muốn giết chết Trang cô nương nên đã thả độc Tâm Tàn vào thức ăn của Trang cô nương không ngờ phu nhân lại ăn trúng...hương tiêu ngọc vẫn. Mà Lâu chủ vì được sự nhờ vả của cố nhân nên mới mượn chuyện này nói chính hắn giết chết phu nhân và dựng chuyện Trang cô nương là nữ nhi của hắn để Ngọc Liêm Thu từ bỏ ý định."
Cổ Phi vừa dứt lời, Lạc Trầm Nhan mở to hai mắt, mâu quang đầy vẻ khó tin. Cách đây hai mươi hai năm, sau khi nàng gả cho Tử Giai Thương Khởi thì nàng nghe tin nương của nàng bị chính tay phụ thân giết chết, trong lòng tràn đầy phẫn hẫn. Sau khi tra ra mới biết phụ thân nàng vì muốn dẫn theo mẹ con Trang Tú Ngọc danh chính ngôn thuận trở về Thiên Hải Lâu nên mới dựng chuyện nương nàng đố kỵ hãm hại Trang Tú Ngọc để giết chết bà. Nàng trừng mắt : " Ngươi nói dối, nếu như vậy tại sao hai mươi mấy năm qua đều không nói cho ta biết !"
Cổ Phi liếc thấy Lạc Thanh Dương bi thương chồng chất, lắc đầu nói : " Nếu lúc đó Lâu chủ nói ra thì tiểu thư nghĩ liệu tiểu thư và cô gia có thể an ổn tới bây giờ không ?"
Lạc Trầm Nhan không đáp, nàng trăm nghĩ ngàn nghĩ không nghĩ tới hung thủ thật sự giết chết nương nàng chính là mẫu thân của phu quân. Đúng vậy, nếu nàng biết được sự thật cho dù không giết chết Ngọc Liêm Thu trả thù cho nương nàng thì cũng không có khả năng tiếp tục chung sống với Tử Giai Thương Khởi !
" Năm đó Lâu chủ tung ra tin tức như vậy nên Ngọc Liêm Thu mới buông tha cho Trang Tú Ngọc, mà Lâu chủ cũng vì tiểu thư và cô gia nên mới không muốn cho tiểu thư biết càng không nghĩ tới sẽ báo thù cho phu nhân vì sợ sẽ ảnh hưởng tới tình cảm phu thê của tiểu thư ! Hai mươi hai năm, Lâu chủ dằn vặt thật khổ a !" Cổ Phi vừa nói vừa hồi tưởng, bao nhiêu đau khổ như vậy Lâu chủ đều một mình nhận hết mặc kệ tiểu thư hận hắn bao nhiêu hắn đều không muốn cho tiểu thư biết sự thật chỉ vì sợ ảnh hưởng đến hạnh phúc của tiểu thư !
Lạc Trầm Nhan bật dậy, đôi mắt vằn từng tia đỏ rươm rướm lệ, nàng nhỉn thẳng vào Lạc Thanh Dương, thanh âm run run như đang cố gắng kiềm nén : " Hắn nói tất cả đều là sự thật sao ?"
Lạc Thanh Dương cười khổ, hai mươi hai năm qua ông ngày ngày đều ôm bầu rượu chu du khắp thiên hạ chỉ vì không muốn đối mặt với sự thật, hiện tại có lẽ đã không thể giấu giếm được nữa : " Đúng vậy."
Lạc Trầm Nhan ngồi phịch xuống ghế, không rõ là cười hay khóc, Ngọc Liêm Thu, hóa ra hai mươi mấy năm qua người nàng cung phụng hầu hạ là kẻ đã giết chết mẫu thân của nàng ! Nàng phẫn hận Lạc Thanh Dương, vô số lần dùng thế lực Tử Giai sơn trang chèn ép Thiên Hải Lâu không nghi ngờ là đang làm trò cười trong mắt người khác !
