Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 6: Đêm tân hôn.
Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, chân của Gia Kì mỏi nhừ đi không nổi nữa, cô ngồi xuống một chiếc ghế để nghĩ ngơi không biết bao nhiêu là khách gia đình họ làm gì mà nhiều mối quan hệ vậy không biết.
Cô ngồi ngẩn ngơ một hồi, rồi chợt nhớ ra đêm nay là đêm tân hôn của cô và tên Vu Quân đó, gương mặt cô bắt đầu sợ sệt, nhớ đến cảnh hắn hôn cô trong buổi hôn lễ, chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua cho cô,
Vừa nghĩ đến hắn ta đã đứng trước mặt, Gia Kì giật mình nhìn lên.
Gương mặt hắn không chút biến sắc, toát lên vẻ lạnh lùng hắn lên tiếng nói
"Đi nổi không?"
Gia Kì đề phòng nói
"Được, tôi ổn chú .......à không anh không cần lo đâu"
Nói rồi cô đứng lên vì chân bị tê cứng cô đứng không vững nên đã bị ngã, Vu Quân nhanh tay túm lấy người Gia Kì, khiến cô ngã vào lòng hắn.
Gia Kì đơ một hồi lâu sờ soạng lên bộ ngực rắn chắc của hắn.
Vu Quân níu mày lại nói:
"Sờ đủ chưa?"
Lúc này cô mới nhìn lên mặt hắn ta
Hắn nhìn xuống mặt Gia Kì cười nhếch mép nói
"Còn mạnh miệng."
Nói rồi hắn khom người xuống bế Gia Kì đi ra xe, cô hơi bị bất ngờ rồi sao đó mới phản ứng, bắt đầu dãy dụa nói
"Thả ra mau, tôi tự đi được, có nghe không hả"
Gương mặt hắn bực tức nhìn Gia Kì nói
"Còn nói nữa tôi sẽ hôn."
Gia Kì lại nhớ đến cảnh hôn lúc ở lễ đường, nổi da gà từng cơn, rồi im bặt.
Ngồi vào xe Gia Kì luôn đề cao cảnh giác.
Còn Vu Quân thì mặt không một chút biểu cảm
Cô như một con cừu non rơi vào động sói không biết nên làm gì nữa.
Xe đã quay về dinh thự của Bạch Vu Quân, tài xế mở cửa cho Gia Kì bước xuống, cô đi vào nhà mà trong lòng cứ thấp thỏm lo sợ, vừa vào đến sảnh đã thấy hai hàng người hầu đứng thẳng tấp, rồi cúi đầu chào lớn.
"Chúc mừng nhị thiếu gia"
Gia Kì hoang mang nhìn xung quanh, rồi cô ôm bộ váy cưới cầu kỳ bước lên bật thang đi lên phòng tân hôn, trong đầu cô không ngừng suy nghĩ làm cách nào để từ chối Vu Quân, hai người họ không thể làm chuyện đó được, cô quyết giữ gìn thân thể dành trọn cho người mình yêu, chứ không phải là một người vừa quen biết trong một ngày.
Cánh cửa căn phòng mở ra, đối với Gia Kì như cánh cửa địa ngục, cô bắt đầu toát mồ hôi chậm chạp bước từng bước nhỏ để kéo dài thời gian, nhưng làm gì có thể chứ.
Vừa vào đến phòng Vu Quân bắt đầu đưa tay cởi cúc áo ra, Gia Kì sợ hãi trợn tròn mắt rồi chạy đến nắm cánh tay đang cởi cúc áo của anh ta lại nói:
"Khoang............khoang đã tôi chưa sẵn sàng đâu với lại tôi đang đến tháng, sợ anh sẽ không thoải mái."
Mặt cô lộ lên vẻ nói dối vì cô không giỏi nói dối bao giờ.
Vu Quân nắm lấy bàn tay cô kéo ra khỏi cổ áo mình nói:
"Tôi sẽ không bắt ép em đâu, trước giờ phụ nữ luôn tự nguyện dâng hiếm cho tôi, em cũng không ngoài lệ khi nào sẵn sàng thì cứ nói"
Nói rồi Vu Quân mở cửa đi ra ngoài.
