Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mồng một tháng năm ngày đó, Viêm Liệt ũ rũ cúi đầu trở lại nhà trọ của mình, suy nghĩ lại suy nghĩ, do dự rồi do dự, điện thoại trong tay cứ cầm lên rồi lại để xuống, để xuống rồi lại cầm lên, nghi ngờ cứ quanh quẩn trong đầu đuổi mãi cũng không đi, cuối cùng anh không còn cách nào khác đành phải chán nản buông tha.
Bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy, sao lại bắt anh học nấu ăn, đối với chuyện này anh cũng không phải không muốn mà là cảm thấy kỳ lạ.
Liên tiếp ba ngày, Viêm Liệt ở trong nhà gỗ nhỏ vượt qua kỳ nghỉ của mình, lúc có khách đến dùng cơm thì anh sẽ đứng bên cạnh xem xét, không có khách thì đầu bếp tiên sinh sẽ dạy anh một chút kiến thức căn bản, nhưng mà cũng rất đơn giản, vị đầu bếp tiên sinh này cũng không dạy anh nấu những món ăn khó khăn gì, chỉ là một ít món ăn gia đình, mặc dù lúc mới bắt đầu tay chân anh cứ cuống cuồng làm rối loạn nhưng trải qua ba ngày tập luyện anh cũng có thể chiên trứng gà chín đủ phần, không tính lộn giữa nước tương và giấm nữa, chỉ một ít chuyện nhỏ như vậy cũng đủ làm anh có cảm giác thành công.
Ngày năm tháng năm, công ty bắt đầu làm việc như bình thường, hình như những ngày nghỉ nhẹ nhõm vẫn còn quấn lấy mọi người, trên mặt mỗi người ít nhiều đều mang loại tâm tình thoải mái sau mệt mỏi.
Đồng nghiệp nào nhìn thấy nhau cũng hỏi ngày một tháng năm trôi qua như thế nào, người đi ra ngoài du lịch thì oán giận vui vẻ qua đi quá nhanh, người ở nhà thì oán trách mình lại không đi để ở nhà thật là buồn chán, ít nhiều gì cũng có thu hoạch.
Viêm Liệt ngồi tại bàn làm việc nhìn mọi người bàn tán, không khỏi nghĩ đến những ngày mình đã trải qua, sau đó làm một tổng kết nho nhỏ, cảm giác mình thu hoạch rất lớn.
Nhưng mà, hình như ngón tay có chút đáng thương, nhiều, rất nhiều dấu vết.
“Tiểu Viêm, ba ngày nay trôi qua như thế nào?” Chị Liễu là người thân với Viêm Liệt nhất trong công ty này, cũng là người con gái duy nhất chấp nhận tán gẫu chuyện ngoài công việc với Viêm Liệt, mà đối với điểm này Viêm Liệt phản ứng cũng không lớn lắm, mặc dù đôi lúc sẽ ảnh hưởng tới công việc nhưng cũng không quá nghiêm trọng, hơn nữa ít đi những người tìm anh xã giao anh có thể đem thời gian đặt trên công việc.
“Hoàn hảo, học được rất nhiều thứ.” Viêm Liệt cười, nụ cười trở nên trầm ổn rất nhiều.
Liễu Nguyệt nhìn nụ cười quái dị của Viêm Liệt, suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu một cái, đối với sự thay đổi của Viêm Liệt cô đều để trong mắt nhưng không biết rốt cuộc là tốt hay xấu đây.
Bởi vì nghỉ ngơi ba ngày cho nên công việc tồn đọng lại hơi nhiều, Viêm Liệt phải làm thêm giờ đến rất khuya mới có thể giải quyết được một phần công việc, vuốt vuốt bả vai có hơi ê ẩm, Viêm Liệt vừa dọn dẹp văn kiện vừa nhìn đồng hồ, đã sắp chín giờ rồi sao, thời gian trôi qua đúng là mau mà.
Thời điểm làm việc không cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như vậy, vừa buông lỏng tâm tình một chút Viêm Liệt liền cảm thấy đói bụng, tăng nhanh cước bộ bước đi, thỉnh thoảng đi qua một vài phòng làm việc còn nhìn thấy ánh sáng đèn lờ mờ, xem ra có người làm thêm còn trễ hơn anh.
Từ thang máy đi ra ngoài, đại sảnh lầu một ngay cả một bóng người cũng không có, ngược lại ngoài cửa hình như có một người bảo vệ đang đứng, hai mươi bốn giờ trong tập đoàn Bắc Đường đều có bảo vệ thay phiên nhau canh chừng, đi ra hay đi vào đều được ghi chép lại, hết sức nghiêm mật.
Vừa đi ra khỏi cửa thang máy Viêm Liệt liền nghe thấy tiếng thang máy đi xuống, giày cao gót vang lên trong đại sảnh yên tĩnh có vẻ đặc biệt vang dội, anh không nhịn được quay đầu liếc nhìn, sau đó lúc nhìn thấy đối phương liền không biết làm sao ngốc lăng đứng yên tại chỗ, anh không nghĩ tới sẽ gặp Bắc Đường Yên lúc này, ngay tại chỗ này, một lần nữa.
