Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Băng Di nhìn thấy Lãnh Mặc Phàm tâm trạng đang tức giận đã vơi đi nhiều, khuôn mặt lạnh lùng không còn nữa mà thay một đó là khuôn mặt với nụ cười đẹp như thiên sứ làm cho Kỳ Viễn nổi đóa, Kỳ Viễn nhớ lúc trước Băng Di nói với anh một câu chưa được ba từ, thì lấy gì mà cười chào hỏi.
Vậy mà khi gặp thằng bạn thân chí cốt của Kỳ Viễn cô liền cười, thật đúng không công bằng.
Lãnh Mặc Phàm đi về phía Băng Di, nhìn nhiều người ở đây liền cau mày khó chịu, giọng nói lạnh băng vang lên
"Có chuyện gì?"
Nghe Lãnh Mặc Phàm hỏi, Băng Di liền tận tình kể lại cho anh, một chữ một dấu phẩy, hay dấu chấm câu đều không thiếu.
Khi Băng Di đang hăng hái kể thì mặt ai kia đã tối sầm lại.
Lãnh Mặc Phàm tuy không thân mấy với Bùi Doãn Ca, nhưng anh cũng xem cô (Nguyệt San San) là em gái mình vì cô là em gái của thằng bạn chí cốt của anh và anh là con một nên không có anh chị em gì cả.
Băng Di nói Nam Hoàng muốn lợi dụng Bùi Doãn Ca để vực Tập đoàn Nam Thị đang gặp khó khăn thì nét mặt anh có phần tức giận.
Con ngươi đen lạnh băng của Lãnh Mặc Phàm nhìn thẳng vào mắt Nam Hoàng, nhu xoáy sâu vào trong để xem anh ta đang nghĩ gì.
Khuôn mặt Nam Hoàng lúc này đã trắng bệch từ khi Lãnh Mặc Phàm xuất hiện, anh biết lần này có thoát chắc hẳn chỉ còn lại nữa cái mạng, còn chưa nói đến Tập đoàn nhà anh có thể sẽ phá sản ngay tức khắc
Nói, ai sai cậu đến đây làm chuyện này.
Giọng lạnh lẽo của Lãnh Mặc Phàm vang lên, nhìn Nam Hoàng chấp vấn.
Còn những người xung quanh thì không ngừng nói này nói nọ.
Phong Nam đi theo thấy tình cảnh này liền lên tiếng nhắc nhở
"Nhanh kết thúc, để nhiều người biết không nên."
"Được".
Lãnh Mặc Phàm gật đầu rồi quay sang nhìn Tề Phúc, anh là tam đương gia kiêm cận vệ Lãnh Mặc Phàm tin tưởng cũng như cánh tay đắc lực của anh trong bang.
"Đem về, tra khi nào hắn chịu nói thì thôi."
"Dạ, Tổng tài".
Tề Phúc nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh và rời khỏi, nên anh không để ý thấy Nhược Lam, mọi người cũng bắt đầu giải tán.
Phong Nam còn có việc bận nên cũng đi luôn, bây giờ chỉ còn lại Lãnh Mặc Phàm, Băng Di, Vân Hi và anh em Bùi Doãn Ca.
"Anh đưa em về, thật mệt mới đi công tác về liền nghe thấy tin này, nên đã tới ngay còn chưa được nghỉ ngơi" Kỳ Viễn nhìn em gái mình bất đắc dĩ thở dài nói, Doãn Ca chỉ biết cúi đầu xuống miệng lí nhí nói
"Em xin lỗi."
"Thôi, tui về trước đây".Nói xong Kỳ Viễn cùng Doãn Ca ra về, anh thật sự rất mệt.
Vân Hi cũng không muốn ở lại làm kẻ thứ ba nên chỉ nói với Băng Di vài câu rồi cũng rời đi, trước khi đi còn không quên nhìn họ với cặp mắt mờ ám.
"Đi, anh chở em đi ăn cơm rồi đi chơi".
Lãnh Mặc Phàm nhìn Băng Di dịu dàng nói.
