Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Em muốn cứu cô ấy?” Chúc Nhan ôm lấy An Ninh, để cho cô ngồi ở trên đùi anh.
“Em chỉ là cảm thấy…… tội của cô ấy không đến bước này.” An Ninh cẩn thận cân nhắc dùng từ. Chúc Nhan không nói thêm gì nữa, hết sức chăm chú xem tin tức. An Ninh dè dặt mà ngồi ở trên đùi anh, trong lòng có một ngàn một vạn lo lắng cũng không thể biểu hiện ra.
Buổi tối hôm sau lên máy bay, buổi sáng Chúc Nhan mang An Ninh đi dạo phố, để cho cô mua một số quà tặng cho người nhà.
An Ninh cùng người nhà mỗi một tuần lễ đều gọi điện thoại, cục cưng mỗi ngày ầm ĩ suy nghĩ ăn đủ loại đồ ăn vặt mà ở Mỹ quốc mua không được. Lần này An Ninh mua không ít, để cho cậu nhóc ăn đỡ thèm.
Xế chiều về đến nhà, An Ninh tự mình làm gói không ít sủi cảo, đặt ở trong tủ lạnh cho mau đông lạnh sau đó sắp xếp thật ngay ngắn vào trong hộp cơm. Dĩ nhiên, Chúc Nhan là người nếm đầu tiên, đối với tay nghề của An Ninh rất là hài lòng.
“Sau này có thời gian thì gói ăn.” Chúc Nhan uống xong nước dùng còn lại của sủi cảo, ăn đến mặt mày đỏ hồng.
“Anh muốn ăn, em sẽ gói.” An Ninh ngồi ở trên đùi Chúc Nhan, cầm lấy khăn tay lau sạch mồ hôi trên trán của anh.
Lúc ở thành phố A đi là buổi tối, lúc tới sân bay Newyork là buổi tối. Bay mười mấy giờ, mặc dù là khoang hạng nhất, nhưng cũng làm cho người ta cảm thấy toàn thân đau buốt.
Tới đón máy bay chính là mấy người trung niên người Hoa, ở trước mặt Chúc Nhan thái độ rất cung kính, mỗi người đều một tiếng Nhan thiếu. An Ninh chưa bao giờ biết Chúc Nhan đến Mỹ quốc làm ăn.
Bởi vì quyết định vội vàng, An Ninh không có báo trước cùng Vương Anh Trần Tuấn là tới đây. Nếu đã tới, nhất thời cũng không nóng lòng, An Ninh được Chúc Nhan an bài đến một biệt thự nhỏ, bên trong trang bị đầy đủ mọi thứ, chỉ thiếu chủ nhân. Mặc dù không sang trọng bằng nhà Chúc Nhan, nhưng cũng không tệ.
“Đã ủy khuất Nhan thiếu chấp nhận ở chỗ này mấy ngày, chúng tôi sẽ không quấy rầy Nhan thiếu nghỉ ngơi. Tôi để A Liêu ở lại để có thể tiện chăm sóc, đứa nhỏ này vẫn đi theo bên cạnh tôi, không ngốc.” Nghe được lời của người đàn ông trung niên, một thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng dậy, cung kính mà hô một tiếng:
“Nhan thiếu, An tiểu thư, tôi là A Liêu.”
“A Liêu ở lại, các người cũng về nghỉ ngơi đi! Có chuyện gì, tôi lại liên lạc với các người.” Chúc Nhan phất tay một cái, đuổi mấy người kia đi.
Tắm rửa xong Chúc Nhan cùng An Ninh nằm ở trên giường xa lạ, đều hơi khó ngủ. Dù sao ở trên máy bay ngủ cũng được khá dài, hơn nữa nguyên do là sai giờ. Hai người cùng ôm hôn sờ sờ, cuối cùng nhập thành một lăn ra giường. Bởi vì liên quan đến du lịch đường dài, hai người cũng không quá hưng phấn, làm xong một lần thì ngủ.
Đang lúc nửa mê nửa tỉnh, An Ninh mơ hồ thấy Bạch Sa Sa đứng ở phía trước cửa sổ, tức giận mà chỉ về phía mặt cô nói:
“Bản thân tôi muốn nhìn loại người phụ nữ như cô sẽ có kết quả gì, sẽ có kết quả gì!”
