Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Mạch Trục Vân từ Mao Lư Nhược Nhiên trở về thì tình cờ gặp Tư Lăng Thanh ở hoa viên tướng phủ.
"Vân nhi......" Tư Lăng Thanh gọi nàng, hơn nữa còn ra hiệu bảo Mộ Tuyết lui ra.
"Tiểu thư, em về phòng giúp người chuẩn bị nước ấm!".
"Thừa tướng đại nhân, ngài có việc gì sao?" Ngữ khí vẫn lạnh nhạt như trước.
Một tiếng "Thừa tướng đại nhân" khiến cho tâm can Tư Lăng Thanh như đứt thành từng đoạn:"Vân nhi, con thật sự không thể tha thứ cho cha sao? Chuyện của quá khứ, là cha sai, nhưng cả đến Uyển nhi chịu trừng phạt rồi, con cũng vẫn không nguôi giận được sao?"
Mạch Trục Vân nhìn hắn, vốn muốn nghiêm trọng nói những lời nặng nề nhưng khi nhìn thấy mái tóc muối tiêu của ông sắp trắng cả đầu, vòng mắt cũng nhiều nếp nhăn hơn, trong lòng vẫn có chút không nỡ:"Ta không có trách ông, ta cũng không có tư cách tha thứ cho ông, mẹ ta, sư phụ ta, cả Phong nữa, bọn họ không hề oán trách ông, ta sao có thể trách ông được?"
"Thật sao? Vậy con...con có nhận ta là phụ thân không?" Tư Lăng Thanh có chút kích động hỏi.
"Sống từng này tuổi, tới tận bây giờ ta chưa hề biết bản thân mình còn có một người cha." Nói xong, cũng không màng biểu tình đau đớn trên gương mặt già nua của Tư Lăng Thanh, trực tiếp đi qua hoa viên, trở về phòng.
Nàng không dám để mình nghĩ ngợi nhiều, nàng sợ bản thân mình không đủ tỉnh táo, không đủ cứng rắn để đối mặt với ông, cho nên đành phải lựa chọn rời đi.
Tư Lăng Thanh sững sờ tại chỗ, đau khổ nhắm mắt lại, Vân nhi vẫn đang trách hắn!
......
Phong vương phủ.
Tề Ân, Tề Cần đang báo cáo sự tình cho Sở Tùy Phong.
"Vương gia yên tâm, Vân cô nương chỉ bị thương nhẹ ở tay, không có vấn đề gì, hơn nữa, nàng với công chúa Đại Dục còn trở nên rất thân thiết với nhau, cả Bạch công tử cũng vui mừng thay."
Sở Tùy Phong vẫn có dự cảm không tốt:"Dạo gần đây kinh thành có gì khác thường không?"
"Bẩm vương gia, thủ vệ khắp kinh thành canh phòng nghiêm mật, sẽ không có bất cứ người của nước khác trà trộn vào. Về phần công chúa Đại dục và đám thị vệ của nàng, là vì có thủ dụ của hoàng đế Đại Dục mang đến nên mới có thể vào thành."
"Tiếp tục tăng cường phòng vệ!"
"Vâng!"
"Điều mười hai ám vệ, đi đến phủ Thừa Tướng."
"Vâng!"
......
Nhiều ngày trôi qua, kinh thành vẫn không phát sinh điều gì bất thường, Mạch Trục Vân không hề rời khỏi phủ, ngược lại còn ngoan ngoãn ở trong phủ Thừa Tướng, chờ ngày đại hôn.
Nhưng đằng sau sự ngoan ngoãn đó chính là vì có Mục Thanh Tuyền tới phủ bầu bạn.
"Vân nhi, ta đến đưa thuốc cho ngươi này, đây là thuốc do chính tay Ngọc ca ca điều chế, huynh ấy nói, dùng cái này sẽ không để lại sẹo." Mục Thanh Tuyền tự mình bôi thuốc giúp nàng.
Mạch Trục Vân cũng không khách khí, hào sảng đáp: "Cảm ơn ngươi, đúng rồi. Ngươi với huynh ấy thế nào rồi?"