Băng Di chỉ gật đầu, tay anh rất tự nhiên nắm lấy tay cô.
Sau khi ăn tối xong đã là sáu giờ, Lãnh Mặc Phàm chở cô đến bar Night Star, cũng là nơi lần đầu tiên anh gặp được cô.
Bước vào bar, hai người là trung tâm của sự chú ý, từ xa một người đàn ông bước tới cung kính nói
"Lão đại".
Tề Vũ cung kính nói, nhìn sang bên cạnh Lãnh Mặc Phàm, anh có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Trong lòng thì đầy nghi hoặc "từ khi nào lão đại thích gần nữ sắc?".
Có một thời gian anh cho rằng Lãnh Mặc Phàm là gay, bất quá Tề Vũ không dám nói ra nếu không anh sẽ không biết Lãnh Mặc Phàm làm gì anh đâu?
Băng Di có chút khó hiểu khi Tề Vũ gọi Lãnh Mặc Phf là "lão đại" chứ không phải là "tổng tài" hay đại loại một cách xưng hô khác.
Băng Di giật giật cánh tay áo của Lãnh Mặc Phàm, cô hỏi
"Sao họ lại gọi anh là "lão đại"?".
vừa nói Băng Di vừa chỉ tay vào phía Tề Vũ, Lãnh Mặc Phàm cúi người xuống miệng áp gần tai Băng Di, hơi nóng cứ liên tục phả vào cô làm cô hơi run.
"Em muốn biết?"
Gật gật đầu.
Lãnh Mặc Phàm không nói gì, liền kéo tay Băng Di đi vào trong, để lại Tề Vũ một dấu chấm hỏi to đùng.
Lão đại từ khi nào....
Trong phòng VIP
"Ya, cuối cùng cũng đến sao?" Kỳ Viễn phả khói thuốc vào trong không khí, lưng dựa vào ghế sofa bên cạnh còn có một mĩ nhân.
Khi thấy Lãnh Mặc Phàm đến, anh liền mở miệng trêu đùa.
Lãnh Mặc Phàm bỏ ngoài tai lời Kỳ Viễn nói, anh ngồi xuống ghế thuận tay kéo Băng Di, làm cô mất thân bằng ngã về phía lòng ngực cứng rắn của anh.
Lúc ổn định lại thì Băng Di thấy mình ngồi trên đùi Lãnh Mặc Phàm thì đỏ bừng mặt, bây giờ mặt cô còn đỏ hơn cả trái ớt chính.
Lãnh Mặc Phàm thấy cô như vậy hết sức đáng yêu, anh nhẹ nhàng hôn lên má Băng Di một cái, làm mặt cô đã đỏ nay còn đỏ hơn.
Rồi áp gần lên tai Băng Di nói gì đó, nghe xong cô cả kinh nhìn anh.
Băng Di không ngờ Lãnh Mặc Phàm còn có thân phận khác?
Kỳ Viễn nhìn thấy một màn trước mắt liền phá lên cười
" Không ngờ người được mệnh danh là "lãnh huyết vô tình" cũng có bộ mặt dịu dàng như vậy."
Vừa dứt câu, Kỳ Viễn đã nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của Lãnh Mặc Phàm, làm anh im bặt.
Băng Di ngồi trên đùi Lãnh Mặc Phàm có chút không tự nhiên, muốn xuống thì bị anh ôm chặt eo.
Ngồi chơi một lát thì đã là tám giờ, Lãnh Mặc Phàm đưa cô về trước cửa biệt thự rồi mới lái xe đi.
Nhưng đi chưa được bao xa thì thấy giỏ xách của Băng Di trong xe mình, Lãnh Mặc Phàm liền quay xe lại nhưng khi đến nơi, đập vào mắt anh là thân hình nhỏ bé với bộ đầm màu trắng đang đi bộ trên vỉa hè.
Lãnh Mặc Phàm nghi hoặc nhìn Băng Di đang đi bộ phía trước "tại sao cô ấy không vào nhà?"