Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Lưu Vũ Đình, Ngươi dám xử lý ta?! Ta thách ngươi đó!"Vương Đào nằm lăn trên mặt đất, bị Lý Thiên Y dẫm trực tiếp dưới chân, nhưng vừa nghe được Từ Cảnh giao quyền xử lý bọn họ cho Lưu Vũ Đình, Vương Đào cố sức ngước đầu lên mang theo ánh mắt hung dữ liếc nhìn về phía Lưu Vũ Đình!Lưu Vũ Đình trước mặt hắn, giống như cừu con nói gì nghe nấy, làm sao có gan dám xử lý mình?Nhưng!Lúc này đây, Lưu Vũ Đình hình như không có giống như hắn suy nghĩ."Vương Đào, ngươi chính là một tên khốn kiếp! Ta có mắt không tròng mới thích loại người như ngươi! Ngươi cũng chỉ dám hung dữ với ta, nếu không có cha mẹ ngươi, ngươi chẳng là cái gì cả?! Ta ngoan ngoãn phục tùng thật tình với ngươi, nhưng ngươi có để ý thấy không? ngươi có nghĩ cho ta không? ngươi chính là đồ cặn bã! Thật buồn cười, Ta tại sao không dám xử trí ngươi?! Ta muốn ngươi đi chết đi!" Lưu Vũ Đình mặc dù đang rơi nước mắt, nhưng sắc mặt không đổi, nói lớn với Vương Đào, vui sướng nhễ nhại, như trút được gánh nặng! Giống như đem hết thảy oán hận, ủy khuất với hắn đều nói hết ra!Vương Đào nghe xong Lưu Vũ Đình nói, sắc mặt trắng bệch, tức giận đến mức môi giật giật, nói cà lăm: "Ngươi... Ngươi..."."Ba!"Lý Thiên Y ngồi xổm người xuống tát Vương Đào một bạt tai, làm đầu óc hắn choáng váng, một tát này so với ngày đó Tịch Triêu Thanh đánh hắn, chỉ có mạnh hơn chứ không hề nhẹ hơn.Lý Thiên Y tức giận nhìn hắn nói rằng: "Ngươi cái gì ngươi! Nghe thấy chưa? Người ta kêu ngươi đi chết đi, chứng tỏ ngươi ghê tởm đến cỡ nào!"Từ Cảnh nhìn thấy một cảnh này, cảm khái rất nhiều, lặng lẽ cúi đầu châm một điếu thuốc.Chờ khi hắn ngẩng đầu lên, thấy Lưu Vũ Đình đang cách rào chắn nhìn mình, ánh mắt cảm kích mà lại nhiệt thành, quen Lưu Vũ Đình ba tháng rồi nhưng Từ Cảnh chưa từng thấy cái thần sắc này bao giờ.Lưu Vũ Đình môi giật giật, hình như muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại thấy Lý Thiên Y với khí chất mạnh mẽ giống như nữ thần, ánh mắt đượm buồn, cuối cùng im lặng xoay người lên lầu quay về phòng.Thấy Lưu Vũ Đình đã đi rồi, Lý Thiên Y mới hỏi Từ Cảnh: "Những người này để ta xử lý hả?"Từ Cảnh gật đầu nói: "Ừ."Lý Thiên Y cúi đầu, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi sáu người này: "Vừa nãy là hai kẻ nào nào chửi ta là đàn bà thúi vậy?"Nhưng Vương Diệc Khiêm đã bị thương nặng ngất xỉu rồi, năm người kia thì bị sợ vỡ mật, không ai dám trả lời nàng ta."Không ai trả lời? Không ai nói gì ta chia đều á, mỗi người đều có thưởng nha?"Sau đó, Lý Thiên Y không để cho những người đó có cơ hội trả lời, từ trên xuống dưới, lần lượt tát miệng từng người, tốc độ tay mau kinh người tiếng bốp bốp vang lên giống như tiếng pháo.