Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mạch Trục Vân vừa nói bốn chữ “Tương thân tương ái” xong thì quay đầu sang nhìn Nam Truy Nguyệt toàn thân cứng ngắc đưng trơ mắt nhìn nàng, cười hiền lành, đôi mắt mở lớn đầy vô tội: “Nam đại trang chủ, ta đã nói ta không muốn tới nhưng tâm tình của ngươi hình như không được vui, thậm chí còn lôi kéo ống tay áo bản công tử, không cho bản công tử có cơ hội để từ chối. Aida, thấy ngươi nhiệt tình như vậy, bản công tử đành vứt bỏ danh dự mình để tới đây.”
Nam Truy Nguyệt:“...” Mạch Trục Vân, ngươi còn gì đê tiện hơn nữa không!
Quả nhiên, sau đó hắn được chứng kiến thêm vài màn đê tiện của nàng!
“Tuy rằng chầu rượu này là ngươi mời, nhưng chỉ vì ý tốt của ngươi mà đã mang đến không biết bao nhiêu là phiền phức cho bản công tử, ngươi nói xem, có nên bồi thường chút gì đó cho bản công tử không?” Mạch Trục Vân cười trong sáng nhìn hắn.
Sắc mặt Bạch Lộng Ảnh và Sở Tùy Phong tối sầm lại, không có ý định phát biểu ý kiến.
Tương thân tương ái? Đúng là chỉ có nàng mới nói được!
Có điều, hai người bọn họ biết rõ được chuyện gì sau đó sắp diễn ra: Nam Truy Nguyệt thảm chắc rồi!
“Mạch Trục Vân, ngươi muốn đại gia ta bồi thường thế nào cho ngươi?” Nam Truy Nguyệt lộ ra vẻ mặt dữ tợn, hàm răng trắng đều lộ ra ngoài nghiến chặt theo ý cười gượng.
Một câu thôi cũng đủ muốn cướp tiền của hắn? Mạch Trục Vân, ngươi thật sự quá đê tiện!
Chầu rượu này là hắn mời ư?! Hắn nói muốn mời loại trộm cắp như hắn đến hồi nào? Ngược lại thì có, hắn ước gì cả đời Mạch Trục Vân đừng bao giờ xuất hiện trước mặt hắn.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ có chút đau lòng của Nam Truy Nguyệt, Mạch Trục Vân không nhịn được cười hì hì, dùng sức đặt cánh tay mình lên vai hắn đè xuống, vẻ mặt gian trá cười nhìn liếc qua Ca Thư Nhược Ly: “Hì hì, chuyện đơn giản thôi, bốn vị công tử chúng ta cùng nhau trò chuyện tán gẫu ở đây, đương nhiên với điều kiện không có người ngoài xen vào.”
“Được, trò chuyện tán gẫu!” Lúc này đây ai cũng có thể nghe được âm thanh giữa hai hàm răng của hắn run lên.
Còn Mạch Trục Vân ngược lại đặt tầm mắt của mình lên người Ca Thư Nhược Ly, cười nói:“Thế nào, Phượng Ảnh thái tử, ngươi còn không đi sao? Muốn cùng bọn ta trò chuyện? Cơ mà ngại quá, ngươi đâu phải là người của Nam Ninh quốc, càng không xếp vào bảng vàng công tử của Nam Ninh a!”
Lệnh đuổi khách rõ ràng như vậy, dù da mặt của Ca Thư Nhược Ly có dày đến mấy thì cũng biết nứt ra một chút. Hắn lịch sự nói một câu đã “Quấy rầy”, cũng không hề quay đầu, mang theo thuộc hạ rời đi.
Có điều, ngay một giây hắn vừa xoay người, Tứ đại công tử không thể nhìn thấy được trên gương mặt giận dữ của hắn xuất hiện ý cười tà mị.
Mạch Trục Vân, quả thực ta không nhìn lầm nàng! Một cô gái có cá tính! Nếu bằng cách này hắn không thể mang nàng đi cùng hắn, vậy thì chúng ta đổi biện pháp chơi đùa khác vậy!Khi bóng người vừa biến mất khỏi tầm mắt, Nam Truy Nguyệt lập tức không khách khí giãy người ra khỏi tay Mạch Trục Vân – đập tan cái hành động được coi là thương hiệu rẻ tiền mang nhãn mác “Bằng hữu thân thiết“.
“Giỏi lắm, diễn xong rồi! Mạch Trục Vân, ngươi nhớ kỹ cho điều này cho ta: Ta không quen ngươi!”
