Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ngủ lại bệnh viện một đêm, bác sĩ đã cho Gia KÌ xuất viện vì cơ thể cô đã ổn định, đích thân bà Hạnh Nghi đến để đưa cô về nhà hôm nay Vu Quân cũng bỏ công việc ở công ty đến đón cô, Gia Kì bước đi chậm rãi được bà Hạnh Nghi đỡ một bên cô thấy mẹ chồng cứ làm quá mọi chuyện lên khiến Gia Kì hơi xấu hổ khi bà cứ xem cô như người bệnh nặng cô lên tiếng.
" Mẹ à con tự đi được mà, con không sao đâu mẹ".
Bà Hạnh Nghi chậc lưỡi nói.
" Con cứ như vậy, mặt xanh xao không còn một chút máu nào mà cứ nói là mình ổn, về nhà ta sẽ đích thân chăm sóc tẩm bổ cho con"
CD
Gia Kì chỉ biết cười gượng trước sự cố chấp của mẹ chồng.
Lên xe hắn lái xe cô và mẹ chồng ngồi cạnh nhau ở ghế phía dưới, bà cứ uyên thuyên chuyện cô phải cẩn thận khi mang thai rồi có dự định đi mua đồ cho em bé Gia Kì vội vàng ngăn cản.
" Mẹ à chưa biết là trai hay gái sao mà mua đồ được, đợi cái thai lớn thêm một chút nữa thì mới biết giới tính của đứa bé lúc đó chúng ta đi mua cũng chưa muộn mà mẹ".
Bà Hạnh Nghi :" Mẹ cứ bị nôn nóng sao ấy, đây là đứa cháu đầu tiên ta phải chuẩn bị cho nó những điều tốt nhất có thể ".
Bà Hạnh Nghi vui vẻ nói chuyện uyên thuyên suốt quãng đường đi còn Gia Kì chỉ biết cười trước sự phấn khích của mẹ chồng.
Về đến nhà, đây là ngôi nhà mà cô không bao giờ muốn quay trở về vì nó chứa đựng quá nhiều kí ức đau khổ đen tối của cô còn có cả người phụ nữ đó nữa khiến cô vô cùng khó chịu.
Gia Kì cứ đứng trước nhà không muốn bước vào dù chỉ là nữa bước, thấy cô đứng đó không vào nhà, bà Hạnh Nghi đi đến vỗ vai Gia Kì nói với cô.
" Con làm sao vậy, vào nhà đi chứ đứng ngoài này sẽ bị say nắng mất mau vào nhà thôi con"
Gia Kì biểu lộ gương mặt không vui đi theo bà Hạnh Nghi bước vào trong, Vụ Quân đứng đó quan sát Gia Kì, từ sáng đến giờ hắn không có cơ hội nói với cô lời nào mọi cuộc trò chuyện đều bị bà Hạnh Nghi là chủ hắn không có cơ hội để nói chuyện với Gia Ki.
Vào đến nhà vì ngửi thấy mùi nước hoa nồng nặc của Lệ Mỹ, Gia Kì cảm thấy buồn nôn chạy vội vào nhà vệ sinh nôn ra hết mọi thứ lúc sáng cô ăn, Gia Kì
mệt mỏi thở dốc rửa tay rồi hít một hơn thật sâu đi ra ngoài thật sự ngôi nhà này đã khiến cô khó thở bây giờ còn mang thai càng khiến cho Gia Kì cáo gắt hơn, cô đi vội lên phòng nếu ngửi thấy mùi nước hoa của cô ta một lần nữa e là cô sẽ ở trong toilet cả ngày vì buồn nôn.
Bà Hạnh Nghi liếc nhìn Lệ Mỹ một cái rồi đi vào phòng bếp dặn dò đầu bếp chưng tổ yến cho Gia Kì ăn, Lệ Mỹ vô cùng tức giận trước thái độ của bà Hạnh Nghi cô ta nắm bàn tay thành nắm đấm, Vu Quân không hề để tâm đến cô ta hắn đi theo Gia Kì lên phòng.
