Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Em ra ngoài đi.”
Đường Phi không thoả mái bảo Mạc Di rời đi. Lúc này anh cần khoảng không gian tĩnh lặng. Chờ đợi cô ba năm, có ai biết anh mong ngóng cô như thế nào. Vậy mà khi gặp lại cô, cô vô tình nói “có chút ấn tượng nhưng không rõ lắm”. Anh thực sự phát điên.
Mạc Di không hiểu ý nghĩ của Đường Phi nên ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Suốt một ngày, Đường Phi không thể chuyên tâm vào công việc được, trong đầu anh chỉ có câu nói kia của Mạc Di. Chờ đợi của anh trong suốt ba năm qua mà chỉ đổi lấy một câu nói vô tình kia thôi sao? Không có chuyện đó, anh nhất định bằng mọi giá đem Mạc Di trở về bên cạnh.
Cô đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, không còn là thiếu nữ nhỏ nhắn nữa. Cả người cô toả ra vẻ quyến rũ của một người phụ nữ. Đây cũng là điều mà Đường Phi lo lắng. Cô như vậy sẽ có rất nhiều ong bướm bên cạnh lượn lờ. Ý nghĩ này được đốt nên mong muốn chiếm giữ Mạc Di của Đường Phi càng lớn
Kết thúc ngày làm việc đầu tiên Mạc Di vô cùng nhàm chán rời khỏi công ty. Lúc đầu tìm hiểu Mạc Di biết được làm việc ở Đường thị đặc biệt là thư kí tổng giám đốc sẽ vô cùng vất vả. Nhưng vì sao cả ngày hôm nay ngoài ngồi chơi, thỉnh thoảng cùng mọi người tỉ muội thư kí của tổng giám đốc tán gẫu thì cô chẳng biết làm gì.
Nghĩ đến chuyện công ty, Mạc Di không khỏi nhớ đến người mà ai ai cũng nói lãnh khốc tuyệt tình kia. Vì sao anh biết cô, cô thực thắc mắc, nhưng người kia không chịu hé miệng nói một lời nào làm cô vô cùng tò mò. Đã vậy biểu hiện của anh sao lại thân mật với cô như vậy?
Mặc dù anh có đẹp trai thì đẹp trai thật nhưng dù sao Mạc Di cũng phải loại người không thích vẻ đẹp bên ngoài. Sống trong một gia đình tràn ngập các soái ca nên Mạc Di đối với những soái ca ở bên ngoài kia miễn dịch hoàn toàn.
Nhưng tổng giám đốc vì sao nhìn cô như vậy? Cô thực gượng nha.
Những suy nghĩ với vẩn vẫn tiếp tục bám lấy Mạc Di, khiến cô không thể không bình tĩnh lơ là đối với mọi công việc. Đến khi trở về nhà ý nghĩ của Mạc Di về Đường Phi vẫn chưa dừng lại.
Như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sáng hôm sau khi Mạc Di tới công ty thì đã thấy Đường Phi trong phòng tổng giám đốc. Cô nhanh lẹ pha một tách cà phê bê tới cho Đường Phi
“Tổng giám đốc nhĩ hảo, cà phê của ngài.”
“Ừm. Lần sau em nên đến sớm hơn. Tôi muốn khi bước vào phòng tổng giám đốc sẽ thấy một ly cà phê nóng ngồi đợi.”
“Tôi hiểu, không biết tổng giám đốc còn gì dặn dò không?”
“Như vậy thôi. Giờ em ra ngoài giúp tôi photo tập tài liệu này để chuẩn bị cuộc họp hôm nay.”
“Tôi đi làm ngay, xin phép.”
Mạc Di bước ra khỏi phòng tổng giám đốc, chuyên nghiệp làm việc mà Đường Phi dặn. Chỉ trong 10 phút những gì Đường Phi yêu cầu đã có mặt trên bàn. Điều này khiến Đường Phi không khỏi kinh ngạc về khả năng cùng năng lực của Mạc Di.
“Cám ơn em. Em giờ làm cho tôi một bản văn kiện, chúng ta sẽ cùng Kiều thị kí hợp đồng sau khi tan họp, nội dung của hợp đồng em có thể hỏi phó tổng Quý Dương.”
Hai chữ Kiều thị lọt vào tai của Mạc Di làm cho cô nhất thời cả người trở nên cứng ngắc. Nhưng chỉ một lúc sau cô lại khôi phục dáng vẻ ban đầu.
“Tôi biết, tôi đi làm ngay.”
Nghe được Đường Phi phân phó, Mạc Di xoay người định bước đi thì một giọng nói kéo cô lại:
“Khoan đã”
Cô theo bản năng quay người lại, dùng nụ cười chuyên nghiệp hỏi lại anh
“Có chuyện gì sao thưa tổng giám đốc?”
“Là còn một điều nữa, tôi mong rằng với lịch trình của tôi em đều biết thật rõ.”
“Tôi hiểu từ giờ sẽ không như vậy nữa.”
“Ừm, em có thể đi.”
“Ừm.”