Để lại Gia Kì miệng nhỏ gật gật
Hắn nghĩ mình là gái bán hoa chắc tự nguyện còn lâu.
Gia Kì đi vào phòng tắm thay đồ ra, cô bị bắt đến đây không mang theo gì cả, điện thoại cũng không kịp lấy.
Hai tên vệ sĩ mang tất cả đồ đại đến cho Gia Kì, nên cô mới có đồ để thay.
Cởi bộ váy cưới ra, làm cho Gia Kì nhẹ đi mười phần, thoải mái nằm trên giường hưởng thụ, bỗng cánh cửa mở ra, Gia Kì giật cả mình ngồi bật dậy.
Vu Quân bước vào phòng, gương mặt Gia Kì đầy sợ hãi ấp úng nói
"Không............phải anh hứa sẽ không làm gì sao?"
Vu Quân gương mặt mệt mỗi bước vào phòng tắm còn không quên quay lại nói.
Ở đây có nhiều tai mắt của mẹ tôi lắm, tôi không muốn bị bà càm ràm nên đừng hỏi nữa, tôi sẽ không làm gì đâu.
Nói rồi anh ta đi một mạch vào nhà tắm
Gia Kì quấn chăn kín người.
Lời anh ta nói không thể nào tin được, cô sợ hãi mở mắt đề cao cảnh giác, nhưng cô vô cùng mệt mỏi vì cả ngày phải tiếp xúc với rất nhiều người trong buổi tiệc, cả cơ thể mỏi nhừ, Nên ngủ lúc nào cũng không hay
Chỉ cảm giác thấy một bên giường lúng xuống.
Chương 7: Làm Quen với Hoàn cảnh
Sáng thức giấc Gia Kì thấy mình đang nằm trên thứ gì đó cứng cứng, cô bắt đầu mò mẫm.
Cái gì mà cứng cáp quá vậy đã vậy còn ấm nữa, rồi Gia Kì bất giác cười cười nhìn nhưng vẫn nắm mắt ngái ngủ nhìn gương mặt trong vô cùng biến thái.
Bạch Vu Quân bị sờ đến mức cơ thể nóng ran, đưa tay bắt lấy cánh tay đang làm loạn lại.
Gia Kì bị nắm tay trong lòng cảm thấy khó chịu bực mình, cô đang ở thiên đường chưa được bao lâu, rồi từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là bộ ngực trần của người đàn ông, Gia Kì hốt hoảng ngồi bật dậy, nhớ đến chuyện tối qua.
Đúng rồi anh ta đi vào phòng tại cô mệt mỏi quá đã ngủ đi lúc nào không hay nên không có cảnh giác với hắn ta được.
Chết tiệt hắn ta dám lợi dụng mình.
Cô vội nhìn vào chăn quần áo vẫn còn nguyên vẹn, cô khó hiểu nhìn hắn ta.
Sao hắn ta không mặc áo.
Bạch Vu Quân mở chăn bước xuống giường, Gia Kì đưa tay lên che mặt lại sợ hắn ta khoả thân nhưng cô vẫn chừ một khe hở trên cánh tay để nhìn, hắn ta vẫn mặc quần, làm cô phí công vẻ ra một kịch bản.
Gia Kì thở phào nhẹ nhõm suy nghĩ
Chắc tại tướng ngủ của cô xấu quá nên mới xảy ra tình cảnh như thế này.
Cô bình tĩnh lại vùi đầu vào gối tiếp tục ngủ, khi cò ở nhà có trời mới gọi cô dậy được chứ ba mẹ cô cũng bó tay vớ độ nướng của con gái.
Ngủ đến gần trưa Gia Kì mới tỉnh dậy, vào phòng tắm đánh răng rữa mặt rồi đi ra ngoài, cô thử mở cửa phòng xem có khoá lại không, không còn khoá nữa, cô vui mừng mở cửa đi ra ngoài, lúc mới đến đây cô đã bị nhốt trong phòng chưa kịp đi tham quan dinh thự của Bạch Vu Quân hôm nay phải đi tham quan mới được.
