Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khúc Thương Mang thờ ơ nhìn thầy Đường, đây là giáo viên duy nhất không có "nghỉ bệnh" ngày đầu tiên khai giảng theo đúng thời khóa biểu, tuy rằng hắn chỉ dạy hoá học lớp 11 ban 1 cùng ban 3, dù không phải giáo viên chủ nhiệm, cũng tuyệt đối được xưng tụng là người có lý lịch trong tổ.
Quan trọng nhất là, dưới... ảnh hưởng của thầy giáo dạy hoá tên là Đường Suất này, Khúc Thương Mang sau khi nghỉ trưa đã không hề chạy về nhà làm giao dịch như điên nữa, cũng tận lực thử hòa mình cùng các đồng nghiệp, cùng ăn đồ ăn trong phòng ăn trường học. Hóa ra cũng không tệ lắm.
Tuy rằng, ăn vào vẫn vô vị, có điều, trên mặt quan hệ xã giao đã có một chút đột phá.
Loại người mới vừa tốt nghiệp giống Khúc Thương Mang đều bị trêu chọc thành chồi non nộn nộn vừa tiến cửa trường, không được nhóm đại thụ đã sớm thành tinh trong văn phòng xem trọng.
Nhất là sau khi anh trong tình hình không biết rõ tiếp nhận nhiệm vụ "công tích vĩ đại phấn khích" chủ nhiệm lớp 11 ban 3, trừ mấy ông thầy cố định trong văn phòng ngẫu nhiên sẽ kêu Khúc Thương Mang cùng nhau chơi game, các giáo viên khác là có thể lui thì lui, có thể xa thì xa, vẫn duy trì khoảng cách nhất định cùng anh.
Tựa hồ có giáo viên rất sợ ở thời điểm này, bị thầy chủ nhiệm mới Khúc Thương Mang xui xẻo tìm tới cửa, đi mang hộ của nợ 11 ban 3.
Nhưng Đường Suất bất đồng, đến đồ thần kinh chậm chạp đến so với thép còn cứng rắn hơn như Khúc Thương Mang đều có thể thật sâu cảm nhận được, thầy Đường, rõ rành rành lôi kéo làm quen với anh.
"Thầy Khúc, đi phòng làm việc của tôi cắn hạt dưa không?"
"Thầy Khúc, cùng nhau nếm thử bánh bao loại nhỏ này đi!"
"Thầy Khúc, tiết hoá học kỷ luật lớp anh tốt lắm, trước kia khi Vương lão sư chủ nhiệm cũng không thành thật như thế."
"Thầy Khúc..."
Khúc Thương Mang rất ít khi tiếp xúc với người khác, phần lớn thời gian trong đời đều bị âm giới chiếm đi, bạn bè ở chung hòa hợp a, bạn thân tốt nhất chẳng hạn, cũng phần lớn đều là các cư dân dưới lòng đất.
Ngay cả mấy người chiếm cứ vị trí Đại ca ca tri kỷ... kia, cũng không phải là người bình thường.
Hiếm thấy có nhân loại tinh khiết nguyện ý chủ động làm thân với mình, Khúc Thương Mang đương nhiên là hết sức vui vẻ.
Anh không hài hước như Đường Suất, ở trong phòng làm việc anh đã quen thói trầm mặc, mà Đường Suất có thể dễ dàng thoải mái đem người dẫn vào bên trong chủ đề, bất tri bất giác có thể tạo không khí toàn trường.
Có lẽ tính cách như vậy mới thích hợp làm giáo viên đi? Lại nói tiếp Khúc Thương Mang còn biết mình có một nỗi niềm, nếu người khác không nói chuyện cùng mình, anh bình thường cũng không chủ động giao tiếp.
Cho nên lần mời này, đối với anh mà nói thật sự là hành vi rất khó có được.
Bởi vì Khúc Thương Mang cũng rất muốn kết giao cùng Đường Suất. Ở trong trường học cho dù là thầy giáo cũng sẽ có một vài vòng luẩn quẩn quen thuộc, tan học đến mỗi cái văn phòng đi lại đi lại tâm sự một chút chẳng hạn, anh cũng không hy vọng chính mình buồn chán ở trong phòng làm việc, cùng đám thầy chủ nhiệm chơi trò chơi ngốc nghếch trộm đồ ăn xây nhà.
Vốn văn phòng khối lớp 11 rất gần lớp 11 ban 3, ra cửa quẹo phải là đến. Nhưng Khúc Thương Mang không trực tiếp đi phòng học, mà là đi tổ hoá học trước để tìm Đường Suất, việc này cần phải đi từ tầng hai lên tầng ba.