Mạch Trục Vân lè lưỡi, lắc lắc cánh tay, khinh thường lên tiếng:“Ngươi nghĩ ta muốn làm quen với loại người như ngươi chắc?”
“Ngươi......” Nếu hắn nhớ không lầm, tốt xấu gì thì hắn cũng vừa mới ra tay giúp hắn ta, cuối cùng hắn ta dám có thái độ bội bạc với ân nhân là hắn đây?
“Mạch Trục Vân, đồ qua cầu rút ván, đồ vong ơn bội nghĩa, ta chưa bao giờ quen biết kẻ khốn nạn nào ngang ngửa......” ngươi!
Một chữ “ ngươi” chưa kịp thốt ra khỏi miệng, đột nhiên trong đầu hắn gợi lại hình ảnh bị Mạch Trục Vân chọc ghẹo đầy xấu hổ, sau đó còn thì thầm ái muội vào tai hắn. Hắn không khỏi rùng mình nuốt nước bọt, không có ý định hoàn thành câu nói, chỉ biết uất ức trừng mắt nhìn nàng.
Ha ha ha!
Mạch Trục Vân vô cùng đắc ý, bây giờ sự khốn nạn của nàng đối với Nam Truy Nguyệt mà nói – rất mẫn cảm a.
Bạch Lộng Ảnh nhìn cảnh tượng hai người bọn họ đấu võ mồm, chỉ biết mím môi cười thầm.
Nhưng Sở Tùy Phong thì không giống vậy, hắn hoàn toàn không để tâm vào cuộc hội thoại mang tính chất giải trí của bọn hắn, trong lòng có chút bất an, lạnh nhạt trực tiếp lên tiếng xen vào:“Mạch Trục Vân, đi với bổn vương!”
Nói vừa xong, sáu con ngươi lập tức dừng trên người hắn. Nam Truy Nguyệt nhanh chóng thu lại vẻ mặt tức giận, Bạch Lộng Ảnh cũng có chút nhíu mày thắc mắc nhìn hắn.
Mạch Trục Vân nghiêng đầu, cao ngạo nhìn hắn,“Dựa vào cái gì?”
Tuy hai vị còn lại không nói năng gì, nhưng trong ánh mắt bọn họ cũng đã biểu hiện thái độ: Đúng, dựa vào cái gì?
“Đi!”
Hắn không hề lên tiếng giải thích, chỉ lạnh lùng trực tiếp nắm tay nàng kéo đi.
Chân phải Mạch Trục Vân mạnh mẽ đá vào thành ghế, cả người linh hoạt chuyển động, bay lui về sau tránh được cánh tay rắn chắc của Sở Tùy Phong.
“Sở Tùy Phong, ta biết ta đánh không lại ngươi nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc ta sợ ngươi!”
Thấy tình huống như vậy, Bạch Lộng Ảnh và Nam Truy Nguyệt cùng nhau bật dậy, nhìn bọn họ. Haizz, vất vả lắm với đem sự yên bình về với lầu hai quán rượu, lẽ nào bây giờ lại tiếp tục gây gổ?!
“Bổn vương sẽ không làm đau ngươi!” Ống tay áo lướt qua, ẩn hiện bên trong bàn tay nắm chặt thành quyền, một lát sau lại buông lỏng, bỏ lại một câu giải thích.
Vuột mất tay nàng, hắn không cho phép chuyện này xảy ra thêm lần nào nữa.
Bạch Lộng Ảnh mím môi, chậm rãi ngồi xuống.
Nam Truy Nguyệt nhìn bộ dạng cảnh giác của Mạch Trục Vân, lại nhìn thấy dáng vẻ kiên định của Sở Tùy Phong, chân thành lên tiếng:“Nói vậy thì vương gia muốn trả tiền?”Mạch Trục Vân trừng mắt nhìn hắn:“Còn ngươi nữa, ngươi dựa vào cái gì lại lên tiếng quyết định?”
Nam Truy Nguyệt bày ra bộ mặt đúng lý hợp tình chỉ thẳng xuống mặt bàn bị bóp méo, nghênh ngang trả lời: “Chỉ bằng cái này!”
Sau đó không thèm để ý tới ánh mắt khinh thường của Mạch Trục Vân, quay đầu nhìn Sở Tùy Phong nói:“Vương gia, muốn dẫn Mạch Trục Vân đi, đương nhiên có thể, nhưng hắn là người của ta......”
“Người của ngươi?” Sở Tùy Phong hừ lạnh một tiếng, đánh gãy lời của hắn.
Mạch Trục Vân phẫn nộ quẹt mũi, nghĩ ngợi: những lời này nghe cũng đâu có gì lạ? Hắn phản ứng lớn như vậy làm gì?
