Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhưng Ca Thư Hàm Tuyết còn chưa kịp nói ra ấm ức trong lòng mình thì đã bị hoàng huynh mình đánh gãy, cả người đều bị huynh ấy kéo ngồi xuống.
“Hoàng thượng thứ lỗi, hôm nay Tuyết Nhi bị dọa không hề nhẹ cho nên trong người cảm thấy không khoẻ, hơn nữa cô ấy là kiểu người có tửu lượng kém cho nên mới đánh rơi ly rượu.....Mong hoàng thượng đừng bận tâm!” Ca Thư Nhược Ly thành thật giải thích.
Sở Lâm Uyên cũng không có ý kiến gì nói:“Ra là vậy, thôi được rồi, những chuyện khác hôm sau chúng ta cùng bàn bạc tiếp, sau bữa tiệc này mời thái tử cùng công chúa hãy đến Lưu Kim điện để nghỉ tạm!”
“Đa tạ hoàng thượng!”
Ca Thư Hàm Tuyết còn muốn nói cái gì đó thì bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của hoàng huynh đành phải nuốt hết cục tức vào bụng.
Lúc này, hai tên cận vệ của Sở Tùy Phong chậm rãi tiến lên.
“Ty chức tham kiến hoàng thượng!” Hai người đồng loạt cúi đầu.
“Miễn lễ!” Sở Lâm Uyên nhẹ khoát tay.
Hai người cẩn trọng đứng phía sau Phong vương, Tề Cần cúi đầu, che dấu gương mặt đầy bất an của mình.
Sở Tùy Phong thoáng quay đầu, ánh mắt quan sát biểu hiện của hai người, sau đó đáy mắt chợt lóe lên.
Chuyện gì đã xảy ra, hắn hoàn toàn nắm rõ.
“Người đâu?” Âm thanh lạnh lùng vang lên.
Tề Cần có chút xấu hổ, có điều, hắn biết, việc này tuyệt đối không thể giấu diếm được ánh mắt sắc bén thấu sự đời của vương gia, bởi vậy nên mới ho khan trả lời:“Bẩm vương gia, đi tìm đại phu rồi!”
Thật ra người mà hắn để cập với vương gia đang đi tìm đại phu chẳng qua không phải Mạch Trục Vân, mà là Tề Ân!
“Thế nào?”
Biết ngài ấy đang hỏi vết thương thế nào nên Tề Cần đáp:“Rất nghiêm trọng!”
Trong lòng âm thầm bội phục vương gia nhìn thấu rõ mọi việc, chỉ cần ngài ấy liếc mắt nhìn một cái đã lập tức phát hiện ra Tề Ân bên cạnh hắn là giả mạo, còn biết rõ Tề Ân thật sự đang bị thương.
Thương thế thực sự rất nghiêm trọng!
Bị vị kia cô nương kia đánh cho bầm mặt bầm mũi đến mức không dám vác cái mặt này đi gặp người khác, thử hỏi có nghiêm trọng không?
Có điều, Tề Cần thật sự không thể hiểu nổi: vì sao cô gái kia thoạt nhìn trông rất yếu đuối, vóc người thanh mảnh thế kia lại có thể điên cuồng cư xử thô bạo như vậy. Ngay cả người anh em cao thủ của hắn một khi rơi vào trong tay nàng cũng chỉ như cá nằm trên thớt...... Hơn nữa, sau khi cô ta đánh người xong còn tính đường chạy trốn rất nhanh, giống như ở lần gặp đầu tiên, nhanh như chớp đã không thấy tăm hơi. Hại bọn họ phải quay về Vương phủ trước để tìm đại phu.
Nhưng cái tên đang giả dạng Tề Ân đứng bên cạnh Tề Cần kia đang âm thầm cúi đầu mím môi cười: Dám mở miệng khuyên nàng đi tìm đại phu? Hừ! Tôi mà không ra tay thì các người nghĩ muốn ăn hiếp là ăn hiếp được sao!Sở Tùy Phong chỉ khẽ gật đầu, sau đó cũng không nói gì.
Thấy vương gia không có tiếp tục hỏi hắn, Tề Cần âm thầm thở ra, cũng may vương gia không có vạch trần thân phận giả mạo này của Mạch Trục Vân nếu không thì mọi trách nhiệm đều đổ hết lên đầu hắn mất.
Việc đồng ý với yêu cầu đưa Mạch Trục Vân vào trong này khiến cho Tề Cần cứ có cảm giác như ngàn kiếm treo sợi tóc.....