Ác mộng...Mấy dân chơi có tiếng ở thủ đô này, chắc chắn sẽ không quên được hồi ức khủng khiếp nhất trong cuộc đời bọn họ về nữ tử có khuôn mặt con nít và nam nhân mặc bán phục giao hàng màu vàng bí ẩn ở Nam Thành...."Ngày hôm nay cám ơn ngươi."Từ Cảnh cám ơn Lý Thiên Y. Sau khi nàng ta lái xe chở Từ Cảnh đưa đến dưới lầu ký túc xá nam,Lý Thiên Y lạnh nhạt nói: "Không có gì! Phải cám ơn, ngươi đã cứu ca ca ta một lần, ta cũng giúp ngươi một lần, coi như hòa nhau, xuống xe đi!"Hai người từ trên xe bước xuống, Lý Thiên Y tiện tay lấy chìa khóa xe này ném vào trên tay Từ Cảnh, rồi nói: "Xe này cho ngươi."Từ Cảnh nhìn cái xe Bentley lịch sự tao nhã này, lắc đầu: "Cái xe này hào nhoáng quá, ta không nhận đâu."Mới rồi Từ Cảnh lấy điện thoại tìm kiếm một chút, xe này giá trong nước là 1300 vạn... Không sai biệt lắm có thể mua hai chiếc siêu xe.Lý Thiên Y giống như cười mà không phải cười nói: "Không phải ngươi chê xe này vừa cũ lại còn xấu, thua xa siêu xe hả? Xe này trong cốp sau ngoài chiếc moto bạo long của ngươi ra, còn có một vài thứ khác, là của gia gia ta đưa riêng cho ngươi, có lấy hay không thì tùy ngươi, quay về việc chính nè, xe với đồ đạc ta đưa hết cho ngươi rồi, ta về đi ngủ trước nha."Lý Thiên Y xoay người, đi về phía trước.Từ Cảnh ở sau lưng cô ta mới nói: "Này! ngươi cố chấp như vậy, không lẽ muốn đón xe về nhà à? Hay là lái xe này về đi! Ta nói rồi, ta không lấy đâu."Từ Cảnh vừa nói xong, một chiếc siêu xe Lamborghini màu vàng oành oành điếc tai chạy đến dừng ở bên cạnh Lý Thiên Y.Một thanh niên bị tát vào mồm môi sưng như lạp xưởng, mặt bị đánh sưng như mặt heo từ chỗ tài xế xuống xe, mở cửa kéo ghế ngồi bên cạnh ghế tài xế ra rồi rưng rưng nói rằng: "Mời... mời ngài lên xe."Lý Thiên Y cười cười nói với Từ Cảnh: "Biết ta làm sao về nhà chưa?""..."Lý Thiên Y vừa ngồi lên xe, hình như là nhớ ra cái gì đó, hạ kính thò đầu ra, trong ánh mắt mang theo vẻ xấu hổ đỏ mặt hiếm thấy nói rằng: "Có cơ hội, giới thiệu người sáng tạo Bài tập Thể thao kia cho ta gặp mặt nha!"Từ Cảnh bất đắc dĩ nói: "OK.".Sau đó, Lý Thiên Y đóng cửa xe, vừa nghĩ tới người sáng tác "Thể thao", cô nàng thần sắc sùng bái như là thiếu nữ mới biết đến tình yêu, hai tay giơ thẳng lên, đặt ở hai bên lỗ tai, loạng choạng người hát: "Mình bắt chước loài mèo kêu nha, kêu cùng nhau meo meo meo meo meo meo meo meo meo meo..."Tên dân chơi ngồi bên cạnh vẻ mặt hoảng sợ nhìn nàng ta.Khuôn mặt Lý Thiên Y đỏ lên, để tay xuống, nổi giận mắng: "Nhìn cái gì đó? Móc mắt ngươi giờ! Tranh thủ lái xe cho ta đi? !"Tiếng xe oành oành điếc tai lần thứ hai xuất hiện, Lamborghini cuối cùng cũng vụt mất về phía trước.Ba giờ rưỡi sáng Từ Cảnh mới về đến phòng ngủ, đuối hết sức lực, tắm rửa xong nằm lên giường chưa đến mười giây đã chìm vào giấc ngủ.Sáng ngày hôm sau, Từ Cảnh mang máng cảm giác giường chiếu hình như nhỏ đi, trong lòng như có cái gì đang cựa quậy.Từ Cảnh mơ mơ màng màng mở mắt, thì phát hiện Tịch Triêu Thanh người mặc một bộ đồ ngủ viền hoa cạnh trắng bằng lụa, thân thể mềm mại dựa sát ở trên người cùng với mái tóc đen nhánh bóng loáng như tơ đang trải lên trước người hắn, phát ra một mùi thơm thấm vào tim gan, lộ ra một khuôn mặt tuyệt mỹ đang vui vẻ nhìn hắn."Lão công tỉnh rồi?""Éc! Sao ngươi lại tới đây? !"Từ Cảnh lập tức tỉnh ngủ, nhưng hắn bị Tịch Triêu Thanh thân thiết ôm lấy, không dám nhúc nhích sợ đụng trúng ngực cô nàng, đành phải nằm yên không dám ngồi dậy.Tịch Triêu Thanh nhìn về phía Từ Cảnh, cánh tay thì lục lọi ở trong chăn, vừa cười xấu xa vừa nói:"Đêm qua trong trường học có một rất người đáng ghét tìm ta, ta mặc kệ liền bỏ ra ngoài luôn, nhưng mà nhớ lão công quá, nghĩ thấy không yên tâm, cho nên sáng sớm ta đã tới tìm ngươi song tu á! Tối qua lão công thèm lắm phải không? Hình như rất mạnh nè.""