Hành lang tầng 3 có một chút u ám, có ba hàng đèn bị hỏng mới vừa bảo trì, người hậu cần bên kia đi ra ngoài mua sắm, còn chưa kịp đổi.
Trong bầu không khí có chút mập mờ, Khúc Thương Mang khẽ rũ xuống mi mắt cùng đi song song với Đường Suất, cho dù ánh sáng không sáng, Đường Suất cũng không khó nhìn ra người bên cạnh hắn có làn da rất trắng, sắc mặt lãnh đạm. Chẳng sợ cậu ấy bởi vì nghe chuyện cười của mình hơi cong môi, khóe miệng cũng chỉ là khẽ nhếch liền dừng, nhợt nhạt, giống như một viên đá nho nhỏ nhẹ nhàng ném xuống mặt hồ yên tĩnh.
Xế chiều hôm nay đại bộ phận các lớp đều tỉ mỉ chuẩn bị tiết mục, mấy ban cán sự lớp bên ban 1 còn rất trang trọng làm ra thiệp mời, thời gian nghỉ giữa tiết tìm người đưa đến văn phòng Đường Suất, có điều thiệp mời kia lại tới lúc Khúc Thương Mang đi tìm Đường Suất, bị hắn vô thanh vô tức đặt ở dưới mặt giấy sách hoá học, sau đó hoàn toàn không do dự đi theo thầy ấy rồi.
"Tiểu Khúc, tuần này cậu có thời gian rảnh không, tôi biết có nhà hàng chuyên món cay Tứ Xuyên rất ngon." Trong hành lang trống trải, thanh âm Đường Suất không lớn, lại rõ ràng rành mạch.
Hắn nói như vậy là bởi vì lúc ở nhà ăn cùng nhau ăn cơm, hắn phát hiện trong bàn ăn Khúc Thương Mang luôn cho một đống ớt đỏ lừ, hẳn là cực kỳ thích ăn cay.
Ai ngờ, đó là bởi vì vị giác Khúc Thương Mang hoàn toàn không có cảm giác.
Đầu lưỡi cay đến chết lặng, so với vị đạo nào đó còn đỡ hơn, nếu không làm đồ ăn cay sặc lên, anh cảm giác mình giống như đang ăn lương khô khô không khốc.
Khúc Thương Mang nghe xong, trong lòng cũng có xúc động.
Chỉ là tình huống thực tế có chút phiền toái: "Thật có lỗi, cuối tuần này tôi muốn chuyển nhà, lần sau đi."
Hơn nữa, anh quyết định rất nhanh, so với Tào Chí Vĩ tụt quần lót còn nhanh hơn.
Đường Suất đỡ lấy cái trán: "Ừ, là tôi nóng vội." thời gian Khúc Thương Mang đến trường học đi bộ một vòng cũng không đến, phỏng chừng ngay cả thẻ công tác cũng chưa có đâu, huống chi chuyện dọn vào ký túc xá này.
Có điều, cứ như vậy buông tha hiển nhiên không phải tính cách của hắn: "Tiểu Khúc, khi nào chuyển nhà để tôi đi giúp cậu đi."
Khúc Thương Mang giật mình, bước chân cũng tùy theo hẫng một chút.
Hỗ trợ chuyển nhà? "Không... Khụ, không cần." Anh đã quyết định nô dịch Miêu Hựu, đêm nay thừa dịp đêm dài người tĩnh mà bắt đầu động thủ.
Có điều cứ cự tuyệt như vậy có chút không hiểu chuyện? Quả nhiên, ngẩng đầu, Khúc Thương Mang liền trông thấy đáy mắt Đường Suất hiện lên vẻ thất bại, anh lập tức mở miệng sửa chữa: "Chuyện kia, cảm ơn thầy Đường... Chờ tôi dọn xong nhà sẽ mời anh đến làm khách..."
"Tốt lắm." Đường Suất nheo mắt lại nở nụ cười, không dấu vết đem ánh mắt che dấu hoàn toàn: "Có điều trong trường học gọi thầy Khúc còn được, ở ngoài tôi gọi cậu..."
"Thầy Đường có thể gọi tôi là tiểu Thương." Chủ yếu là quỷ xung quanh mình đều kêu như vậy, Khúc Thương Mang cũng đã quen.
Nếu kêu tiểu Mang hoặc tiểu Khúc, anh luôn phản ứng chậm hơn một nhịp.