Mục Thanh Tuyền hiểu ý cười:"Huynh ấy nói, đợi đến khi tham gia hôn lễ của ngươi xong mới cùng ta trở về Đại Dục."
"Ừm, vậy chúc mừng hai người."
"Ha ha a, bây giờ chúc mừng cái gì, người cần chúc mừng phải là ngươi mới đúng."
Nói xong câu đó, ngoài cửa liền có hai người đi vào, chính là Tề Ân và Tề Cần.
"Vân cô nương, chúng ta phụng mệnh vương gia, đến đưa mũ phượng và khăn voan."
Hai tay Tề Cần cầm bộ y phục màu đỏ thẫm sặc sỡ, đi vào đặt một bên.
Mạch Trục Vân tùy tiện cầm mũ phượng lên, tò mò sờ soạng, sau đó nhướng mày nhìn bọn họ hỏi:"Sao nặng thế a?"
Tề Ân lên tiếng giải thích:"Đây là tập tục của hoàng gia, vương gia đã cố cắt giảm vài món phụ tùng không cần thiết cho ngươi rồi."
"Ồ, thật sao? Vậy hai người về nói với chàng rằng ta rất thích!"
"Vâng!"
Mục Thanh Tuyền nhìn mũ phượng với khăn voan, trong lòng cũng hồ hởi không kém:"Y phục thật đẹp, so với tập tục ở nước ta thì không giống a."
Nói xong, bèn cầm mũ phượng hồng lên, cẩn thận xem xét. Long phượng song vũ, rất sống động, đường may tinh tế, tạo cảm giác vô cùng chân thực.
"Đẹp thế sao? Tuyền nhi, sao mà trong lòng ta khẩn trương quá vầy nè?" Mạch Trục Vân ngồi trong phòng, hai tay nắm chặt thành quyền, ngày mai là ngày mà nàng và Phong chính thức cử hành hôn lễ, nhưng trong lòng nàng lại có chút bất an, mà phần nhiều là sợ hãi.
Nhưng nàng không biết bản thân mình đang sợ hãi cái gì, đang khẩn trương vì điều gì.
"Ha ha, ta từng nghe người ta nói, nàng dâu trước ngày thành thân hay trải qua cảm giác này, bình thường mà. Không có việc gì, ngày mai, ta sẽ ở bên cạnh ngươi!"
"Ừm, vậy thì tốt rồi!"
......
Bình minh lại đến, Mạch Trục Vân bị đám ồn ào bên ngoài phá tan giấc ngủ.
Mục Thanh Tuyền đứng chống nạnh, ngắm nghía đủ mọi góc nhìn, sau đó gật gù tán thưởng.
, Toyama mi, phu chất tinh tế trắng nõn, ở son phấn làm nổi bật hạ có vẻ càng thêm hảo xem, trên trán hai lũ tóc đen cúi ở hai sườn, đem nàng khéo léo khuôn mặt tân trang vừa vặn.
Người săn sóc dâu đi tới, bắt đầu vì Mạch Trục Vân chải đầu, cũng nói chút vui mừng trong lời nói.
"Nhất sơ sơ đến vĩ, nhị sơ sơ đến đầu bạc tề mi, tam sơ sơ đến con cháu đầy đất, tứ sơ sơ đến tứ điều ngân duẩn tẫn tiêu tề."
Mặc vào một thân đỏ thẫm sắc hỉ phục, mang theo mũ phượng, cúi hạ phía trước Kazari, trước mắt nhân, linh khí mà không mất kiều mỵ, giảo hoạt mà lộ ra không khí vui mừng, thập phần nại xem, liền ngay cả Mục Thanh Tuyền cũng xem ngây người.
Nhất là ngươi cặp kia tới thuần tới tịnh con ngươi, lóe ra động lòng người sáng bóng, làm cho người ta cảm thấy, chỉ nhìn liếc mắt một cái, liền bị hấp dẫn ở.