Gia Kì vừa trải qua trận nôn mửa khiến cô thấy khó chịu trong người, cô nằm lên giường để nghỉ ngơi, Vu Quân mở cửa đi vào, cô không thèm nhìn hắn quay mặt về hướng khác, hắn thật sự không biết nên mở lời với Gia Kì như thế nào sao bao nhiêu chuyện hắn đã làm với cô, hắn đứng nhìn cô một hồi lâu rồi cũng lên tiếng.
" Em không sao chứ lúc này đã nôn ra rất nhiều".
Gia Kì không hề để tâm đến lời nói của hắn nhắm mắt vờ như đã ngủ để hắn đi khỏi phòng, Vu Quân nhìn cô lòng đầy hối hận vì đã không đối xử với cô tốt hơn, hiện tại cô còn mang thai con của hắn khiến hắn càng đau đầu.
hắn nhẹ giọng nói với Gia Kì.
" Trong người cảm thấy mệt mỏi cứ gọi anh".
Rồi quay người đi ra khỏi phòng, bà Hạnh Nghi thật sự làm cho Gia Kì vô cùng đau đầu cách một tiếng là ép cô uống sữa, ăn tổ yến chưng Gia Ki không thể nào nuốt nổi cô cứ nôn ra hết những gì mẹ chồng ép cô ăn hết lần này đến lần khác, vì ăn bao nhiêu là nôn bấy nhiêu khiến cho Gia Kì mất sức
mệt mỏi nằm trên giường ngủ lúc nào cũng không biết.
Mấy ngày ngày cơ thể Gia Kì vô cùng nhạy cảm cô thường hay nôn mửa khi ngửi thấy những mùi tanh của thức ăn, bà Hạnh Nghi cũng thường xuyên đến chăm sóc và tẩm bổ cho cô, nhưng Gia Ki thường cáo gắt với Vu Quân không cho hắn đến gần mình, Vu Quân hỏi cô cũng không thèm trả lời, đó là cái giá hắn phải trả khi luôn đối xử tệ với Gia Kì.
" Mẹ, Tiểu Minh sao hai người lại đến đây ?"
Tiểu Minh đi đến ôm lấy Gia kì nói.
" Có biết là mình nhớ cậu lắm không hả".
Gia Kì vỗ cánh tay đang ôm lấy cô nói.
" Nhớ tớ hay là nhớ ai ".
Tiểu Minh bĩu môi nói.
"Ý cậu là sao ?".
Mẹ Gia Kì cũng đi đến nước mắt lưng tròng nhìn con gái đầy thương xót nói.
"Xem con này mới có mấy ngày đã ốm đi rất nhiều rồi."
Gia Kì nắm lấy tay mẹ mình nói.
" Con không sao đâu mẹ, mà ba sao rồi mẹ, ba vẫn khoẻ chứ ?".
Mẹ cô trùng xuống đôi mắt đầy u buồn nói.
" Từ ngày đó sao khi trở về nhà không lúc nào mà ông ấy ngủ ngon luôn dằn vặt trong lòng lo lắng con sẽ bị ức hiếp, sợ họ đối xử không tốt với con, mẹ có khuyên như ông ấy không chịu nghe".
Gia Kì nghe mẹ nói cũng đau lòng tại sao gia đình cô lại lâm vào hoàn cảnh như thế này có lẽ ông trời muốn trêu đùa cô.
Tiểu Minh thấy bầu không khí buồn bã ngập tràn cô vội lên tiếng để xóa tan.
" Này hắn đối xử với cậu như thế nào có ngược đãi cậu không ?".
Gia Kì nhìn Tiểu Minh cười nhẹ lắc đầu.
" Đừng nhắc đến nữa, hai người ngồi xuống đây đi, tớ rất muốn gặp hai người và có nhiều chuyện muốn nói, nhưng mà sao hai người lại đến đây được vậy ?".
Tiểu Minh và mẹ cô ngồi xuống ghế.
Tiểu Minh:" Mẹ chồng cậu thấy cậu hay buồn bã nên đã gọi cho bác đến chơi với cậu, tính ra người nhà của Vụ Quân rất tử tế và tốt nhưng sao hắn lại ngang tàn đến như vậy thật sự không thể nào hiểu nổi".
Gia Kì cảm thấy không vui vẻ gì khi Tiểu Minh nhắc đến hắn nên cố tình chuyển chủ đề.
" Này cậu với Phi Ưng đã làm lành chưa ?".