Đường Suất tươi cười bên môi lại rõ ràng vài phần, tự nhiên kéo bả vai Khúc Thương Mang qua, tư thế anh đây rất tốt: "Tiểu Thương."
Trên người cậu ấy phát ra khí tức, thật là thoải mái a.
Bởi vì dáng người, Khúc Thương Mang có vẻ nhỏ xinh đi song song cùng Đường Suất, lại bị hắn ôm lấy, căn bản nhìn không tới biểu tình giờ phút này của hắn, cũng không biết rằng đầu lưỡi ông thầy hoá học này, vươn ra vài chục cm, ghé vào lỗ tai anh yên lặng đảo quanh nửa ngày, cuối cùng không hạ được quyết tâm liếm hai cái trên vành tai như bạch ngọc.
Trong phòng học, một con mắt Vương Diệu Quang lơ lửng ở ngoài cửa đột nhiên la hoảng lên: "Ôi giời ơi! Lão thấp của chúng ta bị một người đàn ông ôm đến đây!"
"Đàn ông ——?"
"Ôm ——?"
"Uầy, nhầm trọng tâm rồi!"
"Khụ khụ, thật có lỗi thật có lỗi." Mấy đứa nhóc đều dập tắt ngọn lửa nhỏ Bát Quái trong lòng, Vương Diệu Quang lúc này cũng mật báo, chứng thực người ôm lão thấp của chúng mình, là thầy dạy Hóa.
"Khoan đã —— ông thầy dạy Hóa không đi ban 1 đến lớp chúng ta làm gì?"
"Lão thấp nhỏ bé lớp chúng ta vạn nhất bị tên lang sói kia bắt mất làm sao bây giờ?" Vương Hoàn Vũ có chút lo lắng nói.
Lý Hạo là người thứ nhất không vui: "Lang sói chọc giận ai sao? Chúng ta tại sao luôn luôn nằm cũng trúng đạn!"
"Được rồi được rồi, mau! Hiện tại cũng mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, lão thấp đến đây, ai cũng không cho phép để lộ ngụy trang, nghe rõ?"
"Yes —— "
"Đợi một chút, uỷ viên văn nghệ, thầy giáo dạy hóa tính sao?" Còn có nhân tố không xác định như vậy.
Thi Lương sâm bĩu cánh môi đỏ mọng một cái, không để ý lắm: "Quản hắn làm cái gì, cũng không phải lão thấp lớp ta! Chờ quan hệ Thương lão thấp cùng chúng ta tốt lên, chẳng lẽ còn sợ một người? Coi như hắn cố ý làm mấy chuyện xấu nhiều bố trí bài tập hố chúng ta, có lão thấp nhà chúng ta bảo kê! Còn phải sợ hắn sao!"
Người không liên quan hãy đợi đấy đi thôi!
"Đúng vậy ——" lời nói khí vũ hiên ngang, lập tức được rất nhiều người đồng ý.
Vương Diệu Quang đem nhãn cầu nhét vào vành mắt,thị giác trở về trạng thái bình thường, cậu bắt đầu yên lặng đếm ngược ở trong lòng.
Khoảng cách mở cửa thời gian còn có —— 3,2,1!
Cửa mở!
Giờ này khắc này, tâm cả lớp, kích động dị thường.
"Nhiệt liệt hoan nghênh Thương lão thấp! Vỗ tay —— "
"Bành bạch bành bạch —— "
Khúc Thương Mang: "..."
Đường Suất: "..."
Không khí trong nháy mắt cứng ngắc.
Động tác của tất cả các học sinh cũng có chút chần chờ, lão thấp không thích cả lớp cùng nhau nói lời dạo đầu sao?
Vì chế tạo hiệu quả chỉnh tề, bọn họ còn tận tình khuyên bảo nhau, ngay cả trưởng lớp đều nói theo một lúc.
Khúc Thương Mang có phần mơ hồ, ánh mắt vô thức đi tìm một tông màu xanh biếc, Đường Suất còn đang cọ cọ trên bả vai anh, sau khi nhìn đến mấy chữ văn hoa uốn éo trên bảng đen, rốt cục thì nhịn không được cười thành một tràng.
"Thương lão thấp... Phụt ha ha ha... Tiểu Thương, học trò lớp cậu thật có lòng a ha ha..."
Khúc Thương Mang không biết rõ hắn cười cái gì, bất quá khi tầm mắt chuyển dời đến trên bảng đen, mặt nhất thời liền đen xì.
Ngay cả hai chữ lão sư (thầy giáo) cũng có thể viết sai, mấy nhóc này muốn chết à, có phải hay không hết thuốc chữa rồi?