Ngọc ca ca ánh mắt thực đúng vậy, nàng chỉ có thể ở trong lòng như vậy cảm thán.
Tuy rằng cùng Mạch Trục Vân quen biết chỉ có ngắn ngủn vài ngày, nhưng nàng cũng đặc biệt thích nàng. Của nàng hoạt bát, đáng yêu, xinh đẹp, đơn thuần, sang sảng, đều là nàng sở không có, cũng là nàng sở hâm mộ.
Tĩnh nếu xử nữ, động nếu thỏ chạy, động tác sạch sẽ lưu loát, không ướt át bẩn thỉu, thật tình, thích chính là thích, hận chính là hận, nàng sẽ không miễn cưỡng cười vui, cũng sẽ không miễn cưỡng chính mình nhận.
"Vân nhi, ngươi thật xinh đẹp!" Mục Thanh Tuyền tự đáy lòng ca ngợi.
"Ha ha, phải không? Đây là phong cho ta tuyển, hì hì, hắn cũng có thể thích ta này thân cho rằng." Mạch Trục Vân cười nhìn nhìn gương đồng trung chính mình, cũng thập phần vừa lòng."Yên tâm đi, chờ ngươi xuất giá ngày nào đó, ngươi cũng nhất định là đại dục đẹp nhất tân nương tử. Hơn nữa, cũng sẽ là địa vị tối cao thượng tân nương tử nga!"
Mạch Trục Vân dẫn theo hỉ phục làn váy, ở người săn sóc dâu phía trước vòng vo một vòng tròn.
Anh lạc cúi lưu, ngọc đái áo mãng bào, phía dưới bách hoa cán váy, đỏ thẫm giày thêu, một chút đậm rực rỡ, đầy người vui mừng.
Tuy rằng nặng nề, nhưng vừa vặn vừa người, không hiện mập mạp, ngược lại đem nàng kiều nhỏ dáng người triển lộ không bỏ sót.
"Tiểu thư, đừng lộn xộn, cẩn thận ngã!" Mộ Tuyết cùng người săn sóc dâu vội vàng nhắc nhở nàng.
"Không có việc gì!" Mạch Trục Vân bĩu môi, an tĩnh lại, nhìn chằm chằm mũ mấy cái đỉnh đầu vàng ròng trên mũ phượng, lại lắc đầu than thở: "Nặng quá a, có thể lấy xuống trước được không?"
Nói xong, liền vươn tay cởi bỏ mũ phượng xuống.
Mũ phượng có in hình cửu long tứ phượng với nhiều chuỗi hạt ngọc trai dài. Lấy trúc được sơn qua làm khuôn, bên trên đính rất nhiều viên thủy phí, rồng vàng, phượng hoàng bằng ngọc bích, cùng với hoa ngọc, ngọc Lục bảo, trân châu. Mà viên nào viên đó đều loáng bóng, to trón, đến mức ép Mạch Trục Vân chỉ có thể cúi đầu.
"Ai, tiểu thư, không thể được, còn chưa tới thời điểm." Người săn sóc dâu vội vàng ngăn cản.
"Vậy à!" Mạch Trục Vân ngoan ngoãn nghe lời.
"Tiểu thư, khăn voan hồng này, đeo lên, chỉ một mình vương gia mới được phép lấy xuống, người không được động đậy đó, biết không?" Người săn sóc dâu ở bên tai nàng dặn dò.
"Rồi, biết rồi!" Mạch Trục Vân lơ đãng trả lời.
Vài canh giờ sau, tất cả đều đã chuẩn bị xong, đội ngũ rước dâu của vương phủ cũng đã đến trước cổng phủ Thừa tướng.
Dựa luật lệ, Sở Tùy Phong phải đứng ở ngoài phủ chờ bọn họ đưa Mạch Trục Vân ra ngoài. Người săn sóc dâu lấy khăn voan đội lên đầu Mạch Trục Vân.
Tề Ân, Tề Cần phụng mệnh tiến vào đón dâu, có điều, lại bị Mộ Tuyết ở ngoài ngăn cản.