Tiểu Minh nhìn Gia Kì mặt đầy buồn chán nói.
"Tên đáng ghét đó, lúc nãy tớ vào nhà không thèm nhìn tớ lấy một cái, đồ đầu đất ".
Gia Kì cười nói với Tiểu Minh.
"Cậu thật sự không giống cậu ngày thường chút nào, bình thường hay vồ vập lắm mà sao hôm nay lại bất cần hiền lành đến như vậy".
Tiểu Minh phẩn nộ nói.
"Thì tớ.......
Bỗng cô im bặt nhìn về hướng của Lệ Mỹ và Thiên Ngọc hai người họ đang đi về phía Gia Kì
Thiên Ngọc đỏng đảnh đi đến khoanh tay nói.
" Sao lại có loại người tùy tiện vào nhà người khác như vậy chứ, không biết trong nhà có mất đồ gì hay không ".
Thiên Ngọc nói lớn dụng vào nhà.
" Bà Dung, bà dung ".
Bà quản gia Dung vội vàng chạy ra.
" Cô Thiên Ngọc cho gọi tôi "
Thiên Ngọc nhìn bà Dung nói.
" Mau đi kiểm tra lại nhà cửa đi xem có mất cái gì không, sao các người lại để cho loại người như thế này vào nhà chứ ".
Bà quản gia Dung gật đầu rồi đi vào nhà.
Tiểu Minh nghe Thiên Ngọc nói thật sự rất quá đáng cô đứng lên chỉ tay thẳng vào mặt Thiên Ngọc nói.
" Này đừng có mà quá đáng cô nhìn chúng tôi có giống loại người đó không, đừng dùng những suy nghĩ xấu xa của mình để áp đặt cho người khác có biết không hả, còn nữa gặp người lớn mà không tôn trọng còn nói như vậy nữa, nghe nói cô cũng đi du học chắc ý thức bên đó kém lắm mới dạy ra loại người như cô ".
Thiên Ngọc bị Tiểu Minh nói đến tức đỏ mặt cao giọng nói.
" Cô dám nói chuyện với tôi như vậy hả, các người tưởng các người tốt lắm sao, đồ đàn bà lẳng lơ không biết đứa con trong bụng có phải là của anh hai tôi không nữa ".
Mẹ Gia Kì nghe những lời đó vô cùng đau lòng Gia Kì mặt vẫn lạnh lùng không biến sắc cô đã chịu những lời cay độc này suốt khoảng thời gian qua đây nên không có gì để tức giận cả, cô nhàn nhã trả lời.
" Cô Thiên Ngọc à đứa bé trong bụng của tôi có phải của anh hai cô hay không thì tự anh ấy sẽ biết, mong cô đừng xen vào chuyện gia đình chúng tôi
Lệ Mỹ đứng im lặng từ nảy đến giờ bắt đầu lên tiếng.
" Đừng tưởng cô mang thai muốn làm gì thì làm, hạng người như cô không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi nữa, đứa bé trong bụng không biết có phải của anh Vu Quân không nữa ".
Gia Kì nhăn mặt lại khó chịu đứng lên đi về phía cô ta nói với giọng cảnh cáo.
" Nếu còn muốn sống ở đây thì hãy biết điều một chút, tôi mà nói mọi chuyện ngày hôm nay cho mẹ chồng tôi biết chắc chắn cô sẽ không yên đâu".
Thiên Ngọc đứng kế bên liền bênh vực Lệ Mỹ.
" Chị Lệ Mỹ đừng sợ em sẽ nói với má hai mọi chuyện, cô ta chẳng làm được gì đâu ".
Gia Kì quay sang liếc nhìn Thiên Ngọc cô biết Thiên Ngọc đã bị Lệ Mỹ đầu độc tâm hồn nên cũng không để tâm cho lắm.
"Được rồi hai người cứ tiếp tục tôi sẽ xem như chó sủa ngang tại ".
rồi cô từ từ đi đến ghế ngồi xuống, Thiên Ngọc và Lệ Mỹ đều bị cô nói cho tức đỏ mặt.