Cô bước xuống nhà bếp, hơi choáng ngợp trước sự xa hoa của căn nhà bếp đầy đủ đồ dùng còn có rất nhiều người giúp việc và đầu bếp.
Một cô giúp việc bước lên nói
"Thưa thiếu phu nhân, cô có muốn dùng bữa không ạ?"
Gia Kì nhìn sang cô giúp việc, thì ra là người hay mang cơm lên phòng cho Gia Kì
Gia Kì nói
"Được mang đồ ăn lên giúp tôi"
Cô người giúp việc đáp nhẹ nhàng
"Dạ thưa thiếu phu nhân"
Gia Kì xua xua tay nói
"Các người không cần gọi tôi trịnh trọng vậy đâu, cứ gọi tôi là Gia Kì là được rồi"
"Mà cho tôi hỏi thiếu gia của các người có ở nhà không?"
Cô giúp việc mang đĩa thức ăn lại cho Gia Kì rồi trả lời
"Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia đã đi ra ngoài rồi ạ"
Gia Kì nhìn cô giúp việc nói
"Đã bảo là đừng kêu tôi là thiếu phu nhân gì gì đó mà, nếu các cô ngại thì kêu là tôi là cô Gia Kì được không? , lúc ở nhà cũ ai cũng kêu tôi như vậy hết"
Cô người hầu bất mảng lên tiếng
"Chúng tôi không dám ạ, chúng tôi là phận người hầu không dám tùy tiện gọi tên chủ nhân của mình như vậy đâu ạ"
Gia Kì bất lực thở dài nói
"Thôi được rồi tùy mọi người"
Rồi cô ngồi vào bàn ăn sáng.
Quản gia từ ngoài vườn đi vào, là một người phụ nữ đã có tuổi chắc đã làm ở đây lâu lắm rồi.
Bà quản gia cuối chào Gia Kì nói
"Chào thiếu phu nhân, đã thất lễ khi không chào hỏi thiếu phu nhân sớm hơn"
Gia Kì xua xua tay nói
"Không sao, không sao".
Rồi cô nhìn bà quản gia hỏi
"Bà tên gì vậy?"
Cô nghĩ nếu mình tạo ấn tượng tốt với mọi người trong căn nhà này thì cuộc sống cô sẽ thoải mái hơn.
Bà quản gia cung kính trả lời
"Tôi họ lưu tên Dung, thiếu gia hay gọi tôi là bà Dung"
Gia Kì gật đầu nói
"Vậy sao này tôi sẽ gọi bà là bà Dung luôn được không?"
Bà quản gia gật đầu
"Vâng thưa thiếu phu nhân"
Ăn sáng xong Gia Kì đứng dậy nói với bà Quản gia
"Tôi có thể đi tham quan ngôi nhà một chút được không?"
Bà quản gia tiếp lời
"Dĩ nhiên rồi thưa thiếu phu nhân, để tôi đích thân hướng dẫn cho cô"
Chương 8: Bí Mật
Gia Kì được bà quản gia dẫn đi tham quan khu vườn trước.
Ra vườn cô không khỏi há hóc mồn, có rất nhiều loại hoa khác nhau đầy đủ màu sắc , chắc được chăm sóc rất tốt nên mới sum xuê như vậy.
Gia Kì quay sang hỏi Bà quản gia
"Mấy loài hoa này là do Vu Quân kêu trồng hay sau vậy bà Dung?"
Bà quản gia nghe Gia Kì hỏi thì có vẻ bất ngờ vì trước nay chưa có người lạ gọi thẳng tên thiếu gia như vậy, chỉ ngoại trừ một người .......nhưng có vẻ bà không muốn nói điều gì đó chỉ trả lời qua loa
"Dạ đúng vậy"
Hai người đi đến từng nơi trong dinh thự, nhà của Vu Quân như là một khách sạn năm sao, đầy đủ tiện nghi có cả hồ bơi, phòng đọc sách, Gia Kì cũng hơi thích thú, họ dường như đã tham quan xong mọi nơi chỉ còn một căn phòng trong góc tối, Gia Kì tò mò chạy đến đó nhưng bị bà Dung ngăn lại
"Thiếu phu nhân xin cô đừng tùy tiện vào phòng đó"
Gia Kì quay đầu lại hỏi
"Tại sao ?"