"Mộ Tuyết, ngươi làm cái gì vậy, mau tránh ra, chậm trễ giây phút nào, vương gia sẽ không gia cho ngươi đâu!"
Lúc này, người săn sóc dâu cũng đi ra:"Hai vị tướng quân, đây là tập tục của Nam Ninh quốc, cho dù là vương gia, cũng phải tuân theo."
Nói xong, đưa tay vươn ra, nói:"Muốn đón được dâu thì phải chuẩn bị hồng bao, nếu thành ý vương gia không đủ thì không thể đưa người đi."
Mạch Trục Vân ở nơi nào đó ngồi im, mím môi không nói gì.
"Công chúa, người cũng lại đây." Mộ Tuyết cười hì hì tiếp đón Mục Thanh Tuyền, lại quay đầu nói với Tề Ân, Tề Cần:"Công chúa Đại Dục đang ở đây, hai người đừng làm mất mặt mũi Phong vương phủ nha!"
Tề Ân, Tề Cần không nói gì, cũng may đã có chuẩn bị trước, hay nói cách khác, là vì sợ không hoàn thành nhiệm vụ, để vương gia chờ đợi lâu. Tề Cần lấy ba cái hồng bao trong ống tay áo, đưa cho người săn sóc dâu, người săn sóc dâu lại phân phát cho Mộ Tuyết cùng Mục Thanh Tuyền.
Mục Thanh Tuyền tò mò nhìn hồng bao trong tay, mở to hai mắt ngây ngốc hỏi:"Ta cũng có?"
Người săn sóc dâu nói:"Đương nhiên, dù gì cũng phải hưởng tí không khí... Oa ha ha, những mười vạn lượng, vương gia đúng là vung tay quá ha!"
"Vậy đã đủ thành ý chưa?"
"Đủ đủ, mời hai vị!" Người săn sóc dâu hớn hở cười, đẩy Mộ Tuyết tránh sang một bên.
"Vân cô nương, vương gia cho gọi bọn ta tới đón ngươi!" Hai người đi đến trước mặt Mạch Trục Vân, dắt tay nàng đi ra ngoài.
"Bây giờ phải gọi là vương phi!" Mộ Tuyết đứng một bên khoanh tay sửa chữa.
"Đúng thế, vương phi, đi bên này!"
Tư Lăng Thanh nhìn thấy bóng dáng Mạch Trục Vân, nước mắt quanh khóe mắt bỗng lưng tròng, con gái rốt cuộc cũng đã xuất giá, nhưng từ đầu đến cuối, lão vẫn không làm được gì cho nó.
"Thừa tướng đại nhân, vương gia mời ngài đến Vương phủ!"
Một tên thị vệ ở Phong vương phủ đi tới, cúi đầu làm tư thế chào mời Tư Lăng Thanh.
Đợi đến khi Mạch Trục Vân đi rồi, hắn mới theo tên thị vệ này đi đến Phong vương phủ.
Sở Tùy Phong mặc một thân hồng y, bên môi không ngừng cong lên ý cười hạnh phúc, đưa ánh mắt đầy mong chờ, lại có chút hồi hộp nhìn về phía cổng ra. Cho đến khi nhìn thấy Tề Ân, Tề Cần đưa Mạch Trục Vân đi ra, trong lòng từ hồi hộp hóa thành vui sướng, xoay người xuống ngựa, đến khi nàng bước ra khỏi phủ môn bèn vươn tay mạnh mẽ ôm nàng lên, đi tới chỗ hỉ kiệu tám người khiêng.
Mạch Trục Vân bị hành động bất ngờ của hắn dọa sợ đến tim đập chân run, hai tay theo quán tính đưa ra vòng quanh cổ hắn, mặt xấu hổ chôn lên cần cổ hắn, cảm nhận được mùi hương quen thuộc đang chậm rãi bọc lấy người mình, nỗi bất an trong lòng nàng dường như tan biến đi.
Giờ khắc này, nàng chỉ còn lại có ngọt ngào và hạnh phúc.