Hai người học cuối cùng đuối lý cũng bỏ đi, mẹ Gia Kì đứng quan sát tất cả mọi chuyện từ nay đến giờ, bà biết cô sống ở đây không vui vẻ gì chỉ là cô cố nhẫn nhịn vì gia đình mà thôi. Bà không kiềm được nước mắt nghẹn ngào khóc khi thấy con gái mình bị đối xử như thế, Tiểu Minh đưa tay vuốt lưng bà an ủi, Gia Kì thấy mẹ đau lòng cũng không thể nào chịu nổi đi đến ôm lấy mẹ
nói.
" Con không sao đâu mẹ, mẹ đừng như vậy nữa con sẽ đau lòng lắm".
Cứ tưởng họ đến đây sẽ giúp cho Gia Kì vui vẻ hơn nhưng lại khiến cô phiền lòng hơn, chắc từ nay cô sẽ không cho mẹ đến đây nhiều để bà thấy hoàn cảnh của cô như lúc này sẽ lại đau lòng.
Tiểu Minh và mẹ của Gia Kì ngồi nói chuyện với cô một hồi lâu rồi cũng ra về, lúc về Tiểu Minh lén lút dúi vào tay Gia Kì một túi đồ nhờ cô gửi cho Phi Ưng.
Gia Kì tiễn mẹ và Tiểu Minh ra tới cổng rồi cô đi vào tiện tay cô đưa cho Phi Ưng túi đồ Tiểu Minh nhờ cô đưa giúp.
" Túi đồ này Tiểu Minh gửi cho anh đấy ".
Phi Ưng bất ngờ nhìn túi đồ nhưng không đưa tay đón lấy.
Gia Kì nóng lòng chậc lưỡi một cái nói.
" Này đây là quà làm lành đấy anh đó hãy quan tâm đến cậu ấy một chút, cậu ấy là bạn thân nhất của tôi đó, người ta lúc nào cũng lo lắng cho anh mà mặt anh lúc nào cũng giống như tảng băng vậy đó".
Phi Ưng do dự mãi không chịu nhận.
Gia Kì mất hết sự kiên nhẫn nói " Anh định để phụ nữ mang thai đứng đây hoài sao ".
Phi Ưng vội vàng cầm lấy túi quà nói với Gia Kì.
"Thiếu phu nhân làm ơn nói với cô ấy là tôi cám ơn cô ấy".
Gia Kì nhìn Phi Ưng cười gật gật đầu " được rồi tôi sẽ nói ".
Nói xong cô đi vào trong nhà, nhưng khung cảnh trò chuyện của cô và Phi Ưng lại bị Lệ Mỹ và Thiên Ngọc quay video lại, hai người họ đắt ý nhìn nhau, Thiên Ngọc lên tiếng trước.
" Đây sẽ là bằng chứng, để cô ta không thể nào chối cãi được nữa, hạng phụ nữ lẳng lơ này phải dạy cho cô ta biết một bài học, em sẽ bảo anh hai ly hôn với cô ta cho cô ta biết tay".
Hai người họ luôn tìm mọi cách để chia rẽ Gia Kì và Vu Quân, chính bản thân Lệ Mỹ cũng không biết mình đã quá lúng sâu vào tham vọng tình yêu, mà quên mất nhiệm vụ Đinh Tùng đã giao cho cô ta.
Tối đó Vụ Quân vừa đi làm về liền đi thẳng lên phòng của Gia Kì thấy cô đang đứng ngoài ban công hóng mát quay lưng về phía hắn, dáng người nhỏ bé chứ đầy tâm sự, muộn phiền.
Vụ Quân đi đến vòng tay qua eo ôm lấy Gia kì từ phía sau.
" Vào trong đi ngoài này lạnh lắm".
Gia Kì mặt vẫn lạnh lùng khi hắn thân mật với mình, cô cười nhạt nói.
" Cái lạnh ở ngoài này không bằng trái tim tôi đâu đừng đến gần tôi ".
Hắn đơ người khi nghe Gia Kì nói từ từ buông cô ra Gia Kì quay người đi vào trong, hắn đứng đó gương mặt đau lòng.
" Anh phải làm gì để em không giận nữa ".
Cô đi đến bên giường nằm xuống.
"Tôi không giận anh gì cả, chỉ còn là trách nhiệm với đứa con trong bụng tôi thôi, tôi không muốn nó sinh ra mà không có cha ".