Bà Dung ấp úng trả lời
"Thiếu gia, không cho phép ai vào căn phòng đó ngoài ngài ấy"
Gia Kì cũng không tò mò nhúng vai nói
"Vậy thôi, Chúng ta đi nơi khác đi"
Cuối cùng cũng đã tham quan ngôi nhà xong, ngôi nhà này một mình mà quét dọn hết chắc cả tuần còn chưa xong.
Gia Kì nằm thoải mái trên giường lấy điện thoại ra gọi cho mẹ
"Alo mẹ à, ba mẹ khoẻ chứ?"
Mẹ cô ở đầu giây bên kia cũng vui mừng khi nghe tiếng con gái
"Ba mẹ đã ổn định rồi, tuần sau ba con sẽ phẫu thuật"
Gia Kì nhìn lên trần nhà rưng rưng nước mắt. Bản thân đang sống sung sướng lại để ba mẹ chịu khổ nghĩ đến cô đã vô cùng đau lòng nhưng không còn cách nào khác, cô phải ở đây để trả hết nợ cho gia đình.
"Mẹ à con sẽ sắp xếp đến thăm ba mẹ, mẹ đừng lo cho con, con rất ổn."
Mẹ cô lo lắng nói
"Sao lại không lo được, gia đình họ con cũng biết rồi, nói trắng ra là mafia ngầm ai ai cũng biết, để con ở đó mẹ không yên tâm chút nào, nhưng vì bất đắc dĩ thôi mong con hiểu cho ba mẹ"
Gia Kì hít một hơi nói
"Mẹ à, mẹ ráng chăm sóc cho ba giúp con, đừng quá lo lắng cho con, con tự biết cách giải quyết nên mẹ cứ yên tâm đi."
Hai mẹ con trò chuyện rất lâu rồi Gia Kì tạm biệt mẹ mình
"Thôi con cúp máy đây, con yêu ba mẹ nhiều lắm."
Nói chuyện điện thoại xong Gia Kì đến tủ quần áo để thay đồ, hôm nay cô có dự định đi gặp người bạn thân của mình để nhờ một vài chuyện.
Cô bạn thân của Gia Kì tên là Tiểu Minh hai người đã quen biết và học cùng với nhau từ lúc học cấp một và chơi thân đến tận bây giờ họ xem nhau như chị em ruột luôn chia sẻ mọi thứ cho nhau, nhưng chuyện Gia Kì kết hôn Tiểu Minh vẫn chưa biết vả lại mấy tuần nay hai người không gặp nhau, Tiểu Minh có gọi điện thoại nhưng Gia Kì không dám nghe máy sợ bị cô bạn thân càm ràm.
Gia Kì đi xuống nhà định bắt taxi đi đến nhà Tiểu Minh, bỗng hai tên vệ sĩ từ đâu đi lại nói.
"Thưa thiếu phu nhân, cô cần đi đâu chúng tôi sẽ đưa cô đi"
Gia Kì nhìn họ hoài nghi
"Các anh định giám sát tôi đấy à?"
Một tên ở bên phải lên tiếng nói
"Chúng tôi chỉ làm theo lời của thiếu gia thôi, mong thiếu phu nhân chấp nhận"
Gia Kì cũng cảm thấy bực bội nhưng cô cần tiết kiệm tiền để gửi cho ba mẹ.
Gia Kì gật đầu chấp nhận rồi lên xe đi đến nhà Tiểu Minh.
Vì công việc của Tiểu Minh là kinh doanh online nên thường thức khuya để soạn đơn hàng nên dậy rất trễ.
Gia Kì lấy điện thoại gọi cho Tiểu Minh
"Alo" Tiểu Minh giọng ngáy ngủ nói.
"Là tớ Gia Kì đây"
Tiểu Minh giật mình ngồi dậy nhìn vào màng hình điện thoại đúng là số của Gia Kì.
"Sao mấy tuần nay tớ gọi cậu không được có biết là tớ lo lắm không hả."