Sở Tùy Phong vững vàng đặt nàng lên kiệu, nhẹ nhàng gọi một tiếng "Vân nhi", sau đó cảm thấy mỹ mãn đứng dậy, lên ngựa.
Lúc này, dàn nhạc cũng bắt đầu ra sức diễn tấu, thổi khúc sung sướng khiến bầu không khí xung quanh nhất thời rộn ràng và náo nhiệt.
Cho đến khi thân ảnh Mạch Trục Vân biến mất trong hỉ kiệu, Bạch Lộng Ảnh mới thu tầm mắt mình về, từ hôm nay trở đi, hắn phải chấp nhận nhìn nàng bước vào thế giới của người khác, một thế giới an toàn và tốt đẹp, hắn còn cái gì mà không yên lòng nữa? Sở Tùy Phong yêu nàng như vậy, về sau nhất định sẽ đối xử tốt với nàng, về sau, xin nàng, hãy hạnh phúc.
"Ngọc ca ca, huynh còn có muội mà!" Mục Thanh Tuyền vẫn nhìn hắn, nhìn trên gương mặt từ biểu tình mất mát biến thành yên lòng, vẫn nhịn không được nói một câu.
Nàng biết, chuyện đau khổ nhất trên đời đó chính là tuyệt vọng đứng từ xa nhìn người con gái mình yêu nhất, yên lặng chúc phúc cho nàng. Cho nên, nàng không muốn trải qua cảm giác đó, nàng muốn cùng Ngọc ca ca mình được ở bên nhau, cho dù,..cho dù, hắn không yêu nàng.
Bạch Lộng Ảnh cong môi, lộ ra ý cười cứng ngắc, chậm rãi sờ đầu nàng, không hề trả lời.
Nam Truy Nguyệt cũng đứng trước cửa phủ Thừa Tướng, nhìn cỗ hỉ kiệu màu đỏ đang dần khuất xa khỏi tầm mắt, trong lòng hắn thầm nghĩ: Nếu như có thể nhận ra thân phận của nàng sớm hơn, bảo bọc che chở nàng một cách dịu dàng hơn, thì có phải sẽ không có ngày hắn nuối tiếc như ngày hôm nay?
Sở Tùy Phong là người may mắn nhất trong Tam đại công tử, quen Mạch Trục Vân trong thời gian ngắn nhất, cuối cùng lại chiếm được lòng nàng.
Bạch Lộng Ảnh một lòng si tình, vì nàng trả giá nhiều như, tuy rằng chỉ có thể đứng nhìn nàng hạnh phúc, nhưng hắn ta cũng rất thỏa lòng.
Còn hắn thì sao, ngày thường luôn bắt nạt nàng, mắng nàng, cho đến tận bây giờ cũng chưa làm được gì cho nàng, nhưng đợi đến khi hắn đối xử tốt với nàng, liệu hắn còn có tư cách đó nữa hay không?
"Mạch Trục Vân, ta sẽ luôn ở bên cạnh nàng, chúc phúc cho nàng, chỉ cần nàng chịu nhớ đến ta, chịu cho ta một cơ hội, chịu cần ta, dù có khó khăn đến mấy, ta sẽ luôn có mặt để giúp đỡ nàng!"
Tuy biết nàng không thèm đến sự giúp đỡ của hắn, nhưng hắn vẫn đem nỗi lòng thầm kín của mình nói ra, sau đó yên lặng rời đi.
......
Có lẽ, xuất chúng quá cũng không có gì tốt, đi đón dâu được một vòng, người đàn ông mặc bộ hỉ phục gây sự chú ý không hề nhỏ, bình thường, là một vị vương gia lạnh lùng, lãnh đạm, không coi trời đất ra gì, trên chiến trường, là một vị đại tướng tài ba, bản lĩnh kinh người, nghiêm nghị oai hùng, giờ đây trông hắn cứ như một vị thần tiên tái thế, phong hoa tuyệt đại, khiến mọi người không ai nỡ rời mắt.