Rồi cô nhắm mắt lại, hắn nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của cô rồi đi ra ngoài.
Bỗng có tiếng gõ cửa liên hồi vang lên Vu Quân nhắn mày lại hắn không muốn ai làm phiền mình trong lúc này nên im lặng không trả lời, nhưng người đó không muốn từ bỏ vừa gõ vừa nói.
"Anh Vu Quân ơi em vào được không ?".
Là tiếng của Lệ Mỹ, Vu Quân lạnh lùng đáp.
" Bây giờ cũng đã trễ rồi em về phòng ngủ đi".
Lệ Mỹ nghệ Vụ Quân nói càng quyết tâm muốn vào trong.
" Em có thứ này muốn cho anh xem chắc chắn anh sẽ bất ngờ lắm cho mà xem làm ơn cho em vào đi mà".
Vụ Quân hít một hơi rồi đi đến cửa mở cho Lệ Mỹ đi vào, cô thấy Vu Quân bắt đầu cười trìu mến đi vào trong miệng liền nói.
" Căn phòng này vẫn không thay đổi nhiều anh nhỉ ".
Cô ta đi lượn lờ trong phòng đưa tay lấy một chai rượu trên kệ ra xem.
Vu Quân đi đến ghế ngồi xuống tiếp tục lấy chai rượu lên uống thêm một ngụm rồi nói.
" Có chuyện gì em mau nói đi".
Lệ Mỹ đi đến ngồi kế hắn bắt chéo chân đưa điện thoại cho hắn xem đoạn video cô ta và Thiên Ngọc mới quay được lúc sáng cho Vụ Quân xem hắn xem đoạn video mà trán bắt đầu nổi gân xanh lên, Lệ Mỹ ngồi kể còn chăm lửa thêm.
" Lúc nào cô ta cũng khó chịu với anh nhưng lại nói chuyện với người đàn ông khác rất là vui vẻ, còn tặng quà cho anh ta chắc chắn là có tình ý gì đó thì phải ".
Vụ Quân giật lấy điện thoại trong tay Lệ Mỹ xem lại một lần nữa gương mặt đầy u ám Lệ Mỹ vẫn tiếp tục nói những điều không tốt về Gia Kì cô ta thật sự quá thâm độc luôn muốn chia rẽ bọn họ.
" Em nghĩ cô ấy thật sự không yêu anh thật lòng nếu yêu anh cô ta sẽ không đi kiếm hết người đàn ông này đến người đàn ông khác như vậy đâu, còn nữa em thật sự nghi ngờ cái thai trong bụng cô ta............... không phải là con của anh không biết cô ta đã quan hệ với bao nhiêu người đàn ông rồi nữa đúng là hết nói nổi ".
Vụ Quân thật sự không thể nào nghe nổi những lời của Lệ Mỹ được nữa hắn dùng lực quăng mạnh chiếc điện thoại xuống sàn nhà màng hình nứt nẻ Lệ Mỹ sợ hãi đứng lên nhìn chiếc điện thoại của mình nằm ở dưới sàn Vu Quân tức giận quát lớn.
"Đi ra ngoài ".
Lệ Mỹ vội khom người xuống nhặt chiếc điện thoại lên rồi đi thẳng ra ngoài cô ta cười đắc ý đi về phòng của mình. Còn Vu Quân ngồi trầm tư trong phòng, nhắm nghiền đôi mắt lại đầy mệt mỏi nếu hắn thật sự hiểu Gia Kì thì chắc chắn sẽ biết cô không phải là loại người như vậy, chỉ vì sự chiếm hữu mà hắn lại càng đẩy trái tim cô ra xa hơn.
Sáng Gia Kì thức giấc đã thấy Vu Quân ngồi trong phòng hắn đưa đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, Gia Kì nhìn hắn một cái rồi cũng không để tâm đến xuống giường đi vào phòng tắm, Vụ Quân bỗng nhiên lên tiếng.
"Anh phải làm sao để em có thể trở lại như xưa"
Gia Kì không trả lời mà đi thẳng vào phòng tắm Vu Quân thật sự rất khó chịu khi bị cô lạnh nhạt như vậy, hắn đứng lên tiến về phía Gia Kì kéo tay cô lại.