Hắn không thể hiểu được vì sao trên đường bọn họ trở về lại có thể trùng hợp gặp được vị thần trộm vốn được mệnh danh là kẻ hầu như không bao giờ lộ mặt – Mạch Trục Vân kia?
Lúc trước nhận được mệnh lệnh của vương gia rằng phải bảo vệ Mạch Trục Vân, trong lòng cũng hiểu rõ vương gia đối xử với người này không hề giống với người thường cho nên bọn họ cũng không dám gây khó dễ với Mạch Trục Vân. Vì vậy khi Mạch Trục Vân nói rằng muốn đột nhập vào hoàng cung, Tề Cần cũng không hỏi gì nhiều, chỉ lặng lẽ đưa quần áo của Tề Ân cho Mạch Trục Vân thay, sau đó mang người tiến vào......
Cũng may vương gia cũng không có tỏ vẻ bực bội, hay có ý định giết người, chứng tỏ việc hắn làm đều là đúng.
Đoạn đối thoại của ba người chủ tớ kia cũng lọt hết vào tai của Ca Thư Hàm Tuyết, nhưng không may nàng ta lại hiểu theo một tầng nghĩa khác. Nàng nghĩ rằng cô gái lúc nãy kia thật sự có bệnh về đầu óc cho nên trong lòng thoáng thoải mái hơn, lúc này cũng thấu hiểu lời dạy của hoàng huynh: Không có bằng chứng, không thể vội vàng kết luận được chuyện gì, cho nên không được phép gây sự!
Nàng vẫn còn mơ hồ, vẫn không thể hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra với cái cổ tay đau nhức của mình? Nếu như bị người khác ám sát, nàng nào có phát hiện ra bất kỳ kẻ nào khả nghi hơn nữa cả ám khí cũng không. Thậm chí hoàng huynh cũng không tìm ra manh mối bất thường.
Nàng cúi đầu nhìn chính giữa cổ tay mình có một vệt máu đỏ bầm, mày không khỏi nhíu chặt khó hiểu: rốt cuộc dấu vết này là ai đã gây ra, cho dù không phải ám hại, cũng không thể thiếu suy nghĩ xuất hiện ở chỗ này được!
Mạch Trục Vân đắc ý ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn kia có chút đỏ bừng, trong lòng dâng lên cảm giác thoải mái vô cùng. Hì hì, Ca Thư Hàm Tuyết, cho dù cô có nghĩ nát đầu nát óc cũng không thể ngờ rằng một màn vừa rồi đều là quà tặng đặc biệt mà bản công tử muốn tặng cho cô. Ừm! Xem như quà gặp mặt đi.
Đối với cái biểu hiện vui sướng khi thấy người gặp họa của nàng, Sở Tùy Phong nhìn thấy được cũng đành bất đắc dĩ cho qua, nhưng cũng nhờ hành động cả gan của nàng lần này có thể trùng hợp hoãn lại chuyện cưới hỏi, đương nhiên đối với hắn cũng là một chuyện tốt.
“Được rồi, các ngươi lui xuống trước đi!” Hắn không có quay đầu, trực tiếp ra lệnh cho hai người phía sau mình.
Vì sự tình nay đã chuyển biến khác đi, bức họa của nàng vẫn không xóa nhòa trong tiềm thức của đám dân thường hám tiền, kể cả việc đêm đó nàng đại náo cả hoàng cung, kinh động đến sự chú ý của hoàng thượng lẫn các vị đại thần cho nên về cơ bản có thể khẳng định bọn họ đều đã nhìn thấy sơ qua gương mặt nàng vì thế rất khó để hắn có thể đảm bảo việc nàng sẽ không bị người khác nhận ra.
Cho dù vậy, nàng cũng không phải thuộc dạng tiểu nhân thiếu hiểu biết, vẫn cố cúi đầu, mặc dù trông có vẻ không cam lòng nhưng nàng biết rõ nếu như xảy ra sơ suất để người của hoàng cung phát hiện, đến lúc đó nàng khó có thể bảo toàn tính mạng.
Chỉ có một điều hắn không ý thức được, tự khi nào hắn đã có thể hiểu rõ tâm tư của nàng như thế?
Mạch Trục Vân ở sau lưng trừng mắt nhìn Sở Tùy Phong, nhưng cũng không thể làm gì được, ai bảo bây giờ nàng đang khoác trên người bộ y phục hộ vệ bên người hắn cho nên chỉ có thể bất đắc dĩ ngoan ngoãn nghe lời hắn.