“Nam Truy Nguyệt!”
“Được rồi, hắn bán mình cho ta! Nếu muốn mang hắn đi, vương gia phải theo quy tắc của giao dịch, trả tiền chuộc!”
Sở Tùy Phong lại hừ lạnh:“Bổn vương sợ ngươi không có số hưởng!”
Nam Truy Nguyệt khóe miệng run rẩy:“......”
Tảng băng vĩnh cữu ngàn năm không tan – Lãnh vương gia, không buồn lên tiếng thì thôi chứ vừa mở miệng ra thì bao nhiêu lời nói ác độc ẩn dụ không khỏi khiến đối phương rùng mình!
Lập tức lấy lại bình tĩnh, đôi mắt đẹp cong lên hình lưỡi liềm, tiếp tục nói:“Không cần vương gia phải nhọc công quan tâm, ta thích cảm giác 'Người chết được hưởng tiền'!”
Dù sao tiền hắn không thiếu, nhưng hắn rất muốn lấy số tiền nhỏ này, chỉ vì hắn đã lỡ lầm đánh giá cao giá trị của tên khốn nạn kia.
“Năm trăm vạn lượng hoàng kim, vương gia có định trả hay không?!”
“Nam Truy Nguyệt, nếu ngươi dám làm thật, dám lấy ta đổi tiền, ta sẽ cho ngươi biết cảm giác 'Người sống không có tiền để hưởng”...ngay lập tức.” Mạch Trục Vân cười nói, nụ cười của nàng vừa nguy hiểm vừa giảo hoạt.
Nam Truy Nguyệt:“......” Mạch Trục Vân, rốt cuộc ngươi đang đứng về phía nào hả?
Sở Tùy Phong lạnh lùng phun ra ba chữ:“Không đáng giá!”
Nam Truy Nguyệt vừa nghe xong, thật muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nếu không phải vì lo lắng Ca Thư Nhược Ly không nể mặt Mạch Trục Vân, nên mới nâng giá trị của hắn lên đến năm trăm vạn lượng hoàng kim.
Chứ vốn rõ ràng tên này hoàn toàn không đáng giá! Nhưng, hắn vẫn không thay đổi sắc mặt, lên tiếng hỏi:“Vậy thì, thưa vương gia cao quý, bao nhiêu mới đáng giá?”
Sở Tùy Phong nhướng mày quét qua gương mặt sớm đã tái mét của Mạch Trục Vân, ánh mắt biểu hiện một chút ôn hòa, đồng tử đen láy khẽ rung động, chân thành trịnh trọng nói:“Không đáng một đồng!”
Những lời này vừa nói ra, mặt sông bên ngoài cửa sổ lầu hai bắt đầu dâng lên, từng đợt sóng nặng nề đập vào mặt bờ, rầm một tiếng rung động, thì ra là là thủy triều!
Nhưng vì sao trên lầu hai âm khí bốc lên nồng nặc thế này?
Mạch Trục Vân mang bộ mặt đen thui, mí mắt rủ xuống, hàng lông mi dài tinh tế che khuất con ngươi đầy sát khí của nàng, ánh chiều tà rụt rè lấp ló bên nửa khuôn mặt nàng.”Không đáng một đồng?”
Không khí trên lầu hai gần như bị đông lạnh bởi hơi thở của ai đó, bốn chữ nghi vấn phát ra từ miệng ai đó vang vọng chói tai.
Tà công tử nổi giận rồi!
Bạch Lộng Ảnh vẫn không có phản ứng gì thái quá, chỉ đơn giản nở nụ cười nhàn nhạt, dường như cuộc đối thoại của bọn họ không liên quan gì đến hắn. Nhưng trong lòng lại âm thầm phụ họa theo Sở Tùy Phong: Đúng là không đáng một đồng!
Sắc mặt Nam Truy Nguyệt không hề thay đổi, hiển nhiên phản ứng của Mạch Trục Vân không ảnh hưởng đến hắn là mấy, chỉ lẳng lặng đứng nhìn hai người giằng cò, không nói gì.
“Ha ha ha!” Một trận cười to đầy quỷ dị đột nhiên vang lên phá tàn bầu không khí nặng nề đầy căng thẳng.
“Không đáng một đồng... ha ha chẳng phải cũng đồng nghĩa với từ vô giá sao. Thật không thể tưởng tượng được, ở trong lòng các ngươi, Mạch Trục Vân ta lại được coi trọng đến mức đó.” Mạch Trục Vân đắc ý vuốt cằm sảng khoái cười, vẻ mặt âm trầm lúc trước đều sớm tan biến, thoải mái thốt lên “Ha ha ha, là báu vật vô giá nha!”