Không ít khuê nữ, con gái nhà người ta nhìn đến hắn, nhịn không được bày ra bao nhiêu ánh mắt ngưỡng mộ cảm thán nhìn người con gái có phúc khí trong kiệu kia, đồng thời cũng âm thầm mong đợi đến một ngày nào đó, mình cũng có thể gặp được một người đàn ông "tài sắc vẹn toàn" như Phong vương.
Theo tập tục, sau khi kết thúc buổi rước dâu, Sở Tùy Phong tự mình ôm Mạch Trục Vân đi vào hoàng cung, bái tế tổ tiên. Đồng thời, cũng ra mắt với đám quan đại thần.
Chỉ là, khi bọn hắn đưa lưng về phía hậu cung, có thể bọn họ không nhận ra, ở bức tường đâu đó xa xa, có một người con gái mặt cung y lén lút nhìn bọn họ một thân phục hỷ, ngón tay nắm chặt như muốn cắm móng vào da thịt, gương mặt so với đám người ngoài xa đang vui vẻ kia thì hoàn toàn đối lập.
Tuy rằng Sở Lâm Uyên và Sở Tùy Phong đã không có cái tình nghĩa huynh đệ gì cả, nhưng thân là làm đương kim thiên tử, hắn vẫn vì nể mặt Tư Lăng Kính, cho nên mới đến chúc phúc cho bọn họ.
Gặp lại, Sở Tùy Phong không có biểu tình gì, chỉ lãnh đạm nhận lời chúc phúc từ hắn, sau đó lập tức ôm Mạch Trục Vân, trở về Phong vương phủ.
Giờ lành đã đến, người vào bái đường.
Cả sảnh đường tân khách đã ngồi an vị, Tư Lăng Thanh bị bố trí ngồi ở vị trí trên cao, tuy rằng hắn đứng ngồi không yên, nhưng vì đây là ý của Sở Tùy Phong nên lão cũng chỉ có lòng nhận lấy.
"Nhất bái thiên địa!" Âm thanh to rõ bắt đầu vang lên, cả đám khách huyên náo bên dưới nhất thời yên ắng.
Sở Tùy Phong dắt Mạch Trục Vân, hướng tới thiên địa cúi đầu.
"Nhị bái cao đường!"
Hắn đưa Mạch Trục Vân xoay người, dựa theo tập tục, cũng quỳ xuống.
Hành động quỳ xuống của hắn, khiến mọi người có mặt ở đây đều sửng sốt hít một ngụm khí lạnh.
Mọi người đều biết, Phong vương có đặc quyền mỗi khi yết kiến hoàng thượng đều miễn quỳ, nhưng còn bây giờ, ngài ấy lại quỳ xuống trước mặt thừa tướng? Lẽ nào bởi vì thừa tướng, là "Nghĩa phụ" của vương phi?
Mạch Trục Vân hiển nhiên cũng cảm giác được cái gì, cứng ngắc đứng ở nơi đó, không hề động.
Tư Lăng Thanh bắt đầu lo lắng, trong lòng thấp thỏm không yên, hắn đang sợ, với tính cách bướng bỉnh của con bé, Vân Nhi sẽ không chịu tiếp nhận làm theo Phong vương, chỉ vì ông, ngược lại làm hại bọn chúng ngay cả bái đường thành thân cũng không được tiến hành, vậy ông khác gì tội nhân thiên cổ.
"Vân nhi!" Sở Tùy Phong cúi đầu nhắc nhở.
Mạch Trục Vân mạnh mẽ hít một hơi thật sâu, nếu Phong có thể quỳ, vậy nàng còn cứng đầu cái gì?
Có chút cứng ngắc quỳ xuống.
Sở Tùy Phong vui vẻ trong lòng, cùng nàng chậm rãi dập đầu với Tư Lăng Thanh – người đang ngồi trên ghế cao.
Tư Lăng Thanh lão lệ tung hoành, đây là tâm nguyện duy nhất mà hắn hy vọng nhất trong mấy ngày gần đây. Chỉ cần Vân nhi chịu công nhận ông, những cái khác, ông không mong gì hơn.
