Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lão Thấp Của Tôi
  3. Chương 3: Lão thấp ui lão thấp!
Trước /97 Sau

Lão Thấp Của Tôi

Chương 3: Lão thấp ui lão thấp!

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Tào Chí Vĩ, ủy viên vệ sinh lớp 11 ban 3, ngày đầu tiên của học kì mới đến muộn hai phút.

Khúc Thương Mang mở sổ điểm danh ra, phết một vòng tròn nhỏ lên tên của bạn học Tào, thời gian bị trễ tương đối ngắn, có lẽ là có chuyện gì đó trì hoãn ở trong phòng ngủ.

Mình cũng không quá bảo thủ, hôm nay lại là người mới nhậm chức...Vì thế có thể cho qua, liền làm như chưa có gì xảy ra đi.

Nhưng đối với một bạn học khác đến giờ vẫn chưa xuất hiện, Khúc Thương Mang sẽ không tính đối đãi nhân từ như vậy.

Ở chung cùng các học sinh có thể ôn hòa, có thể khéo hiểu lòng người, lại phải nắm giữ mức độ vừa phải, không thì sau này muốn quản lý sẽ gặp phải khó khăn, tùy tiện một người đều có thể cưỡi lên đầu chủ nhiệm lớp là anh, có thể được hay không?

Tuyệt đối không được!

Bạn học đầu bóng lưỡng ngồi ở dãy đầu đã thanh tỉnh không ít, chủ yếu là bị hành động lỗ mãng vừa rồi của Tào Chí Vĩ đánh thức. Đồ ngốc này thật không tự biết mình, ở trước mặt người thường cũng không biết thu liễm năng lực một chút.

"Sớm biết như vậy thì đã không gọi cậu dậy! Ngu ngốc!" Trên mặt đất có một vũng nước lớn như vậy, sao có thể không làm cho người thường hoài nghi.

"Suỵt...Nói nhỏ chút." Phía sau đầu bóng lưỡng, một bạn học tóc xám tro mày rậm mắt to, vuốt ngược mái tóc rối bời, hơi hơi nghiêng về phía trước, áp chế thanh âm: "Lão thấp này có yêu cầu rất cao, trước khi chúng ta nói chuyện phải giơ tay, người ta gật đầu chúng ta mới có thể lên tiếng."

"Vậy bây giờ sao cậu không giơ tay?" Thiếu niên đầu bóng lưỡng tức giận.

"Tôi đây không phải là có lòng tốt nhắc nhở cậu sao, hứ —-"

"Ai cần cậu nhắc nhở! Lắm chuyện!" Đầu bóng lưỡng uốn éo đầu, hoàn toàn không biết ơn.

Tối hôm qua lúc ngủ là ai cầm chân mình đưa vào miệng gặm? Thiếu ba ngón chân làm cả đêm mình ngủ không thoải mái, sáng sớm còn không kịp ngồi thiền!

Hiện tại muốn lôi kéo làm quen để bù đắp? Muộn rồi!

Tối hôm qua động tác cậu không hề chần chờ nhe răng hạ miệng gặm, làm phép mọc ra thêm một ngón chân mới phải phí bao nhiêu công lực ngồi thiền hả? Mình phải ngồi xổm trong góc hút oán khí bao lâu hả?

Quả nhiên là chủng tộc không có chỉ số thông minh, thành tích bê bết, hành động không hề trải qua đại não!

"Cậu —-" con mắt của thiếu niên tóc xám tro dần chuyển sang màu xám, răng nanh hơi lộ ra, đây là điềm báo cậu tức giận: "Không phải chỉ ăn ba ngón chân của cậu sao? Cậu cho là mùi chân dễ ngửi lắm sao? Tôi còn chưa ghét bỏ cậu mấy năm rồi chưa rửa chân đâu, cậu cái đồ—-"

Một tiếng "Cộp", đánh gãy lời thiếu niên tóc xám tro chưa nói xong.

Sau đó phòng học quay về yên tĩnh.

Một khối lau bảng đen, nện chính xác trúng cái ót của thiếu niên tóc xám.