“Vâng, thưa vương gia!” Nàng cùng Tề Cần đồng thanh lên tiếng, cúi đầu thi lễ với hoàng thượng rồi cáo lui.
Nhưng còn chưa đi được bao xa thì đột nhiên nghe được một câu, âm thanh trong trẻo của Ca Thư Hàm Tuyết khiến nàng không khỏi cảm thán: Trời cũng giúp ta! Phượng Ảnh công chúa, cô thảm chắc rồi! Nói tôi đi tìm gặp đại phu sao? Để tôi xem ai mới là người đi tìm đại phu trước.
Miệng nàng cong lên ý cười tà mị, thản nhiên đắc ý rời khỏi Ngự hoa viên.
“Hoàng thượng, y phục Tuyết Nhi có chút ẩm ướt, muốn ra ngoài một lát, xin hoàng thượng thứ lỗi!” Ca Thư Hàm Tuyết đứng dậy, một tay đặt trước ngực, làm một kiểu xin lỗi lịch sự đến Sở Lâm Uyên.
“Xin công chúa cứ tự nhiên!” Sở Lâm Uyên cười nhẹ.”Người đâu, đưa công chúa đến Vũ Thường cung!”
Ca Thư Hàm Tuyết lập tức xoay người hướng tầm mắt mong chờ về phía Sở Tùy Phong đang ngồi đối diện, thấy hắn vẫn tỏ thái độ gì, thậm chí ngay cả liếc nhìn xem tình trạng của nàng thế nào cũng không, trong lòng liền cảm thấy tủi thân, ủy khuất.
Nếu như nàng nhớ không lầm thì từ đầu đến cuối chàng ấy chỉ nhìn mình có hai lần: Lần đầu tiên, là nàng đang nghiêm trị cái cô gái thô lỗ trên đường, lần thứ hai, chính là khi nàng ở đây kể tội với hoàng thượng về việc nàng bị một cô thôn nữ vũ nhục.
Vì sao hai lần chàng ấy miễn cưỡng đưa mắt nhìn mình đều là vì cái cô thôn nữ kia? Hơn nữa, chàng ấy còn vì cô ta động tay động chân với mình?
Xoay người đi, trên gương mặt tuyệt mỹ kia nhanh chóng che giấu đi một tia âm lệ cùng tàn nhẫn.
Ca Thư Hàm Tuyết mang theo vài bọn nha hoàn đi cùng với đám cung nữ trong hoàng cung tiến đến Vũ Thường cung.
Mạch Trục Vân cũng chưa có đi xa, nàng cố ý giảm tốc độ, đi vòng vòng bên ngoài Ngự hoa viên. Rồi sau đó nhìn về phía Ca Thư Hàm Tuyết rời đi, khóe miệng của nàng khi đó cong lên một ý cười xấu xa, đáy mắt sáng lên khiến cho không khí xung quanh không khỏi phát lạnh.
“Khụ khụ......” Tề Cần nhỏ giọng nhắc nhở:“Mạch công tử, nơi này là hoàng cung, chúng ta phải nhanh nhanh rời khỏi đây đừng để Vương gia gặp phiền phức!”
Hắn rõ ràng không thể ngờ được: Từ sau khi vương gia từ chiến trường trở về, tính tình dường như thay đổi rất nhiều, không kể chuyện lần trước ngài ấy ra lệnh phải bảo vệ Mạch Trục Vân mà hôm nay ngài ấy còn dung túng bao che cho hành động ngông cuồng của cô gái trên đường...... Nếu như trước kia, ngài ấy tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ ai có thể chạm vào dù chỉ là một góc áo của mình, lại càng không có chuyện đứng ra trở thành lá chắn cho cô gái đó.
Mà Tề Cần nào biết rằng: Cô gái có phước mà hắn đề cập đó với cái vị thần trộm đang đứng trước mặt hắn đây là cùng một người!
“Ồ......” Mạch Trục Vân không chút để ý trả lời, chớp mắt, xoay mặt cười nói:“Bản công tử đâu có gây chuyện......”
Tề Cần đang định thu màn đấu khẩu này lại, lôi nàng đi thì chợt sững người với câu nói của nàng, mặt mày tối lại khó coi vô cùng:
“Bản công tử chỉ muốn tìm người để gây chuyện!”