"Phu thê giao bái!"
"Kết thúc bái đường, đưa vào động phòng!"
Trên đường trở về tân phòng, Sở Tùy Phong nắm nhẹ tay nàng, ân cần giải thích:"Vân nhi, ta chỉ muốn nàng, có thêm nhiều người thân bên cạnh mình."
"Ta hiểu, Phong, về sau ta sẽ không hành xử tùy hứng nữa."
Sở Tùy Phong hơi ngẩn người, sau đó trên mặt lộ ra ý cười mãn nguyện, nụ cười so với ánh dương trên trời còn sáng chói hơn.
Đi đến cửa, Mạch Trục Vân giơ tay ngăn hắn lại:"Không cho chàng vào, để người săn sóc dâu hay Mộ Tuyết đi cùng ta là được rồi!"
"Nàng còn giận sao?" Sở Tùy Phong khó hiểu.
"Không phải, chàng mau trở về đại sảnh đi, chưa được một canh giờ thì không được quay về!" Ngữ khí kiên quyết không chút khoan nhượng, có điều, hắn không hề nghe ra chút tức giận nào trong lời nói của nàng.
"Được rồi, chờ ta!"
Sở Tùy Phong giao gậy Như Ý* cho người săn sóc dâu, sau đó xoay người trở về đại sảnh.
Gậy Như Ý *: Gậy Như Ý là một vương trượng nghi lễ và bùa hộ mệnh tôn giáo. Trong đám cưới, chú rể dỡ khăn che mặt của cô dâu bằng một cây gậy Như Ý. Ý nghĩa tinh thần của món quà này là " Mọi mong ước sẽ được thực hiện" hay là "như ý". Ngày nay, mặc dù không còn được dùng trong nghi thức đón dâu, gậy Như Ý vẫn được tặng bởi bố mẹ cô dâu để chúc cho con gái có một cuộc hôn nhân như ý.
"Được rồi, các ngươi cũng lui ra đi, để một mình ta ở đây được rồi." Đợi Sở Tùy Phong đi rồi, Mạch Trục Vân lại bắt đầu đuổi những người khác rời đi.
"Vương phi, theo tập tục, chúng ta còn phải đi vào bố trí chút a." Vài người rước dâu khác đi vào bưng nào là táo đó, lạc, long nhãn, hạt dưa, còn có rượu, đứng phục vụ một bên.
Mấy thứ này, vốn dĩ đã chuẩn bị từ sớm, nhưng vì Mạch Trục Vân ra lệnh không có bất kỳ kẻ nào tiến vào nên Sở Tùy Phong mới ngăn cản. Nhưng bây giờ, đã đến lúc sắp xếp mứo lặt vặt này rồi.
"Vương phi, để bọn họ vào đi, hôm nay là ngày vui mà." Mộ Tuyết đứng một bên khuyên bảo.
Mạch Trục Vân hơi nhướng mày, tự mình tính toán sau đó gật đầu:"Được rồi, có điều, các ngươi phải nghe theo sự phân phó của ta, không được động chạm lộn xộn này nọ, nếu không, có bỏ mạng, ta cũng mặc kệ."
"......" Đại hôn mà, vương phi, xin người đừng có nói điềm xấu được không?
Mọi người vẫn miễn cưỡng gật đầu, nghĩ nàng sẽ không nhìn thấy gì nên lên tiếng đáp ứng:"Vâng, thưa vương phi!"
"Vậy theo sự sắp xếp của ta, đi vào đi, ta chỉ cần nhìn và lắng nghe bước chân của các ngươi thôi, đừng phạm sai lầm."
Tuy rằng che khăn voan, nhưng đối với cách bài trí trong phòng, Mạch Trục Vân nắm rõ trong lòng bàn tay, mỗi một bước đi đều vô cùng cẩn thận, hì hì, nàng không có ý định phá hỏng "phòng tân hôn" của mình với Phong đâu.