Khúc Thương Mang đứng trên bục giảng lạnh mặt, tiết học đầu tiên còn chưa bắt đầu đã bị bạn học trong lớp này ra oai phủ đầu, tâm tình thật sự không biết đã bị ném đến nơi nào: "Cậu Vương Kim Vũ, đứng dậy—"

"Vâng." Vương Kim Vũ đã thu lại móng vuốt sắc bén dọa người, bất đắc dĩ phẩy phẩy cái trán bị đánh đến phủ đầy phấn, chậm rãi đứng lên trong ánh mắt xem thường cùng cười trộm của bạn học xung quanh, cánh tay giơ lên cao cao.

Thực mất mặt a...Bề ngoài của lão thấp rất nhã nhặn rất tốt, tính tình lại dễ nổi nóng.

"Chuyện gì?" Trong thanh âm của Khúc Thương Mang có chút lạnh lẽo run người, nhưng sắc mặt đã hơi chút dịu đi.

Ừm, học sinh có gương mặt xấu xa điển hình này còn nhớ rõ muốn nói chuyện phải giơ tay. Đây là con lai à, không thì sao lại có một đường màu xám dựng thẳng giữa mắt?

Khúc Thương Mang nghĩ tới cái hộp vẫn chưa mở ra ở trong nhà chứa muôn nghìn mắt kính sát tròng xinh đẹp, Mangekyou Sharingan nhiều màu, anh đây cũng có.

Vương Kim Vũ hơi hổ thẹn gục đầu xuống: "Lão thấp, em xin lỗi."

Sau khi về phải nói ngay với lớp trưởng về chuyện đổi giường ngủ, thật sự không muốn ngủ cùng phòng với tên hòa thượng thối hoắc này, ngón chân còn không có mùi ngon bằng thịt heo kho tàu của nhân gian đâu!

Đầu bóng lưỡng ngồi phía trước cũng trầm mặc sám hối, quyết định đêm nay không ăn để bù lại sai lầm mình phạm phải trong lúc vô tình.

"Em ngồi xuống đi, sau giờ tự học liền ở lại cùng bạn Tào Chí Vĩ làm trực nhật. Lịch trực nhật cuối tuần...ủy viên vệ sinh, em dựa vào trình tự các tổ để sắp xếp, một người lau bảng đen, hai người dọn dẹp trong phòng sau khi tan học." Khúc Thương Mang thấy thái độ của Vương Kim Vũ tương đối thành khẩn, cũng không làm khó cậu.

"Vâng." Hai người cùng đáp lời.

Điểm danh cả lớp một lần, nhờ khúc nhạc đệm nhỏ ban đầu ban tặng, Khúc Thương Mang có ấn tượng với Tào Chí Vĩ cùng Vương Kim Vũ sâu nhất, tiếp theo chính là đầu bóng lưỡng Vương Diệu Quang.

Cô nữ sinh thích nói kia gọi là Thi Lương Sâm, không ngờ tên lại thật nam tính.

Không biết vì sao, trong ký ức anh luôn luôn không nhớ rõ tên của lớp trưởng, mỗi lần đảo mắt qua góc phòng, đều phải phản ứng trong chốc lát mới có thể nhớ tới —- người mang đôi đồng tử màu xanh lá kia chính là lớp trưởng, tên rất ngắn, gọi là gì...lại quên.

Mỗi khóa học đầu tiên của mỗi học kỳ Trung học Nguyên Hưng đều có quy định riêng, là từ giáo viên chủ nhiệm rồi đến các bạn học nói về những gì thấy được, nghe được, cảm giác được trong ngày nghỉ, xem như một lần bình luận ngẫu hứng, đề tài đều là <học kỳ mới, không khí mới> vân vân, vừa nghe đã khiến không dậy nổi hứng thú.

Khúc Thương Mang vừa nhậm chức, vẫn chưa hưởng thụ sự đãi ngộ nghỉ đông nghỉ hè vẫn có thể lĩnh lương của giáo viên, nhưng mở màn phải bắt đầu từ anh, vì thế, đề tài này trước khi bị khúc nhạc đệm nhỏ đánh gãy lại tiếp tục: "Học kì này tôi tiếp quản lớp 11 ban 3, tôi tên là Khúc Thương Mang, bên cạnh chính là số di động của tôi. Lớp chúng ta là một tập thể hoàn toàn mới, tất cả mọi người đều là học sinh trọ ở trường, bình thường có chuyện gì khó khăn đều có thể gọi điện thoại cho tôi."