An Ninh từ trong mộng bừng tỉnh, ngồi dậy. Chúc Nhan cũng bị đánh thức, mở đèn lên thấy trên trán An Ninh đầy mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.
“Tại sao vậy?” Chúc Nhan nhẹ nhàng ôm lấy An Ninh, để cho cô tựa vào trong lòng ngực của mình.
“Chúc Nhan, em không phải đã xuống địa ngục sao?” An Ninh si ngốc ngơ ngác ngẩng đầu, muốn khóc mà nhìn Chúc Nhan.
“Là ác mộng thôi, không có chuyện gì.” Chúc Nhan hôn nhẹ trán An Ninh, đem đầu cô đặt ở trước ngực anh. Nghe tiếng tim Chúc Nhan đập mạnh, An Ninh rốt cục tỉnh táo lại. Thì ra chỉ là ác mộng.
“Em không sao rồi.” An Ninh dùng mặt xoẹt xoẹt vào thân thể Chúc Nhan, giống như con mèo nhỏ vùi vào trong lòng ngực của anh. Mong Chúc Nhan không hỏi cô là ác mộng gì. Chỉ là, rốt cuộc muốn làm như thế nào, mới có thể để cho Chúc Nhan đáp ứng cô mà bỏ qua cho Bạch Sa Sa đây? Dù sao, cô ấy là vô tội . Kiểu cô gái như vậy, ngay cả đại học cũng chưa có học xong, cách đối xử khác biệt từ trên thiên đường xuống địa ngục không nói, cuộc sống hai năm trong lao ngục, khiến cho cuộc sống trong tương lai của cô ấy thay đổi đến như thế nào?
Lúc cục cưng nhìn thấy An Ninh, cao hứng đến bối rối, thậm chí từ trên giường bệnh trượt chân ngồi xuống. May mắn Chúc Nhan phản ứng nhanh, bàn tay to chụp tới, đem cậu vớt vào trong ngực, thật kinh sợ.
“Cám ơn anh!” Cục cưng là nghé con mới sinh không sợ hổ, sau khi xác định mình không có nguy hiểm thì sôi nổi. Chúc Nhan gật đầu giao cục cưng cho An Ninh thất kinh hồn vía ở bên cạnh.
“Chị, cục cưng rất nhớ chị nha!” Cục cưng nói xong, lại bắt đầu cong lên cái miệng nhỏ nhắn ở trên mặt An Ninh gặm tới gặm lui.
Để mặc cho chị em hai người thân mật, Vương Anh cùng Trần Tuấn ân cần mà mời Chúc Nhan ngồi xuống, bưng trà rót nước, chỉ sợ lộ ra sơ hở. Phòng bệnh của cục cưng là một phòng bệnh sang trọng, trừ lần đó ra, Chúc Nhan còn tìm cho hai vợ chồng họ một phòng nhỏ hai tầng lầu ở gần bệnh viện, mỗi ngày dẫn cục cưng tới nơi này chích truyền dịch vô cùng dễ dàng. Chúc Nhan sau khi ngồi xuống liền không nói một lời mà nhìn cùng cục cưng nhập vào An Ninh, Vương Anh và Trần Tuấn cùng liếc mắt nhìn nhau một cái, hợp ý nói:
“Cục cưng từ nhỏ rất thân với Ninh Ninh. Đừng xem Ninh Ninh ngày thường thành thục chăm chú, ở trước mặt cục cưng, con bé cùng đứa nhỏ giống nhau như đúc.” Vương Anh không thể nói tới cảm thụ ở trong lòng bà là thế nào. Chúc Nhan thì không được đắc tội, nhưng mà là là quý nhân nhà bọn họ. Có thể anh ta lấy mạnh chiếm đoạt cả đời cũng như thay đổi An Ninh. Bà kính trọng anh ta, đồng thời cũng sợ anh ta.
“Ừ.” Chúc Nhan gật đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối không có rời khỏi An Ninh. Anh chưa từng gặp An Ninh cười rực rỡ đến như vậy.