"Trả lời anh mau em định im lặng đến bao giờ"
Gia Kì mặt vẫn không biến sắc nhìn hắn lạnh lùng nói.
" Muốn tôi trở lại như xưa vậy thì hãy ly hôn đi sống ở đây tôi vô cùng khó thở anh hiểu ý tôi chứ ".
Vụ Quân bóp mạnh bắp tay Gia Kì cũng nhằm mục đích răn đe.
"Chuyện gì anh cũng sẽ làm cho em trừ chuyện ly hôn từ nay đừng nhắc đến hai chữ ly hôn trước mặt anh".
Nói rồi hắn quay người bỏ đi ra ngoài một mạch Gia Kì đứng đó gương mặt đã không còn chút cảm xúc nào nữa trái tim cô đã chai sạn nước mắt đã khô cạn không còn gì để khóc vì hắn nữa.
Hôm Lệ Mỹ đi ra ngoài để đến gặp Đinh Tùng, cô ta mặc quần áo kính đáo đeo kính râm để không ai có thể nhìn thấy, cô ta đi vào trong công ty của tập đoàn Trần thị Lệ Mỹ bấm thang máy đi lên tầng cao nhất để gặp Đinh Tùng.
vừa định gõ cửa đi vào Lệ Mỹ nghe tiếng thở dốc của một người phụ nữ, Cô ta tức giận xong vào trong phòng làm việc của Đinh Tùng cảnh tượng nóng bỏng trước mắt khiến cho Lệ Mỹ càng thêm tức tối, cô ta tiếng đến lỗi người phụ nữ đang nằm dưới thân Đinh Tùng ra đưa tay tát vào mặt người phụ nữ đó một cái thật mạnh khiến cô ta ngã xuống sàn ôm lấy bên má bị tát đau đớn, Lệ Mỹ vẫn chưa hả giận tiếp tục nắm lấy tóc người phụ nữ đó tát tới tấp vào mặt người phụ nữ đó miệng không ngừng chửi bới.
" Có biết đây là bạn trai của tao không hả, con điếm kia hôm nay tao sẽ cho mày chết vì cái tội dám quyến rũ bạn trai tạo"
Đinh Tùng kéo khóa quần lên chỉnh lại quần áo đứng nhìn hai người phụ nữ đang đánh nhau vì hắn, khiến hắn càng thích thú miệng mỏng cong lên cười đểu.
Người phụ nữ bị Lệ Mỹ đánh đến đỏ mặt đau đớn gọi Đinh Tùng để cầu cứu.
" Anh Tùng cứu em".
Lúc này Đinh Tùng mới tiến lại nắm lấy cánh tay Lệ Mỹ lại nói.
"Đủ rồi".
Lệ Mỹ tức giận nhìn hắn ta nói.
" Nếu hôm nay tôi không đến đây thì sẽ không bao giờ biết được anh lại là loại người phản bội như thế này".
Đinh Tùng lôi Lệ Mỹ đứng lên một cách thô bạo để cho người phụ nữ đó chạy ra khỏi phòng, Lệ Mỹ tức giận nói lớn với người phụ nữ đó.
"Đứng lại tao sẽ cho mày biết tay ".
Đinh Tùng nhàm chán nói.
"Anh nói là đủ rồi có nghe không hả".
Lệ Mỹ nhìn Đinh Tùng tức giận nói.
" Uổng công tôi khổ sở ở trong Bạch gia để tìm kiếm thông tin cho anh vậy mà anh lại ở đây làm tình với người phụ nữ khác ".
Lệ Mỹ giật mạnh tay mình khỏi tay Đinh Tùng, định bỏ về, nhưng Đinh Tùng đi đến bắt đầu dùng những lời đường mật rót vào tai Lệ Mỹ.
"Được rồi anh xin lỗi, tại em đến ở Bạch gia đã mấy tháng không đến gặp anh, anh cũng cần giải quyết nhu cầu của mình chứ anh là đàn ông mà, anh không có yêu cô ta chỉ là để giải quyết nhu cầu thôi người anh yêu chỉ có mình em có hiểu không hả".
Lệ Mỹ bắt đầu xiêu lòng với sự giải thích của Đinh Tùng.
" Có thật không ?".
Đinh Tùng đi đến ôm Lệ Mỹ từ phía sau thì thào vào tai cô ta.