Cuối tuần Khúc Thương Mang sẽ dọn vào ký túc xá dành cho giáo viên, một người một phòng không quá lớn, được cái đồ điện trong ký túc xá rất an toàn.

Anh đã xem qua phòng ở, cách ký túc xá của học sinh rất gần.

"Trên lớp, tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em, nhưng khi không có tiết, chúng ta có thể làm bạn bè tốt của nhau."

Khúc Thương Mang đem đoạn nói chuyện của thầy giáo chủ nhiệm mới năm đó khi anh mới vào trung học nhắc lại, ngẫm nghĩ, lập tức bổ sung: "Có thể hỏi tôi các vấn đề trong phương diện học tập, cũng có thể cùng tôi thảo luận một ít..."

Dưới bục giảng lập tức có người đoạt lời: "Đề tài có tính riêng tư?"

Khúc Thương Mang: "...."

Người kia lập tức ý thức được sai lầm của mình, liền giơ tay tỏ vẻ: "Lão thấp thật xin lỗi! Em quên giơ tay trước khi nói chuyện."

Khúc Thương Mang khoát tay: "Hứa Chính đúng không? Lần sau không được viện dẫn lý do này nữa. Nếu em muốn thảo luận với tôi, như vậy tôi không phản đối đề tài có tính riêng tư."

Thật á!

Biểu tình của nam hết sức giảo hoạt, trên gương mặt tuấn tú quá ư thành thục hiện vẻ tươi cười kì lạ, mau chóng giơ tay lên: "Lão thấp, tên đầy đủ của em là Hứa Chính Tư Cơ."

Khúc Thương Mang: "Em họ Tư Cơ?"

Hứa Chính Tư Cơ: "Không, em họ Hứa! Theo họ mẹ của em."

Khúc Thương Mang: "...."

Hứa Chính Tư Cơ duy trì nụ cười mỉm tao nhã.

Lão thấp nghiêm trang chững chạc, trắng trắng nộn nộn này, quả thật rất phù hợp tiêu chuẩn kén vợ ở tinh cầu của mình!

Hứa Chính Tư Cơ có chút kích động liếm liếm đôi môi đỏ, hai tia sáng không lớn từ mắt bắn ra xuyên thấu bục giảng, quét thẳng toàn thân giáo viên chủ nhiệm.

Trong đầu nhanh chóng thu hoạch được số liệu chính xác, chiều cao 174.6cm, quá vừa phải, cân nặng 66.7kg, hơi gầy, nhưng đôi chân dài rất đẹp, mông cũng không tồi, độ co dãn nhất định rất tốt.

Còn có hạt đậu đỏ trước ngực là..."Oái, đau quá."

Hứa Chính Tư Cơ bị đau hừ nhẹ, che lấy cục u nhanh chóng nhô lên sau ót, cũng không dám quay đầu oán giận một chữ.

Một đoạn nhánh cây...là lớp trưởng ra tay...Đánh mình thật à QAQ

Hứa Chính Tư Cơ yên tĩnh, sắc mặt của một nam sinh ngồi bên phải hắn lại cực kém: "Nhiên! Vì sao lại để một người bình thường làm giáo viên chủ nhiệm của chúng ta?"

"Chậc chậc—-" nam sinh ngồi ở bàn trước cậu ta lười biếng duỗi thắt lưng nhỏ giọng trào phúng: "Nói cứ như là cậu không phải nhân loại vậy."

"Cậu —-" Nam sinh giận dữ.

Học sinh có bộ dạng mắt đen tóc đen truyền thống trong lớp không có nhiều, nam sinh có mặt hơi vặn vẹo đúng là một trong số đó.

Cả lớp có chủng tộc thuộc về nhân loại đã ít lại càng ít, cố tình nam sinh này lại là một người.

Giữa hai người còn chưa chính thức khai chiến, năm giác quan sắc bén của Khúc Thương Mang cũng đã phát giác không bình thường: "Phía dưới, xảy ra chuyện gì?"

Anh dùng một khối lau bảng, dùng sức gõ vào bàn giáo viên.