Lại một trận cười to tiếp tục vang lên!
“......”
Nam Truy Nguyệt nghẹn đến sắp nội thương. Nếu không phải vì cố gắng duy trì phong thái vốn có của mình, sợ rằng vừa nghe một tràn cười tự luyến của hắn ta, chân hắn sẽ bị trẹo một bên mà ngã sấp xuống sàn mất.
Mạch Trục Vân, rốt cuộc ngươi còn khốn nạn đến mức nào nữa hả!
Bạch Lộng Ảnh cố nén cười, liếc mắt nhìn khuôn mặt thản nhiên đã bớt đi sự lạnh lẽo thường ngày của Sở Tùy Phong, khóe miệng dần dần cong lên: Cuối cùng nha đầu ngốc này cũng hiểu được, còn mở miệng giải đáp chính xác địa vị của nàng trong tim bọn họ?
Sở Tùy Phong không hề lên tiếng trả lời, sắc mặt nhu hòa chậm rãi đi xuống lầu, không hề quan tâm đến bộ dáng đắc ý của Mạch Trục Vân.
Có Nam Truy Nguyệt và Bạch Lộng Ảnh ở đây, không người nào dám xúc phạm tới nàng, hắn cũng yên tâm một ít.
Chẳng qua, đột nhiên hắn sinh lòng nghi hoặc: Vì sao Nam Truy Nguyệt cũng hết lần này đến lần khác ra tay giúp đỡ nàng? Rốt cuộc bọn họ có quan hệ như thế nào?
Nhìn bóng dáng của Sở Tùy Phong dần dần biến mất ở cuối chân cầu thang, Mạch Trục Vân cúi đầu suy nghĩ, trong chớp mắt nhanh chóng chạy theo đuổi kịp.
“Này...... năm......” Nam Truy Nguyệt còn chưa kịp ủy khuất đòi tiền thì đã bị Mạch Trục Vân đánh gãy.
“Ha ha ha, ta biết ta vô giá rồi, không cần ngươi phải nhắc lại đâu!” Nói xong liền chạy biến theo Sở Tùy Phong.
Sắc mặt Nam Truy Nguyệt lập tức biến đổi, giống như người bị bệnh tâm thần hét lớn một tiếng:“Mạch Trục Vân, ngươi cút xéo cho ta! Cút đi! Tức chết đại gia rồi!”
Hắn thật sự tìm không ra từ ngữ đến hình dung Mạch Trục Vân vô sỉ!
Hắn tức giận phà lửa ra khỏi cổ họng, trở lại bàn ngồi xuống, tự mình rót một chén rượu lớn nốc một hơi cạn sạch. Như vừa mới dập lửa trong miệng, hắn bắt đầu bình tĩnh trở lại, có điều biểu tình giận dữ còn chưa hoàn toàn tiêu biến.Bạch Lộng Ảnh tự mình thưởng thức vài chén rồi bất giác dừng lại, đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ khẽ cười, nói:“Không sao rồi!”
Sở Tùy Phong nói thích nàng, đương nhiên sẽ không để nàng gặp bất kì nguy hiểm, càng không gây bất lợi cho nàng, hắn có thể yên tâm.
Sau đó trong mắt hắn ánh lên một loại cảm xúc đau đớn: Mạch Trục Vân là một nha đầu thích sự tự do cho nên lựa chọn của nàng thế nào hắn không thể can thiệp vào, chỉ có thể để tự nàng quyết định.
“Hứ, ai thèm lo lắng cho cái loại đê tiện như hắn!”
Nam Truy Nguyệt mạnh miệng, không chịu thừa nhận, nhưng hắn cũng có chút tò mò đánh giá Bạch Lộng Ảnh, nhớ lại một loạt chuyện xảy ra vừa rôì, hắn lên tiếng dò xét:“Sao ta có cảm giác, hôm ngay hai người các ngươi có gì đó rất kì lạ nha? Mạch Trục Vân chỉ là một tên trộm vặt thôi mà, vì sao hai người các ngươi nguyện ý đứng ra chống đối triều đình, ra tay giúp đỡ hắn?”
Hắn vẫn chưa phát hiện, tên khốn nạn Mạch Trục Vân đó là con gái!
Bạch Lộng Ảnh nở nụ cười, nhìn hắn bằng ánh mắt âm trầm, ý cười nhạt đọng trên môi, khẽ nói:“Thắc mắc này ta cũng rất muốn hỏi ngươi!”