"Đương nhiên rồi mấy năm qua anh không yêu ai ngoài em cả".
Rồi hắn hôn vào má Lệ Mỹ để trấn an cô ta.
Lệ Mỹ đã thật sự bị hắn thuyết phục cô ta người lại đối mặt với Đinh Tùng nói.
" Hôm nay em đến đây là có chuyện muốn bàn với anh".
Hai người đi đến ghế sofa ngồi xuống Lệ Mỹ bắt đầu nói.
" Kế hoạch tiếp theo sẽ là gì, dường như Vu Quân không có ý định ly hôn với cô ta, anh ấy cũng ngày càng né tránh em, em thật sự không biết phải làm sao".
Đinh Tùng ngồi bắt chéo chân lại đôi mắt đâm chiêu suy nghĩ điều gì đó.
" Nghe nói cô ta đang mang thai phải không".
Lệ Mỹ gật đầu rồi nói tiếp.
" Từ khi mang thai vị trí của cô ta trong Bạch gia càng vững chắc hơn, em đầu độc vào đầu đứa em ngu ngốc của Vu Quân là cái thai không phải là cũng anh ta, con nhỏ ngu ngốc đó nghe lời em lắm nhưng mà nó cũng chẳng giúp được gì, em còn quay hẳn một video cảnh cô ta đang thân mật với một vệ sĩ của Vu Quân cho anh ấy xem nhưng anh ấy cũng không động chạm gì đến cô ta hết ".
Đinh Tùng mắt sáng lên khi nghe một chi tiết nào đó trong câu nói của Lệ Mỹ.
" Em nói là đoạn video em quay được Gia Kì thân thiết với một vệ sĩ sao ?".
Lệ Mỹ gật đầu " Đúng vậy nhưng Vụ....
Đinh Tùng vội cắt ngang lời cô " em còn giữ đoạn video đó không ?".
Lệ Mỹ hơi bất ngờ nhưng cũng trả lời.
"Còn những chiếc điện thoại đã bị Vu Quân đập nát không biết có khôi phục được không nữa ".
Đinh Tùng vui mừng nói.
" Cứ đưa đây cho anh anh sẽ cho người khôi phục lại".
Lệ Mỹ hơi hoài nghi hỏi" Để làm gì vậy ?"
Đinh Tùng cười nhếch mép đầy đắc ý nói.
"Để đăng lên mạng xã hội cho giới truyền thông cùng biết là hắn có một người vợ như thế nào, danh tiếng của gia tộc nhà họ Bạch sẽ sụp đổ vì một đứa con dâu hư đốn sẽ khiến cho họ xấu mặt trước các đối tác làm ăn, tên Vụ Quân đó sẽ không còn ngạo mạn được nữa ".
Lệ Mỹ nghe xong liền phản đối
" không được Vu Quân sẽ nghĩ là em sắp đặt tất cả mọi chuyện bởi vì video đó là do em quay mà".
Đinh Tùng chậc lưỡi nói.
"Thì em cứ nói là máy bị Vu Quân làm hỏng đem đi sửa vô tình bị lấy cấp dữ liệu ".
Lệ Mỹ lúc đầu hơi do dự nhưng rồi cũng đã đồng ý.
Lệ Mỹ đưa chiếc điện thoại cho Đinh Tùng để khôi phục dữ liệu, cô ta đi ra về xem như không có chuyện gì xảy ra. Gia Kì vẫn không hề hay biết kế hoạch xấu xa của họ đều nhắm vào cô xem cô như một con cờ để họ hãm hại gia tộc nhà họ Bạch, thật sự quá tàn nhẫn đối với một cô gái nhỏ yếu đuối.
Gia Kì đang ngồi cắt hoa cắm vào bình, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên cô bật máy lên chỉ nghe tiếng khóc nức nở của Tiểu Minh, Gia Kì lo lắng vội hỏi.
" Alo, cậu sao vậy, bình tĩnh nói cho tớ nghe"
Tiểu Minh thúc thích trong điện thoại.
"Tên chồng xấu xa của cậu bắt Phi Ưng đi sang Italia làm việc rồi tớ với anh ấy mới lành với nhau được mấy ngày, vậy mà anh ấy phải đi qua đó làm đến tận hai năm".