Quá trình cục cưng trị liệu rất thuận lợi, cậu bé trừ mỗi ngày chích truyền dịch thì ủy khuất nho nhỏ một phen ra ngoài, mỗi ngày trôi qua cũng rất vui vẻ. Lúc đang cùng An Ninh nói chuyện, thậm chí cậu vẫn thỉnh thoảng nói ra một đôi lời tiếng Anh.
Kết thúc mỗi ngày kiểm tra theo lệ, An Ninh cùng Chúc Nhan đi theo Vương Anh Trần Tuấn trở lại phòng bọn họ tạm thời ở. Phòng không nhỏ, cũng không quá lớn, một nhà ba người cùng một người bảo mẫu một người phiên dịch ở chung một chỗ, vừa đủ.
Vương Anh kêu bảo mẫu đi ra ngoài mua thức ăn, muốn đích thân xuống bếp chiêu đãi Chúc Nhan, bị An Ninh ngăn lại.
“Con đeo sủi cảo tới đây, nấu cơm xong là có ngay.”
Sủi cảo vẫn đông cứng Chúc Nhan tạm thời ở trong phòng, Tiểu Lý cùng tài xế trở về lấy, hai bên khoảng cách không xa, không bao lâu đã trở lại.
“Thật thơm! Chị thật lợi hại!” Cục cưng từ đầu đến cuối dựa vào người An Ninh, mãi cho đến lúc ăn cơm trưa cũng không xuống.
“Cục cưng ăn nhiều một chút đi. Cưn ở đây nên nghe lời của ba mẹ cùng bác sĩ, hãy nhanh lên để trở về, đến lúc đó mỗi ngày chị sẽ làm cho cưng ăn.” An Ninh cúi đầu cầm lấy khăn tay lau thức ăn dính khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu. Có lẽ nguyên do là dược vật kích thích, khuôn mặt của cậu nhóc rất tròn, nhìn rất đáng yêu.
“Bây giờ em không thể trở về sao?” Cục cưng hiển nhiên không hiểu tình huống bây giờ của cậu.
“Ừ…… Bây giờ còn chưa được nha ~ cục cưng phải đợi ở đây đến khi nào cao hơn một chút, mới có thể về nhà.” An Ninh suy nghĩ một chút, vươn tay, dùng ngón trỏ cùng ngón ra vẻ đại khái chừng năm cm.
“Vì sao vậy?” Trong đôi mắt to long lanh của cục cưng tràn đầy nghi ngờ.
“Bởi vì, ở Mỹ quốc, cưng nhỏ như vậy, sẽ không cho lên máy bay. Không ngồi máy bay được, tự nhiên sẽ không trở về nhà được.” An Ninh tiếp tục lừa gạt cục cưng.
“Ai…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cục cưng nhăn thành hình bánh bao, vẻ mặt ủy khuất.
“Chị không ở lại, mỗi ngày sao làm thức ăn ngon cho em được?” Núi không chuyển nước chuyển, đầu nhỏ của cục cưng liền nhanh nhẹn.
“Cái này…… cũng không được.” Nụ cười trên mặt An Ninh cứng đờ, liếc mắt Chúc Nhan bình tĩnh một cái,
“Tại sao nha tại sao nha! Trước kia chị đều ở bên cục cưng !” Mùa đông khắc nghiệt, lúc đó, An Ninh đã nghỉ đông.
“Bởi vì…… chị trưởng thành, phải có chuyện của mình. Cục cưng ngoan ~” Vương Anh kinh sợ nhìn An Ninh bối rối rồi ôm cục cưng qua, sợ hãi nhìn Chúc Nhan vẫn giữ vững trầm mặc một chút.
“Chị không thể không lớn lên sao?” Vẻ mặt cục cưng đơn thuần không biết ngửa đầu nhìn An Ninh.
“……” Ta cũng không muốn lớn lên, có ai nguyện ý lớn lên đây? Lúc nhỏ có thể không hề băn khoăn, muốn khóc sẽ khóc muốn cười thì cười, trưởng thành, ngay cả đau khổ khóc một chút cũng không được.