Trước bàn học, Hứa Chính Tư Cơ đang nhộn nhạo chờ lão thấp hỏi ai viết, sau đó trước mặt cả lớp khen ngợi mình!
Nhưng đã nửa ngày, lão thấp cũng chưa hỏi.
Lão thấp làm sao thầy có thể cái gì cũng không hỏi! Trang trí bảng tốn biết bao tâm huyết cùng tình yêu a!
Bởi vì còn có giáo viên khác ở đây, Khúc Thương Mang quyết định áp chế lửa giận, cho học sinh trong lớp chút mặt mũi, chờ sau khi hết hội lớp tiếp tục chậm rãi giáo dục.
"Được rồi, bắt đầu đi."
"A ——" Vương diệu Quang khiếp đảm đi lên bục giảng, nghĩ thầm, vì sao lão thấp phản ứng bình thản như vậy, một chút kinh hỉ cũng không có, điều này rất đáng nghiên cứu a!
Khúc Thương Mang dẫn Đường Suất theo cùng nhau ngồi ở hàng cuối cùng, tạm thời ngồi đây quan sát.
Đường Suất tuy rằng ngưng cười, nhưng khóe miệng vẫn duy trì độ cung, trong mắt cũng bao hàm thâm ý. Bả vai vẫn cứ run lên từng cơn không khó nhìn ra người này nhịn có bao nhiêu vất vả.
Khúc Thương Mang bất đắc dĩ: "Nhiều ít cho tôi chút mặt mũi đi, Đường lão sư, sau này tôi sẽ từ từ dạy dỗ bọn chúng."
Từ điển tiếng Trung làm ra để bài trí sao? Thế nhưng nhầm nhọt viết ra chữ dọa người như vậy.
Đường Suất gật đầu, mân môi im miệng, cố gắng áp chế tiếng cười.
Thật sự tiểu Thương không biết Thương lão thấp là chỉ người nào vậy... Ha ha, mặc kệ có biết hay không, phản ứng đều rất thú vị.
Hắn thử học vẻ mặt nghiêm túc của Khúc Thương Mang, có điều do cái đứa MC tiểu Quang mở miệng lần nữa, lại một lần nhịn không được cười phá lên.
"Kính yêu Thương lão thấp, chúng ta nóng bỏng chờ mong ngài, ngài... Sáp – nhập..."
"Phụt ha ha ha ha —— nóng bỏng chờ mong —— Thương —— phụt ha ha ha —— "
Khúc Thương Mang: "..."
Trên bục giảng, Vương Diệu Quang biết mình sai cũng đã muộn, đầu đầy mồ hôi không nói, ngay cả lời nói kế tiếp cũng quên tiệt.
Cậu muốn sửa miệng lập tức, nhưng là nghĩ nửa ngày cũng không biết làm như thế nào: "Đúng rồi! Là chúng em nóng bỏng chờ mong đón thầy tiến vào... Kính yêu Thương lão thấp... A..."
"Phụt ha ha ha —— thật có lỗi a tiểu Thương, tôi thật sự không nhịn được phụt —— "
Mặt Khúc Thương Mang đen tuyền nhìn qua đặc biệt dọa người, anh rõ ràng khoát tay chặn lại, để Vương diệu quang ngừng cái lời dạo đầu hố chết người kia đi: "Tiến hành tiết mục kế tiếp."
Vương Diệu Quang chỉ cần xem sắc mặt kia liền biết, hỏng bét, không lấy lòng được không nói, còn làm lão thấp xù lông.
Cậu cũng không muốn tiếp tục ở trên đây làm bia ngắm, ước gì người kế tiếp nhanh nhanh lên sân khấu, vì thế cũng không còn do dự lập tức giới thiệu chương trình: "Tiết mục kế tiếp, đọc thơ diễn cảm."
Khúc Thương Mang: "..."
Không biết vì sao, anh đột nhiên có dự cảm vô cùng không tốt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: kỳ thật trong tác phẩm tên người đều rất dễ nhớ, tỷ như tiểu Quang đầu Vương diệu quang, hài âm —— Vương cắn quang, cậu ấy luôn bị cắn. Lý Long Vọng liền càng đơn giản, Lý Long Vương. Kỳ thật, các học sinh thật sự thực dụng tâm ( lăn ——) Liên Lão Bang Tử lại đến bán manh ╰( ̄▽ ̄)╮ mau tới mạo hiểm phao thổi phồng ta manh
( lăn ——)