Gia Kì chậm rãi trả lời
"Được rồi tớ biết là tớ sai khi không nghe điện thoại của cậu, tớ đang đứng trước nhà này ra mở cửa đi chúng ta nói chuyện sau".
Nói rồi Gia Kì cúp máy.
Tiểu Minh vội chạy ra mở cửa cho Gia Kì.
Hai người gặp nhau Tiểu Minh chạy đến ôm lấy Gia Kì hờn dỗi nói
"Cái con nhỏ này, tưởng cậu quên tớ rồi chứ"
Gia Kì vỗ lưng Tiểu Minh nói
"Được rồi vào nhà đi rồi tớ sẽ kể mọi chuyện cho cậu nghe".
Chương 9: cuộc trò chuyện
"Cái gì..........."
Tiểu Minh nói lớn.
"Cậu đã kết hôn mà với ai mới được?"
Gia Kì đã lường trước được Tiểu Minh sẽ phản ứng như thế này.
"Cậu bình tĩnh lại đi".
Tiểu Minh tức giận nói
"Sao mà bình tĩnh được, mấy tuần qua gọi điện cho cậu cả trăm cuộc điện thoại mà cậu không bắt máy, rồi bây giờ cậu nói là cậu đã kết hôn, tớ thở không kịp với cậu luôn đấy".
Gia Kì thở dài nói
"Được rồi, được rồi để tớ kể mọi chuyện được chưa".
Tiểu Minh bĩu môi nói
"Kể nghe thử xem cậu có được sự khoang hồng của tớ hay không".
Gia Kì bắt đầu kể lại mọi chuyện cho Tiểu Minh nghe.
"VẬY LÀ CẬU ĐÃ KẾT HÔN VỚI..... thiếu gia nhà họ Bạch không lẽ người đó là Bạch Vu Quân"
Gia Kì bất ngờ nhìn Tiểu Minh
"Cậu biết anh ta à ?"
Tiểu Minh vội vàng nói
"Sau lại không biết, cậu biết gia tộc đó nổi tiếng như thế nào mà, tớ còn biết là gia đình đó có hai người con trai, nhưng người anh lớn đã kết hôn rồi chỉ còn người con thứ hai là Bạch Vu Quân vẫn chưa kết hôn, không lẽ cậu lấy người anh lớn làm vợ hai hả".
Gia Kì tức tối phản đối
"Làm gì có, tớ không bao giờ xen vào hạnh phúc của người khác vậy đâu đồ ngốc".
Tiểu Minh cười cười nói
"Được rồi, được rồi tớ xin lỗi, nhưng cậu là sự ganh tị của bao nhiêu cô gái đó cậu biết không".
Gia Kì nhíu mày bất ngờ nói
"Ganh tị ? là sao ?"
Tiểu Minh vội chạy đến chỗ để sách lấy ra một cuốn tạp chí đưa cho Gia Kì xem, là hình của Vu Quân không ngờ anh ta lại nổi tiếng đến vậy.
"Này cậu nhìn đi, anh ta vô cùng đẹp trai lạnh lùng và một vấn đề rất lớn là cực kỳ giàu có niềm mơ ước của biết bao cô gái trẻ, vào được căn nhà đó phải gọi là một bước lên mây"
Gia Kì gõ vào trán Tiểu Minh một cái.
"Lên mây cái đầu cậu, đừng mơ tưởng nữa"
Tiểu Minh tò mò hỏi Gia Kì.
"Sao cậu nói cho mình biết đi, hai người đã làm chuyện đó chưa, nhìn anh ta cao lớn như vậy chắc khoẻ mạnh dẻo dai lắm ha".
Gia Kì giật giật cái miệng nhỏ không ngờ cô bạn thân lại nghĩ đến mấy chuyện đen tối đó đúng là hết nói nổi.
"Tớ với anh ta không có làm gì hết, cậu đừng có mà nghĩ bậy bạ, anh ta là một tên vô cùng biến thái đó cậu có biết không hả"
Tiểu Minh càng thêm thích thú nói
"Thì người nhà giàu nào không có sở thích kì quặc, cậu nên chấp nhận đi".
Gia Kì lắc đầu ngán ngẫm cô bạn.