Lạc Thanh Dương đau lòng nhìn Lạc Trầm Nhan, ảo não nói : " Nhan Nhi, cũng đã hai mươi mấy năm, Ngọc Liêm Thu cũng đã hồn quy về đất, ta thực không muốn ngươi đau lòng thêm nữa." Sở dĩ sau khi Ngọc Liêm Thu chết ông cũng không lộ chuyện này ra vì không muốn Lạc Trầm Nhan chuyển dời oán hận sang Tử Giai Thương Khởi.
Lạc Trầm Nhan hít một hơi thật sâu, cố gắng ổn định tâm trí đang hồn loạn, nửa ngày sau mới ngước lên đối mặt với Lạc Thanh Dương. Rõ ràng đã từng là một nhân vật phong vân bây giờ lại trở nên già nua, cằn cỗi, thoáng nhìn bình rượu luôn giắc bên hông đề một chữ "Quân", đúng vậy, Lam Uyển Quân, ông chưa bao giờ quên mẫu thân !
" Phụ thân..."
Nghe hai chữ này khuôn mặt già nua, đầy bi thương của Lạc Thanh Dương mới ngẩn lên, đôi mắt ẩn ẩn một tia kích động. Hai mươi hai năm rồi ông mới được nghe lại hai chữ này ! Khóe môi ẩm ẩm một giọt lệ lăn xuống, thanh âm khàn đặc : " Nhan Nhi !"
Lạc Trầm Nhan lao tới quỳ xuống trước mặt Lạc Thanh Dương, cũng không kiềm nén nổi nữa mà khóc thành tiếng. Oán hận, phẫn nộ, bi thương, hối hận tích tụ suốt hai mươi mấy năm đều theo dòng nước mắt mà rơi xuống.
Cổ Phi nhìn cha con hai người khóc thành một đoàn, trong lòng cũng vui mừng.
Mãi đến một lúc sau, Lạc Trầm Nhan mới từ từ đứng dậy, khuôn mặt thoáng hiện ra một tia cười đã thật lâu rồi không xuất hiện, nói : " Phụ thân, hai mươi mấy năm nay làm khổ ngươi rồi, sau này ngươi hãy ở đây để ta và Thần Nhi chăm sóc cho ngươi."
Lạc Thanh Dương nhìn nữ nhi cười vui vẻ, đáy lòng thỏa mãn song nhắc tới Tử Giai Âu Thần ông mới nhớ tới nhiệm vụ tới đây, có chút áy náy nói : " Không cần đâu, ta ở Thiên Hải Lâu cùng với mấy lão bằng hữu quen rồi. Ngươi yên tâm, ta sẽ thỉnh thoảng đến đây thăm ngươi."
Lạc Trầm Nhan không có phản đối, dù sao Lạc Thanh Dương cũng không phải là ông lão hàng xóm bình thường. Bà tự tay rót một cốc trà đem tới cho Lạc Thanh Dương, cười nói : " Vậy cũng được, bất quá sắp tới Thần Nhi sẽ đại hôn, phụ thân có thể ở lại đây tới lúc hôn lễ kết thúc hay không ?"
Nhắc tới hôn sự của Tử Giai Âu Thần, Lạc Thanh Dương lập tức ho khan, liếc Lạc Trầm Nhan một cái, khó khắn mở miệng : " Khụ, lần này ta đến đây cũng là vì chuyện này."
Lạc Trầm Nhan nghi hoặc nhìn ông.
Lạc Thanh Dương cười gượng : " Ta hôm nay là thay đệ tử của ta đến đây bàn chuyện hôn sự với Thần Nhi."
" Đệ tử của phụ thân ? Là cái người gọi là Lạc Tẫn Thiên gì đó sao ?" Mấy tháng gần đây bà có nghe nói Lạc Thanh Dương nhận một đệ tử kêu là Lạc Tẫn Thiên, từng đại náo Huyễn Yêu Các, thậm chí còn đối kháng đánh bại Bạch Hổ trưởng lão của thế lực ngoài Võ Lâm - Kỷ Hắc Luân, thanh danh vang dội. Thế nhưng bà không biết "hắn" ta cư nhiên là nữ tử !
Lạc Thanh Dương ngượng ngùng, vuốt vuốt chòm râu : " Kỳ thật nàng ta cũng chính là Tiêu Dao Vương của Thanh Loan quốc, người mà Thân Nhi muốn gả cho."