Gương mặt Nam Truy Nguyệt trở nên cứng đờ, khóe miệng cong lên ý cười khó hiểu, nhận thấy mình bị hỏi bật lại, hắn cũng không hề có ý định che dấu, nói thẳng:“Ta có lý do của riêng mình!”
“Ta không quan tâm lý do của ngươi là gì, nhưng nếu một ngày ngươi làm tổn thương đến hắn, ta sẽ không nương tay với ngươi!” Khi nói ra những lời này, vẻ mặt của Bạch Lộng Ảnh vô cùng kiên quyết!
“Ha ha!” Nam Truy Nguyệt nở nụ cười, sau đó cũng ngoan lệ đáp:“Những lời đó ta cũng muốn tặng cho ngươi!”
Hai người đồng thời vỗ tay lên mặt bàn.
Vài vò rượu bắt đầu mất thăng bằng, đột nhiên lay động, cạch cạch keng keng một lúc, sau đó thì...
“Bang bang phanh......” Tiếng vỡ của từng mảnh gốm sứ bay ra phóng tung tóe bốn phía, nhưng bọn họ lại không hề bị đả thương dù chỉ là một vết trầy xước.
“Ha ha!” Chờ bốn phía yên ắng trở lại, hai người bọn họ đồng thời bật cười lớn, thu hồi nội lực.
Hóa thù thành bạn, tốc độ thật nhanh!
Bạch Lộng Ảnh tự giễu cười nói:“Mạch Trục Vân vẫn luôn cho rằng ta là một tên lang băm võ công yếu kém nên hắn không bao giờ so đo với ta. Nhưng ai ngờ hắn ta quá ngây thơ, chúng ta đâu hề cao thượng như hắn ta nghĩ, ai cũng đều có mục đích riêng của mình nên mới bao che cho hắn.”
Nói xong, hắn tao nhã đứng dậy rời đi.
“Là vậy sao?” Nam Truy Nguyệt nghe được bán tín bán nghi: “Có vẻ như ta đã lờ mờ đoán ra mục đích của Ngạo công tử là gì rồi?”
Sủng nàng!
Bạch Lộng Ảnh môi khẽ cong lên, hai chữ đó hắn để lại trong lòng mình không nói ra, bước vài bước rời khỏi Triều Nguyệt lâu.
Khi thân ảnh của Bạch Lộng Ảnh từ từ biến mất khỏi lầu hai thì “Phanh” một tiếng, chiếc bàn gỗ quý giá trước mặt bị đập nát thành ngàn mảnh.
Cuối cùng người cũng đã đi rồi, trên lầu hai chỉ còn lại một mình hắn chật vật đứng giữa một phế thải những mảnh vỡ cùng mảnh gỗ vương vãi khắp nơi. Nam Truy Nguyệt âm thầm tự giễu: Mạch Trục Vân đúng là kiếp nạn của mình mà! Nhưng, Công Tôn tiền bối à, nếu hắn ta là đệ tử của người, vậy thì cho dù hắn ta có gây họa lớn cho hắn cũng như cho triều đình, ta cũng sẽ ra tay giúp đỡ!
Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào một điểm cố định, từ từ đắm chìm trong hồi ức cũ.
Mãi cho đến khi tên chủ quán vội vàng chạy đến lo lắng hỏi thăm:“Trang chủ, ngài......”
Hắn quét mắt nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mặt, nhưng lạ thay trên khuôn mặt hắn không có bất kỳ biểu hiện của việc đau lòng hay tiếc rẻ. Đơn giản là vì cảnh tượng này quá quen thuộc, hắn đương nhiên đã miễn dịch. Chỉ có điều đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trang chủ ngẩn ngơ đắm chìm trong hoài niệm như vậy, có lẽ sự kiện đó có ảnh hưởng không hề nhỏ đối với ngài.
“Không có gì!” Nam Truy Nguyệt bừng tỉnh trong miền ký ức cũ, nhìn mặt sông dập dờn nhấp nhô bên ngoài cửa sổ bèn lên tiếng phân phó:“Phái người bí mật theo dõi tình hình bên Dịch quán, nếu có động tĩnh gì, lập tức trở về hồi báo!”
“Vâng!” Chưởng quầy lập tức cúi đầu nhận lệnh.
“Gọi người đến sửa sang lại một chút!” Nói xong, Nam Truy Nguyệt nhấc chân rời khỏi hiện trường mang theo một mớ suy tư khó mờ.
P/s: Quào...Ai cũng có mục đích riêng... nhưng kết quả cuối cùng thì vẫn là bảo vệ nàng, ba anh chàng này thật sự không phải tầm thường nha...Lộng Ảnh à...nếu cứ dung túng cho cô ta thì... nam phụ là phải mà....