"Hôm nay tớ đến nhờ cậu một chuyện".
Tiểu Minh khó hiểu trả lời.
"chuyện gì cậu nói đi giúp được tớ sẽ giúp ?"
"Tớ muốn nhờ cậu bán giúp tớ mấy bộ quần áo và trang sức của tớ để lấy tiền".
Tiểu Minh nghe Gia Kì nói cười lớn nói
"Trời ơi cậu thiệt là lấy chồng giàu có mà còn đi bán đồ của mình là sao, thật sự hiểu không nổi".
Gia Kì tức giận nhìn cô bạn nói
"Giàu thì giàu đó vẫn là tiền của họ tớ không có quyền đụng đến với lại tớ muốn lấy số tiền bán đồ đưa cho mẹ chăm sóc cho ba".
Tiểu Minh nhìn Gia Kì nhẹ giọng lại cảm thông nói
"Được tớ sẽ giúp cậu, tớ có ích tiền tiết kiệm bấy lâu nay tớ sẽ cho cậu mượn để lo cho hai bác cậu đừng quá lo lắng".
Gia Kì từ chối
"không tớ nhận đâu đó là tiền cậu vất vả lắm mới để giành được".
Tiểu Minh nắm tay Gia Kì nói
"Đã bảo là không sao mà, chúng ta đã thân thiết với nhau như hai chị em ruột rồi còn gì không lẽ bây giờ cậu gặp khó khăn tớ trơ mắt ra nhìn, tớ không cam lòng nổi đâu".
Gia Kì nhìn Tiểu Minh trìu mến nói
"Cám ơn cậu không có cậu tớ không biết làm sao".
Tiểu Minh cười rồi nói với Gia Kì
"Cậu đó sao này có việc gì thì, cũng phải nói cho tớ biết, chúng ta đã hứa không được giấu nhau đều gì mà"
"Tớ biết rồi mà, sau này có chuyện gì tớ cũng sẽ kể cho cậu nghe".
Nói rồi hai người ôm nhau thấm thiết Gia Kì tạm biệt Tiểu Minh ra về, vì mới lấy chồng nên đi chơi lâu cũng không tiện cho lắm nên Gia Kì tranh thủ về sớm một chút.
Chương 10: Họp mặt
Về đến nhà, bà quản gia đã vội vã ra ngoài đón Gia Kì.
Thưa thiếu phu nhân, thiếu gia có căn dặn nói với Thiếu phu nhân là hãy chuẩn bị sẵn sàng chiều thiếu gia đi làm về đưa cô sang nhà chính để dùng cơm họp mặt gia đình.
Gia Kì lắp bắp
"họp.........mặt gia đình".
Cô nhớ lại hôm tổ chức lễ cưới mẹ của Vu Quân đáng sợ ra sao càng khiến cho Gia Kì lo lắng căng thẳng đến nhường nào, bây giờ lại hợp mặt có phải muốn bức chết cô hay không.
Cô lên phòng ngồi thất thần một hồi lâu, tại sao phải đi họp mặt chứ, có khi nào họ muốn giết mình giấu xác không bởi vì mình đã lấy con trai của họ.
Bỗng bà quản gia đi vào đem theo một chiếc đầm bộ trang sức và một đôi giày cao gót.
"Dạ thiếu gia đã chuẩn bị cho cô thưa thiếu phu nhân".
Gia Kì quay sang nhìn mấy món đồ, đúng là sang trọng và tinh tế, hắn muốn biến mình thành búp bê công nghiệp hay gì mà trang trọng vậy không biết, chắc chắn người trong gia đình hắn rất quan trọng vẻ bền ngoài, và địa vị.
"Được rồi cứ để đó cho tôi".
Gia Kì đi vào phòng tắm, tắm rửa một lúc cô ngồi vào bàn bắt đầu trang điểm vì chiếc đầm Vu Quân chuẩn bị là màu hồng nhạt nên cô cũng trang điểm một cách nhẹ nhàng, mặc dù lúc trước Gia Kì cũng là một thiên kim tiểu thư nhưng ngày thường cô rất ít khi trang điểm, lâu lâu chỉ dùng ít son lên cho đỡ nhạt nhoà, da cô căn bóng đàn hồi như da em bé vì ích khi sửa dụng mĩ phẩm.