Lạc Trầm Nhan trợn mắt, nhắc tới Tiêu Dao Vương hai mắt nàng liền lóe ra tia lạnh, lập tức phản đối : " Không thể nào !" Lại nói tiếp, " Lão nhân ngươi không phải là già rồi lẩm cẩm chứ cư nhiên nhận một cái nữ nhân độc ác, không biết liêm sỉ làm đệ tử."
" Khụ, khụ !" Mặc dù Lạc Trầm Nhan là nữ nhi nhưng nghe nàng mắng đệ tử yêu quý của mình, Lạc Thanh Dương cũng có chút xấu hổ, không nhịn được nói : " Nhan Nhi, ngươi có phải là hiểu lầm gì không ? Nguyệt Nhi quang minh lỗi lạc như vậy sao lại trở thành độc ác, không biết liêm sỉ a !"
Lạc Trầm Nhan khinh thường : " Không phải sao ? Rõ ràng là một nữ tử lại không biết tam tòng tứ đức cư nhiên muốn thú tam phu tứ thị, thậm chí ở Thanh Loan quốc còn là một nịnh thần hiếp bức bá tánh, giết người như rạ, cầm thú không bằng !"
Lạc Trầm Nhan càng nói sắc mặt Lạc Thanh Dương càng đen, không nhịn được ho khan : " Nhan Nhi, nàng là Thanh Loan quốc là nữ tôn quốc có tam phu tứ thị là chuyện bình thường, ta cũng không phủ nhận nhưng chuyện nàng háo sắc, ác độc,...ngươi có phải nghe nhầm ở đâu không ?"
" Lẽ nào không đúng ? Uyển Nhi nói nàng nhiều lần ở trên đường cướp đoạt mỹ nam, vương phủ muôn hồng nghìn tía loại nào cũng có, chính là cái nữ nhân hoang dâm vô sỉ !" Lạc Trầm Nhan càng nói càng hăng, tựa hồ nếu Tư Nguyệt mà đang ở trước mặt, nàng liền một chưởng chụp chết.
Lạc Thanh Dương trợn mắt. Cổ Phi kinh ngạc nói : " Tất nhiên không đúng ! Lâu chủ ( Tư Nguyệt ) ở Thanh Loan quốc được vạn dân kính ngưỡng, không chỉ đánh lui quân Thảo Oa quốc còn hai lần giúp nữ hoàng Thanh Loan quốc đoạt lại giang sơn, giết chết nghịch tặc mưu phản làm sao có thể trở thành người ác độc, làm chuyện thương thiên hại lý như vậy !"
Lạc Thanh Dương nghĩ nghĩ, sắc bén nói : " Nhan Nhi, ngươi nói Uyển Nhi có phải là nữ tử từng bị trúng độc của Quái Mục không ? Hừ, nàng ta từng được Nguyệt Nhi cứu giúp một mạng không ngờ lại đi nói xấu nàng."
Lạc Trầm Nhan ngạc nhiên, nàng từng nghe nói Uyển Nhi từng trúng độc sau đó được Thần Nhi và Vũ Nhi mang đến Thiên Hải Lâu nhờ cứu giúp. Khi đó nàng hận Lạc Thanh Dương nên không có quản chuyện này, sau đó cũng không có hỏi tới không ngờ người cứu Uyển Nhi lại là tân Lâu chủ Lạc Tẫn Thiên ! Nàng khẽ đảo mắt, lăn lộn trong giang hồ bao nhiêu năm nàng làm sao có thể không nhận ra điều kỳ lạ lúc này, Uyển Nhi theo Thần Nhi từ nhỏ luôn muốn gả cho hắn, chuyện Thần Nhi muốn gả cho nữ tử Tiêu Dao Vương cũng là nàng ta nói cho nàng, tiếng xấu của Tiêu Dao Vương cũng là do Uyển Nhi nói !
" Cho dù là như vậy thì nử tử kia cũng có cái gì tốt ? Thần Nhi đường đường là một nam nhân, là huyết mạch duy nhất của Tử Giai gia không thể nào lại gả cho một nử tử được !" Lạc Trầm Nhan cứng rắn nói.