Gia Kì hơi bất ngờ hỏi lại.
"Tại sao anh ấy lại làm như vậy không phải bên đó đã có Hắc Ứng rồi sao, thật sự tớ không hiểu nổi anh ta ".
Tiểu Minh càng khóc lớn hơn.
"Tớ không biết đâu câu hỏi lại với anh ta xem, người gì đâu mà ngang ngược
Gia Kì nhẹ giọng trấn an bạn mình.
"Được rồi, được rồi tớ sẽ hỏi anh ta cậu cứ yên tâm đi đừng khóc nữa".
Lúc này Tiểu Minh mới dừng khóc.
" Được rồi tớ nhờ vào cậu hết đấy ".
Nói xong Gia Kì cúp máy ngồi trầm tư một hồi, cô không thể hiểu được tại sao hắn lại làm như vậy với Phi Ưng không phải anh ta là thuộc hạ trung thành nhất của hắn hay sao.
Rồi cô quyết định đi sang phòng của Vụ Quân cho rõ mọi chuyện, từ ngày xảy ra chuyện đến nay cô và hắn không còn ngủ chung phòng với nhau bởi vì Gia Kì không thích ở gần hắn nên Vụ Quân đã sang phòng khác ngủ.
Vụ Quân vẫn chưa đi làm không biết tâm trạng hôm nay của hắn thế nào Gia Kì không muốn nói chuyện với hắn nhưng để giúp Tiểu Minh cô đành phải chủ động nói chuyện trước.
Gia Kì đi đến gõ cửa.
"cốc cốc ".
Bên trong một tiếng nói trầm khàn vang lên.
" Có chuyện gì ?"
Hắn tưởng là thuộc hạ của mình đến để báo cáo công việc nên mới lạnh giọng nói.
Gia Kì hít một hơi rồi lên tiếng.
" Là tôi, tôi có chuyện muốn nói ".
Vụ Quân nghe thấy giọng của Gia Kì bắt đầu chao mày lại vẻ mặt lạnh lùng hắn biết cô đến gặp hắn vì chuyện gì nên cũng không vui vẻ gì hết, Vu Quân tiến về phía cửa đưa tay mở cửa ra, Gia Kì đang đứng bên ngoài thấy hắn, có vẻ Gia Kì hơi khó xử cô ngập ngừng một lúc mới nói.
" Chuyện của Phi Ưng tại sao anh lại chuyển anh ấy sang Italia làm việc vậy không phải anh ấy đang làm ở đây rất tốt hay sao".
Vụ Quân nhìn Gia Kì bằng gương mặt lạnh lùng khàn giọng nói.
"Em không vui khi anh đưa Phi Ưng sang Italia sao?".
Gia Kì nhìn hắn đầy khó hiểu hôm nay hắn phản ứng rất là lạ khi cô nhắc đến Phi Ưng, cô vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra với hắn, Gia Kì nhỏ giọng nói.
" Không phải tôi chỉ hỏi tại sao anh lại quyết định như vậy thôi chứ tôi không có ý gì khác ".
Vụ Quân kéo mạnh Gia Kì đi vào trong phòng đóng cửa lại để lưng cô áp vào cánh cửa gằn giọng nói.
"Em đau xót khi anh làm như vậy với hắn ta lắm phải không ?".
Gia Kì khó hiểu nhìn Vụ Quân hỏi.
" Anh đang nói gì thế tôi không hiểu ?".
Vụ Quân nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa.
"Em làm gì bản thân mình còn không biết sao đó là hình phạt nhẹ nhất dành cho hắn ta rồi".
Gia Kì đưa tay đẩy, hắn ra hắn đang đưa hai tay kiềm cô ở giữ hắn, cô không có cách nào thoát ra khỏi được vòng tay của Vụ Quân.
Gia Kì khó chịu nói.
" Anh đang nói nhảm gì vậy tôi không hiểu gì hết"
Vụ Quân tức giận đấm mạnh vào cửa khiến máu ở khớp tay tuôn ra, nhưng hắn không hề cảm thấy đau đớn mà trong đôi mắt chỉ có ngọn lửa ghen tuông mù quáng, Gia Kì giật mình sợ hãi.
" Anh bị điên rồi, tôi không nói chuyện với anh nữa".