Vốn chỉ có mấy chục bước mà các nàng rước dâu lại phải đi những mấy trăm bước, Mộ Tuyết cũng với những người khác cũng vô cùng khó hiểu, các nàng đương nhiên không biết, hoa cỏ, bình hoa, bài trí chung quanh, đều có giấu cơ quan.
"Vương phi, vì sao phải đi mất thời gian như vậy a?" Mộ Tuyết có chút bất mãn ai oán lên tiếng.
"Làm chuyện của em đi, đừng hỏi nhiều, không được tiết lộ chuyện này với người hỏi, hiểu chưa?" Mạch Trục Vân lên tiếng uy hiếp, dặn dò nàng.
"Vâng!"
Cách bài trí trong phòng khiến mọi người vô cùng khó hiểu: Vốn trên xà ngang đều được trang trí đầy tơ lụa hồng, cuối cùng bị Mạch Trục Vân cột thành dọc ngang không đều nhau, có dây tơ lụa dài ngắn nhìn chẳng vừa mắt. Mà phía trên cái bàn cũng không được sắp xếp theo đúng quy củ, mà là bị xếp thành hình rắn, xiêu xiêu vẹo vẹo.
"Trời ạ, tân phòng mà như thế á!" Mọi người chỉ dám nói những lời này trong lòng.
Chả trách vương gia không có các nàng tiến vào, thì ra là tình huống như vậy.
Đây là lần đầu tiên các nàng chứng kiến một tân phòng kỳ quái như thế, có điều, cũng may giường lớn không có gì thay đổi.
"Các ngươi làm xong chưa, xong rồi thì nhanh đi đi, không được phép bình luận gì với kẻ khác, rõ chưa?"
"Vâng, vâng, vâng!" Chuyện này, nói với người khác, thì có người tin sao?
Đợi đám người đó rời đi rồi Mộ Tuyết cũng khó hiểu nhìn tân phòng kỳ quái, tò mò hỏi nàng:"Vương phi, mấy cái đó là gì vậy a?"
"Hờ hờ, em không biết đâu, thôi em cũng đi ra ngoài đi."
"Ơ? Nhưng mà, em đi rồi, ai nói chuyện cùng người a?"
Nhóc nha hoàn này, lắm chuyện thế!
Mạch Trục Vân đứng dậy, đệm giường gì đó, ngồi đau chết đi được. Hai tay đẩy Mộ Tuyết ra ngoài."Lo chuyện của em đi, hay là đi đâu đó ăn nhiều chút, mai qua đón ta."
"Vâng~!"
"Còn nữa, em không được nói chuyện này với ai, có rõ chưa?"
"Đã rõ~!" Mộ Tuyết vừa đi vừa đáp.
Tân phòng rơi vào trạng thái tĩnh, Mạch Trục Vân thật cẩn thận trở về giường, ngồi xuống, bắt đầu cười ngây ngô cười, không biết đợi đến khi Phong vào đây rồi, sẽ bất ngờ cỡ nào nhỉ?
Một mình ngồi ngơ ngác nghĩ, không biết qua bao lâu, đột nhiên mí mắt trở nên nặng trĩu.
Bỗng, nàng bị động tĩnh nhỏ trong phòng đánh tỉnh.
"Phong, sao chàng vào được đây?" Nàng không hề thấy rõ mặt đối phương, trực tiếp gọi tên Sở Tùy Phong.
Có điều, câu nói của nàng, mang quá nhiều hàm ý sâu xa.
"Sao lại vào được?" Ý của nàng là, vốn dĩ Sở Tùy Phong không nên vào?
Nhưng đáp lại câu trả lời của nàng, lại là một thứ âm thanh xa lạ của một người đàn ông khác.
"Biết nàng không muốn hắn vào nên người đến là ta!" Âm thanh quen thuộc mang theo một tia uất giận.
Mạch Trục Vân đột nhiên vươn tay ném khăn voan đi, nàng đã không còn để ý đến cái lễ nghi cầu kỳ kia, nếu có kẻ vào được cửa, nói vậy sớm muộn gì khăn voan của mình, cũng sẽ bị lấy đi.
"Sao lại là ngươi?"