Viêm Liệt ngạc nhiên đứng tại chỗ, Bắc Đường Yên đi tới, âm thanh giày cao gót ngày càng vang dội, nhịp tim Viêm Liệt đập ngày càng nhanh!
Anh nên nói gì đây, cô sẽ nói những gì với anh, phải làm như thế nào để bắt đầu nói chuyện, Viêm Liệt có chút khẩn trương, hết sức khẩn trương!
Nhưng mà, khi Bắc Đường Yên đi ngang cũng không thèm liếc mắt nhìn anh một cái, đem anh làm thành một người xa lạ, từ bên cạnh anh đi qua, Viêm Liệt cảm thấy giống như là bị dội một thùng nước lạnh, ngay cả tâm cũng trở nên lạnh như băng.
“Bắc Đường Yên, em có ý gì?” Không chịu nỗi cô đối xử như vậy, Viêm Liệt đuổi theo, ở ngoài cửa tập đoàn Bắc Đường bắt lấy cánh tay cô.
“Cái gì mà có ý gì?”
Giọng nói Bắc Đường Yên rất lạnh, Viêm Liệt bị đông cứng một lần nữa, xúc động bắt lấy cánh tay Bắc Đường Yên cũng biến mất, đúng vậy, có ý gì, đây là có ý gì đây.
“Nếu như thật sự là em không muốn để ý đến anh, đem anh làm người xa lạ, vì sao lại muốn anh đi làm những chuyện kia?” Giọng nói Viêm Liệt buồn rầu, mang theo một tia thống khổ.
Bắc Đường Yên nghe câu hỏi của Viêm Liệt liền lộ ra nụ cười tà ác, cô nâng lên cánh tay lấy một ngón tay chạm nhẹ vào cằm Viêm Liệt, cực kỳ mập mờ nói, “Thế nào, bộ dáng bây giờ của anh có nghĩa là muốn trở lại bên cạnh em sao?”
Viêm Liệt cảm thấy khó chịu sau khi hai người tách ra, anh thấy bảo vệ bên cạnh đang trợn mắt nhìn bọn họ, trong lúc bất chợt cảm thấy lúng túng vô cùng.
Mà ngay lúc này một người đàn ông đi đến bên cạnh bọn họ, Viêm Liệt biết người đàn ông này, chính là người đàn ông hôm đó báo chí đưa tin, tổng giám đốc tập đoàn tài chính – Tô Ức Thần.
“Yên, sao vậy?” Tô Ức Thần cau mày nhìn rất giống như đang quan tâm.
Bắc Đường Yên hơi nheo mắt lại, không vui nhìn Tô Ức Thần, trong mắt người đàn ông này tràn đầy hứng thú đến xem kịch vui đây mà.
“Ức Thần, em và vị tiên sinh này có chút việc cần nói, anh ở trong xe chờ em được không?” Bắc Đường Yên lấy giọng nói khác xa so với vừa rồi nói với Tô Ức Thần.
Thân thể Viêm Liệt chấn động rõ ràng, lực đạo nắm lấy cánh tay Bắc Đường Yên cũng chặt hơn rất nhiều.
Mà Tô Ức Thần thì lúng túng cười cười, cái giọng điệu nói chuyện đó của Yên làm anh cảm thấy có chút kinh khủng, anh cảm thấy mình đang bị lợi dụng.
“Vậy anh đợi em trong xe, đừng để anh chờ lâu quá nghe, bảo bối.” Trên thế giới này luôn có người không sợ chết, cũng có người không sợ gặp phải đại phiền phức, dù sao cũng không liên quan đến anh, thừa nước đục thả câu, đã diễn thì diễn cho trót, ôm ý nghĩ như vậy, lời nói Tô Ức Thần hết sức mập mờ, sau đó tiêu sái xoay người rời đi.
Khoé mắt Bắc Đường Yên tự nhiên co quắp hai cái, câu nói bảo bối làm cho cô muốn ói.
“Em với anh ta....” Giọng nói lúng ta lúng túng của Viêm Liệt vang lên bên cạnh, trong mắt có giãy giụa và mâu thuẫn, vẻ mặt bi thương.
“Chuyện không liên quan đến anh!” Bắc Đường Yên hết sức không khách khí trả lời.
“Thật xin lỗi, là anh không nên hỏi, không quấy rầy tổng giám đốc hẹn hò.” Viêm Liệt sửng sốt mấy giây, sau đó vội vã buông tay của mình ra, ngay cả đầu đều không ngoảnh lên nói những câu đó liền xoay người rời đi.
Bắc Đường Yên không nói gì nhìn Viêm Liệt bỏ đi, bóng lưng vội vàng cho thấy tâm tình người đó đang hỗn độn, khoé miệng Bắc Đường Yên từ từ dâng lên, nụ cười tà ác có thêm một tia bắt buộc và dứt khoát.
Viêm Liệt, anh cho rằng mình có thể chạy trốn sao, anh đã là cá trong lưới của em, chỉ cần em chưa nói bỏ qua cho anh, như vậy, anh vĩnh viễn không thể nào chạy trốn!