Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gương mặt Mạn Nhu đỏ lên, cũng không dám tranh luận, sợ Cao Nghị động thủ với cô, vội gật đầu đồng ý.
Cao Nghị thong thả ung dung nói: "Ban nãy em cáu kỉnh với anh, là đang giận chị Cao Tình hay là giận anh?"
"...Giận anh."
Cao Nghị không cảm thấy ngoài ý muốn, rốt cuộc thì lúc nãy Mạn Nhu cũng nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét, còn đánh mạnh như vậy, giống như chuẩn bị bạo khởi đả thương người khác.
Cao Nghị nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, trước giải thích nói: "Nghe chị gái bảo là Tào Tiểu Hà chủ động kết giao với cô ấy, muốn tới nhà chúng ta xin lỗi anh vì chuyện bỏ chạy trước lúc kết hôn. Nói thật, chuyện cô ta đào hôn lúc đó rất đả thương đến anh, bất quá hôm nay đã nói lời xin lỗi, anh cũng không tức giận, ngược lại càng cảm kích cô ta, bởi vì cô ta đào hôn, nên anh mới cưới được em về nhà."
Cao Nghị dừng một chút rồi tiếp tục: "Ban nãy ở cửa phòng tắm là Tào Tiểu Hà tự động té ngã?"
Mạn Nhu mở to hai mắt, nói: "Anh... Chính anh lúc đó nói..."
Cao Nghị trợn trắng mắt: "Cô ta là khách, lại không thân với anh, nếu không phải vì mặt mũi chị Cao Tình, anh mặc kệ là ai đúng ai sai đã sớm đá cô ta ra ngoài rồi. Còn em nữa, ngốc nghếch, vì người ngoài như vậy mà dám cáu kỉnh với anh"
Phải gọi là quá ngu xuẩn!
Mạn Nhu trong lòng nói thầm, cũng không biết vừa rồi bị cái gì, rõ ràng lý trí bảo cô phải lấy lòng nam chủ, cuối cùng là thốt ra câu ly hôn. Cũng may mắn là Cao Nghị không đáp ứng, ngược lại cường ngạnh buộc cô nói rõ sự thật, bằng không hiểu lầm càng ngày càng sâu, Mạn Nhu dù có tỉnh ngộ lại thì cũng đã muộn.
Trên mặt Mạn Nhu bắt đầu lộ ra biểu tình áy náy, ấp úng nói: "Ông xã, là em sai rồi, em chính là..."
Cô cúi đầu phồng miệng, không vui nói: "Em chính là hiểu lầm anh cùng Tào Tiểu Hà có quan hệ mờ ám."
Cao Nghị cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì anh không có bất cứ mối quan hệ nào với Tào Tiểu Hà. Thời gian ở chung cũng không nhiều, như thế nào sẽ phát triển ra một mối quan hệ mờ ám?
Ấn tượng của anh về Tào Tiểu Hà là ở lần đầu gặp mặt, vẻ mặt tươi cười của đối phương rất ưa nhìn khiến anh có hảo cảm nhưng muốn nói là nhất kiến chung tình thì hoàn toàn không thể nào.
Sau khi đối phương cùng người đàn ông khác đào hôn bỏ trốn khiến anh mất mặt và tổn thương lòng tự trọng thì chút hảo cảm với ấy cũng biến mất và thay vào đó là sự khó chịu ác ý.
Nhưng sau khi kết hôn xong, mỗi ngày của anh đều rất thư thái, bà xã xinh đẹp ôn nhu, ở trên giường rất hợp nhau. Anh lại cảm thấy khá may mắn khi Tào Tiểu Hà đào hôn để anh có cơ hội cưới Mạn Nhu, khiến cho sự khó chịu dưới đáy lòng không những tan biến mà ngược lại còn có chút cảm kích với sự lựa chọn lúc đó của cô ta.
Anh còn nhớ rất rõ sau khi nói xong câu đó, trên mặt Tào Tiểu Hà khóc không ra nước mắt, làm như muốn tiếp tục xin lỗi.
Cao Nghị cũng lười phản ứng lại, tiếp tục cùng chị gái nói chuyện, thái độ đối với Tào Tiểu Hà cũng không mặn không nhạt, không có nửa phần nhiệt tình.
Lại nói tiếp, lúc trước bọn họ có gặp qua vài lần.
Cô ta khai trương tiệm bánh ở gần siêu thị mà Mạn Nhu lại rất thích những món điểm tâm đó cho nên sau khi kết thúc huấn luyện anh sẽ cố ý đi mua vài cái về cho Mạn Nhu ăn.
Trong tiệm rất đông khách, Tào Tiểu Hà lại là bà chủ nên rất bận rộn, hai người chạm mặt nhau cũng chỉ là khi tính tiền.
Anh mua xong liền rời đi, một chút cũng không chậm trễ để về nhà ăn cơm.
Nhưng mỗi lần Tào Tiểu Hà thấy anh lại là bộ dáng muốn nói lại thôi làm anh cảm thấy rất phiền.
Bất quá thì đối phương cũng chỉ là người ngoài, không có bất kì quan hệ gì với anh, yêu ghét thế nào cũng chẳng đáng quan tâm.
Nếu như Mạn Nhu đã kết hôn với anh, thì đối với người phụ nữ khác một chút anh cũng không để vào mắt. Ở loại chuyện như vậy trước nay anh đều rất rõ ràng rành mạch.
Anh đã tự cho là sức nhẫn nại của mình khá tốt nhưng bây giờ thực sự nhìn không nỗi diễn xuất của hai người phụ nữ này nữa rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");