Ách..." cả người Từ Cảnh đều căng thẳng, sắc mặt đỏ lên, giống như có cái gì đó bị chụp trúng, run rẩy nói rằng: "Cũng, cũng khỏe, ngươi... ngươi buông tay!"Tịch Triêu Thanh cười khúc khích: "Lão công, ngươi làm gì mà khẩn trương vậy?", sau đó quay đầu nhìn thoáng qua ba người bạn cùng phòng của Từ Cảnh còn đang ngáy, trêu ghẹo nói rằng: "Nga, ta hiểu rồi, ngươi sợ bạn cùng phòng phát hiện phải không? Cảm thấy rất kích thích phải không?"Từ Cảnh chưa từng bị trêu chọc như thế đang thở hổn hển như trâu mặt đỏ tới mang tai, nói rằng: "Không .... được, ở... chỗ này.... thực.... sự không được!"Tịch Triêu Thanh chậm rãi tới gần bên tai Từ Cảnh, hơi thở ấm áp thổi vào tai hắn, thanh âm của Tịch Triêu Thanh giống như ma quỷ quả thật ngọt mê người: "Có cái gì không thể... Bọn họ có phát hiện, cũng sẽ giả bộ ngủ tiếp không dám nói đâu."Nói xong Tịch Triêu Thanh một tay bắt lấy cổ tay của Từ Cảnh, không cho Từ Cảnh lộn xộn, cái tay còn lại đặt ở lưng quần của Từ Cảnh, chuẩn bị sẽ kéo xuống ——Nhưng vào lúc này, Tịch Triêu Thanh thần sắc bỗng nhiên nghiêm, buông lỏng tay Từ Cảnh ra, ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Kỳ quái, kinh mạch của ngươi sao còn chưa đả thông? Ngươi chưa có ăn Bồi Nguyên Cao sao?"Từ Cảnh trong lúc nhất thời không biết giải thích thế nào, buộc lòng phải nói: "Ta...". "Ta không cẩn thận làm mất rồi."Tịch Triêu Thanh giật mình, khó có thể tin nói rằng: "Ngươi... Thật làm mất Bồi Nguyên Cao rồi?"Trước đây Tử Cảnh không biết giá trị của Bồi Nguyên Cao nhưng hiện tại cũng đã biết, nếu là dùng tiền để cân nhắc, có thể đổi ngang một chiếc xe 1300 vạn (13.000.000 Tệ ~45.500.000.000 VND), vô giá.Từ Cảnh cúi đầu, thật lòng nói: "Xin lỗi."Tịch Triêu Thanh miễn cưỡng nở một nụ cười, vuốt ve gò má của hắn, an ủi: "Không sao đâu, Bồi Nguyên Cao thôi mà, làm mất rồi thì thôi không sao hết.""Chỉ là... Nếu ngày hôm nay không thể cùng ngươi song tu, sự tình cũng có chút gay go nha."Tịch Triêu Thanh sâu kín thở dài một hơi, giống như bị làm khó chuyện gì."Không được! ngươi nhất định phải thông kinh mạch, ngày hôm nay trước khi người kia đến Nam Thành ta nhất định phải song tu với ngươi!"Tịch Triêu Thanh thần tình đặc biệt nghiêm túc hình như đã quyết định cái gì, lập tức ngồi dậy.Ngay khi vừa ngồi dậy, Tịch Triêu Thanh khịt khịt mũi, hình như nghe thấy được mùi nước hoa hương lài, cau mày nói: "Lão công, tối hôm qua ngươi đi làm gì vậy? Không đi giao hàng hả?"Mùi nước hoa này có mã 24Faubourg, rất là mắc tiền, toàn cầu chỉ có một nghìn chai, Tịch Triêu Thanh vừa khéo cũng có một chai.Từ Cảnh sửng sốt, nói rằng: "Đêm qua ta... Ta đi giao hàng mà."Tịch Triêu Thanh để ý thấy đồng phục giao hàng của Từ Cảnh đang để trên giường, Vì vậy cầm lên, hít thử nghe hương vị nồng hơn.Cô nàng thoáng qua vẻ nghi ngờ, phát hiện một cái chìa khóa xe Bentley lịch sự tao nhã trong đồng phục giao hàng của Từ Cảnh.Đôi mắt nàng trong nháy mắt trừng lớn, có chút không tin tưởng hỏi Từ Cảnh: "Lão công, chiếc xe Bentley 728 biển số xe A00008 trong bãi đậu xe dưới lầu là xe của ngươi hả? !"