Cô đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ đứng ngắm mình trong gương tự luyến
"Ái chà ai mà xinh xắn thế không biết".
nhìn cô như một con ngốc tự kỉ, đang tự đọc thoại nội tâm bỗng bà quản gia bước vào, khiến Gia Kì giật cả mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ vì để bà quản gia thấy được mặt này của cô.
Thưa thiếu phu nhân thiếu gia đã về mời cô xuống nhà cùng đi đến nhà chính.
"Tôi biết rồi cám ơn bà*.
Gia Kì đi xuống dưới nhà xe của Vu Quân đã đậu trước cửa.
Gia Kì đi ra ngoài có một vệ sĩ bước ra mở cửa cho cô.
Gia kì cuối người nhìn vào trong xe, người đàn ông đó âu phục chỉnh tề, trong rất đẹp trai vào lịch lãm, người mình lấy làm chồng thật sự là một cực phẩm đáng để chiêm ngưỡng , cô đứng hình vào giây rồi mới bước vào.
Gia Kì ngồi sát ra phía ngoài cửa để tránh va chạm vào người Vu Quân vì cô chưa tiếp xúc vớ hắn ta nhiều vã lại trong hắn còn rất nguy hiểm khó gần lỡ như cô làm điều gì không đúng không biết có bị hành xử hay không nữa.
không biết là đi ăn cơm hay đi đánh trận mà trong lòng cô lo sợ đủ đều không biết gia đình Vu Quân có thích cô hay không nữa.
Bỗng một giọng nói trầm ấm vang lên.
"Lát nữa em không cần trả lời nhiều đâu chỉ cần gật đầu hay lắc đầu thôi phần còn lại để tôi lo".
Gia Kì quay sang nhìn Vu Quân
"không nói chuyện lỡ ba mẹ anh nói tôi không tôn trọng họ thì sao".
"Cứ làm theo lời tôi nếu không muốn ra về không lành lặng".
Gia Kì sợ hãi nuốt nước bọt một cái thầm nghĩ
(xong rồi lỡ mình có mệnh hệ gì thì ba mẹ mình biết làm sao đây, hay tên biến thái thích nói đùa).
Đến nơi Gia Kì bước xuống xe lòng đầy sự sợ hãi và lo lắng chân đi còn không nổi nữa là.
Nhưng cô vô cùng choáng ngợp với thiết kế của ngôi nhà nó vô cùng cổ điển nhưng rất sang trọng và tinh tế trong rất bắt mắt thu hút người nhìn.
Vu Quân choàng tay qua eo Gia Kì nói
"Đi vào thôi".
Gia Kì loạng choạng bước theo anh vào nhà.
hai người đi vào nhà đã thấy tất cả mọi người ngồi tại phòng khách, có cả Vu Hạo vài vợ của anh ấy.
Ông Vu Cảnh nhìn mặt rất nghiêm nghị ánh mắt như muốn giết người, bà Hạnh Nghi ngồi kế bên cũng đầm đầm sát khí, chỉ có hai vợ chồng vu Hạo là nhìn không đáng sợ, vợ của Vu Hạo còn cười với cô rất dịu dàng, Gia Kì bắt đầu căng thẳng trước tình thế này, cô đưa hai tay níu lấy tay của Vu Quân bây giờ chỉ có hắn mới có thể chống đỡ cho cô trước tình thế này.
Bà hạnh Nghi lên tiếng
"Đến rồi à cả nhà đang đợi hai đứa đó".
Bạch Vu Hạo cười vui vẻ cũng phá tan bầu không khí căng thẳng.
"Chào em trai và em dâu."
Gia Kì nhìn anh gật đầu lễ phép.
Hai người bước vào nhà Vu Quân đứng đó chào mọi người, Gia Kì đứng kế bên cũng chào theo anh.
Bà Hạnh Nghi lên tiếng nói
"Đã lâu rồi chúng ta không có một bữa cơm đầy đủ thành viên như vậy, được rồi vào bàn ăn thôi".