Rời khỏi phòng tổng giám đốc Mạc Di chuyên tâm vào làm những nhiệm vụ mà Đường Phi giao phó. Nhưng cô không thể nào chuyên tâm được, mọi người các thư kí khác trong phòng tổng giám đốc không ngừng nhắc tới Đường Phi.
Hết lời ca ngợi anh làm Mạc Di nhớ đến ngày hôm đó, anh dùng giọng nói thân mật chứa đựng bao nỗi nhớ mong gọi tên cô. Vậy mà hôm nay lại tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mạc Di bực tức trút giận lên chiếc bút bên tay khiến nó bị bẻ đôi, mức bút bắn tung toé lên bản hợp đồng của Đường thị với Kiều thị. Khi hoàn toàn tỉnh táo thấy hậu quả khi tức giận mà bản thân gay ra không khỏi giật mình.
_Di, Mạc Di từ khi nào bản thân ngươi lại mất tậm trung như vậy? Ngươi đang mong đợi điều gì? Được Đường Phi tổng giám đốc kia săn sóc ôn nhu sao? Ngươi nghĩ bản thân sẽ được vậy sao? Khi nghe ngươi nói không còn nhớ rõ chuyện cũ hắn liền đuổi ngươi ra ngoài. Ngươi nghĩ hắn sẽ còn nhớ một cô nhóc nữ sinh yếu đuối kia sao?_
Biết được ý nghĩ của bản thân Mạc Di không khỏi cười lạnh. Đã ba năm rồi chẳng lẽ tình cảm của cô đối với Đường Phi một chút cũng chưa hề phai nhạt sao?
Mạc Di thở dài với những suy nghĩ của mình. Đem bản hợp đồng đã hỏng kia ném vô thùng rác. Sau đó liền đứng dậy đi ra bên ngoài. Cô cần phải làm xong một bản hợp đồng mới, nhưng giấy in chỗ cô đã hết bắt buộc cô phải đi ra lấy.
Vừa thấy bóng dáng của cô như là muốn đi ra ngoài, Phương Nhã lên tiếng hỏi:
“Mạc Di em tính đi đâu vậy?”
Nghe tiếng của Phương Nhã Mạc Di quay lại thấy Phương Nhã vì cô mà lo lắng hỏi khiến Mạc Di cảm thấy thực hạnh phúc.
Phương Nhã hơn Mạc Di 2 tuổi, vào công ty từ rất sớm. Tính cách của cô hài hoà lại dễ gần khiến mọi người ai ai cũng yêu mến. Đặc biệt Phương Nhã có một ngoại hình vô cùng xinh đẹp. Nhưng không hiểu vì sao tới giờ Phương Nhã luôn từ chối mọi người đến cầu thân với mình.
“Em tính ra lấy một chút giấy in. Chỗ em giấy in hết rồi.”
“Muốn lấy giấy in thì đâu cần phải ra ngoài, chỗ của chúng ta có dư giấy in mà.”
“Ra vậy, em chưa nghe nói.”
“Ừm, cũng là chị xơ xót không thông báo cho em được.”
“Không sao đâu, chẳng phải bây giờ chị đã nói với em rồi sao?”
“Ôi Mạc Di của chị, em thật khiến cho người ta yêu mến đó.”
“ Chị cũng vậy nha.”
Hai người thoải mái trò chuyện, trêu đùa khiến cho tiếng cười vang vọng khắp phòng. Hai người họ thoải mái trêu đùa nhưng có ai chú ý tới một thân hình cao lớn không chút nào rời mắt khỏi thân hình nhỏ bé kia.
Cô bây giờ trông thật rạng rỡ. Cô vốn xinh đẹp động lòng người, dáng vẻ so với bất kì ai đều nổi trội hơn. Điều này làm cho anh thực sự lo lắng, ngộ nhỡ có ai đó cướp mất Mạc Di từ tay anh…anh không thể nghĩ tiếp. Anh không thể sống mà không có Mạc Di. Không biết từ khi nào nhưng anh chỉ biết cô giờ đã là một phần không thể thiếu của anh.
Ba năm trước anh có thể đợi. Nhưng không có nghĩa là ba năm sau anh cũng sẽ đợi chờ.
Muốn nắm được thành công thì phải chủ động. Đây là một trong những phương châm sống của anh.
Mặc dù nói chuyện cùng Phương Nhã rất vui vẻ nhưng Mạc Di cũng không quên đi công việc của mình. Cô mau chóng lấy giấy in rồi trở lại bản làm việc của mình.
Cô phải mau chóng hoàn thành công việc của mình. Để cho papa cô thấy, cô không phải là một người chỉ biết dựa dẫm.
Ba năm trước cô là người như vậy, nhưng không có nghĩa ba năm sau cô cũng thế. Nghĩ rằng cô yếu đuối sao? Chuyện này quá mức hoang đường rồi. Để thành công thì phải chủ động. Câu châm ngôn này luôn đi theo cô. Và cô cũng vậy luôn luôn chủ động trong mọi chuyện.