Buổi tối, lúc Chúc Nhan cùng An Ninh cáo biệt, cục cưng dùng sức nắm ống quần An Ninh, nói gì cũng không muốn buông tay. An Ninh cúi đầu nhìn cục cưng mím môi, nén nước mắt, vẻ mặt dứt khoát mà nhìn mình, trong lòng giãy dụa một lúc, rốt cục nhịn không được ngẩng đầu nhìn Chúc Nhan. Chúc Nhan mặt không chút thay đổi nhìn An Ninh, thấy vậy Trần Tuấn cùng Vương Anh bên cạnh kinh hãi, thế nhưng, bọn họ căn bản khuyên cục cưng không được. Đứa bé chính là như vậy, căn bản là không băn khoăn, đây chính là cái gọi nghé con mới đẻ không sợ hổ sao! Cho dù Chúc Nhan quyền lực ngập trời ở trước mặt cậu, bất quá cũng chỉ là một anh trai lớn hai mươi tuổi, chẳng qua là nhìn hơi nghiêm túc mà thôi.
“Để nó cùng đi! Ngày mai sẽ đưa nó đến bệnh viện.” Chúc Nhan nhìn An Ninh một lát, nhàn nhạt mà mở miệng.
“Ừ.” An Ninh kìm nén mà gật đầu, ôm lấy cục cưng còn chưa hiểu tình huống.
“Em muốn ngủ cùng chị.” Cục cưng còn tưởng rằng An Ninh muốnkhuyên cậu, trong lòng ủy khuất một lúc, nước mắt rớt xuống.
“Ngoan! Chị dẫn cưng đến bên nhà chị ngủ ~ chúc ba mẹ ngủ ngon đi ~” An Ninh hôn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt của cục cưng.
“Ba mẹ ngày mai gặp ~ ngủ ngon ~” Cục cưng nước mắt tới nhanh mà đi cũng nhanh, nước mắt còn đọng trên mặt lập tức lộ ra nụ cười ngọt.
Tiểu Lý đi theo Vương Anh nhanh chóng thu dọn một ít đồ ngủ cùng đồ dùng hằng ngày của cục cưng, đoàn người mới ra cửa.
Thúc giục cục cưng tắm rửa đánh răng rửa mặt sạch sẽ, thay cho thêm cậu quần áo ngủ bông vải màu vàng nhạt rồi đem cậu đặt ở trên giường, An Ninh mới hầu hạ Chúc Nhan sắc mặt vẫn không tốt lắm tắm rửa.
An Ninh đứng ở phía ngoài bồn tắm lớn nắm bả vai rắn chắc của anh thay anh mát xa, Chúc Nhan đột nhiên cầm tay cô, hơi dùng lực, An Ninh kinh hô ngã ngồi vào bồn tắm. Còn chưa kịp phản ứng xem là chuyện gì xảy ra, Chúc Nhan đè ép tới, cho cô một cái hôn nóng ướt. An Ninh bị hôn thở hồng hộc, trên mặt ửng hồng, cả người cũng vô lực mà xụi lơ ở trong ngực Chúc Nhan.
Áo ngủ tơ tằm của An Ninh bị ngâm nước, biến thành trong suốt mờ mờ dán ở trên da của cô, lộ ra dáng người cô có lồi có lõm. Chúc Nhan thấy bức họa này, nhịn không được lại cúi người khẽ mở miệng An Ninh ra, một đôi tay cũng không an phận mà dò vào trong quần áo của cô.
“Đừng…… Chúc Nhan…… cục cưng……” An Ninh thừa dịp Chúc Nhan hôn vành tai cô thì cố gắng giãy dụa. Chúc Nhan không nói gì, trên tay dùng lực, An Ninh lần nữa mềm nhũn xuống, tiếng thở dốc cũng dần dần dồn dập lên.
“Để cho nó chơi một chút.” Chúc Nhan đở thân thể An Ninh dậy bởi vì động tình mà mềm nhũn, tách chân của cô ra, cho cô ngồi ở trên người anh, chính là nói súng ra trận, vừa ngẩng đầu lại thấy cục cưng mở một đôi mắt to tròn trịa , vẻ mặt thuần khiết mà nhìn hai người bọn họ.