"Cộp cộp" hai tiếng cũng không vang to, chất liệu gỗ của đồ lau bảng không tốt, gõ ra cũng không tạo lực lại vừa trúng cái đầu xuất hiện trên mặt bàn giáo viên, sau khi xoay đầu 360 độ liền nhỏ giọng nói thầm, đủ cho Khúc Thương Mang nghe rõ ràng: "Tôi nói này tiểu Thương à, lúc cậu lên lớp có thể đừng đập loạn cái bàn hay không, tôi đang ở bên dưới dỗ con ngủ, cậu đập một phát liền làm cho thằng nhóc thối kia lại ồn ào muốn uống sữa."

Hắn là một nam quỷ đó, nghịch thiên nặn ra được sữa hắn dễ dàng sao?

Khúc Thương Mang: "!!! "

Khúc Thương Mang thoáng chốc bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, đây cũng không phải đơn giản là có ngàn ngàn vạn vạn chú lạc đà lao qua trong lòng như vậy, anh dùng ý niệm điên cuồng gào thét: "Lạy thánh mau đem đầu rút về—-"

"À há, vậy cậu đừng gõ nữa nah, ngoan~~" phản ứng của chủ nhân cái đầu có chút trì độn, không phát hiện thân thể Khúc Thương Mang cương cứng cỡ nào, vẻ mặt mất tự nhiên cỡ nào.

Nước mắt suýt nữa tràn mi, bây giờ vẫn còn đảo quanh hốc mắt, khi đâu giữa lớp lại có một cái đầu từ bàn giáo viên nhảy ra trợ hứng á!

Từ lúc bắt đầu đến khi chấm dứt, chỉ hơn mười giây, Khúc Thương Mang lại giống như vừa trải qua vài thế kỷ!

May mắn — mắt âm dương không phải là thứ người bình thường có thể có được!!

"Khụ khụ — phía dưới, bắt đầu từ lớp trưởng, cứ thoải mái nói về một chuyện ý nghĩa nhất mà em làm trong ngày nghỉ." Một phút đồng hồ sau, Khúc Thương Mang hoàn toàn khôi phục bình thường.

Thật muốn đưa tay lên đỉnh đầu lau một phen mồ hôi lạnh, nhưng như vậy rất ảnh hưởng hình tượng.

Thật vất vả mới tiến vào trạng thái...lại không xong rồi.

Hàng cuối cùng gần cửa sổ, trong mắt Nhiên có dao động rất nhỏ, không nhanh không chậm đứng lên, nhưng không vội vã "thoải mái", mà là nói với Khúc Thương Mang: "Lão thấp, ngoài cửa có người."

Khúc Thương Mang nhất thời giật mình.

Mẹ nó, là ai, rốt cục chừng nào mới xong hả!

Nhiên có vẻ cảm giác được sự "khó xử" của anh, ngay sau đó thản nhiên bổ sung một câu: "Là bạn Lý Long Vọng."

"À..." Hóa ra là học sinh trong lớp.

Ngay lúc họ đang nói chuyện, tiếng gõ cửa vang lên.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bìa sách lão thấp có phải đặc biệt tươi mát đặc biệt nội hàm hay không... Phải liên lão thấp chính mình P, ngượng ngùng, mau tới thổi phồng ta! ( uy!) cảm tạ mọi người Phách Vương phiếu, mau đưa ta đè chết QAQ hạt dẻ ném một cái nước cạn bom hạt dẻ ném một cái hoả tiễn Uyển Thanh ném một chỗ lôi hạt dẻ ném một cái hoả tiễn hạt dẻ ném một cái hoả tiễn hạt dẻ ném một cái hoả tiễn Đông Phương mến mộ huyên ném một cái lựu đạn Đông Phương mến mộ huyên ném một cái hoả tiễn Đông Phương mến mộ huyên ném một chỗ lôi Đông Phương mến mộ huyên ném một cái lựu đạn quả cam quân ném một cái hoả tiễn quả cam quân ném một cái hoả tiễn quả cam quân ném một cái hoả tiễn quả cam quân ném một cái hoả tiễn quả cam quân ném một cái hoả tiễn quả cam quân ném một cái hoả tiễn.

Quảng cáo
Trước /97 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Huấn Văn] Thư Sinh

Copyright © 2022 - MTruyện.net