Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ở nghi thức kéo cờ làm danh tiếng ban 3 vang dội, liên tục lấy được cờ đỏ lưu động của trường.
Khúc Thương Mang siêu cao hứng, cũng rất tự hào. Bọn này tuy rằng tuổi tác cao thấp không đều, chủng tộc không giống nhau, nhưng đều cố gắng tận tâm, trừ thành tích học tập, một chút việc liên quan đến kỷ luật cũng không cần anh quan tâm.
Loại khí thế này biểu hiện đầy đủ —— năm mươi sáu dân tộc là người một nhà! Phi nhân loại cũng không ngoại lệ!
(* Trung Quốc có 56 dân tộc)
Đương nhiên, Khúc Thương Mang cũng nhận thấy lớp mình gây ra náo động lớn.
Nếu như nói tất cả ban 3 đều không đứng đắn. Thì như vậy nhìn biểu hiện trong nghi thức kéo cờ phỏng chừng cũng sẽ không có bao nhiêu người chú ý.
Thế nhưng ban 3 vừa vặn lại tụ tập toàn soái ca hạng nhất. Hơn nữa thầy chủ nhiệm còn trẻ nhất trường, mi thanh mục tú, tinh thần phấn chấn, nhất định lên lớp cũng rất hăng hái!
Cho nên gần đây xó nào của trường cũng có thể nghe thấy những lời đại loại như ——
"Nếu lúc đầu mị vào lớp 11 ban 3 thì tốt rồi!"
"Nếu tớ không học khoa học xã hội thì tốt rồi..."
( ở Việt Nam tương đương học khối C: văn sử địa)
" Òa òa... Rất muốn xin số điện thoại Khúc lão sư!"
"Tao đạp phát giờ, mày muốn làm gì thầy ấy?" Mọi người bị chấn trụ.
Nữ sinh kia lại chỉ hít hít cái mũi, lắc đầu: "Cậu nghĩ như thế nào vậy, tớ tôn kính Khúc lão sư ~~ tôn kính biết chưa? Muốn hỏi số Khúc lão sư làm quen, nói không chừng có thể hỏi thông tin cả lớp nha..."
Mọi người: "......"
Em gái, tham quá, đây là tính toán nuốt hết trai đẹp à?
Cao lớn tuấn lãng, trầm mặc cấm dục, xinh đẹp mỹ miều, thật thà phúc hậu, ít lời nghiêm cẩn... Ban 3 hình như tập hợp tất cả các loại hình mỹ nam được yêu thích nhất.
Toàn bộ nam sinh trong trường hâm mộ ghen tị hận thù đủ kiểu với cái lớp toàn "yêu nghiệt" này.
Thầy cô lúc trước dè bỉu chê bai bây giờ lại bắt đầu rục rịch, lão nhân tinh từng ấy năm cũng có lúc nhìn lầmsao. Lúc trước làm sao lại không có ai nguyện ý làm chủ nhiệm lớp này?
Hiện tại củ khoai lang phỏng tay ngoài ý muốn lột xác biến thành lớp học ai cũng cao quý như thiên nga, top 5 của trường thì có 3 người là của lớp ấy rồi...
"Khúc lão sư, thầy thật biết cách dạy dỗ!" Trong trường học một thầy chủ nhiệm lão thành không khỏi cảm thán nói, đám chướng mắt làm mình khốn khổ khốn nạn kia lại ngoan ngoãn nghe lời?
Có nghĩ cũng không thể nghĩ nổi.
"Khúc lão sư có thể cho tôi mượn giáo án của thầy xem một chút không? Lớp tôi có thằng nhóc cố mãi cũng không lọt vào top 3, bị Nguyên Âm đè đã hơn một năm cũng không lên nổi. Còn có học sinh đó tên là gì nhỉ...lớp trưởng ấy!"
Khúc Thương Mang: "......"
Những lão sư này chẳng lẽ đã quên sao? Lớp mình còn các thành phần đếm ngược từ dưới lên mà.
Hiệu tại trong văn phòng, nguyên bản Khúc Thương Mang quen ngồi một góc yên tĩnh lại bị mọi người vây kín. Các thầy cô ngươi một câu ta một câu, mồm năm miệng mười nói từ tình hình ban 3 đến toàn trường học, cũng chỉ nêu lên những đứa thành tích tốt, nói lý ra phân chia vòng luẩn quẩn cũng chưa đến lượt anh đâu.
Khúc Thương Mang thành tiêu điểm của mọi người, lại không hề cao hứng.
Mắt thấy sắp có thi khảo sát, trong lớp còn có một bầy nhóc mười từ đơn cũng chưa nhớ nổi 2 từ!
Khúc Thương Mang lo lắng thành tích trong lớp, càng lo lúc thi khảo sát toàn khối trộn với nhau, cái đám trong lớp lộ đuôi cầm bút chẳng hạn...
Làm lão thấp ban 3 áp lực lắm các người căn bản là không tưởng tượng nổi a a!!!
Sớm muộn gì cũng rụng tóc = =!
Lão thấp không yên lòng bị Đường Suất đứng cách đó không xa nhìn thấy.
Hắn có thể cảm giác được, tiểu Thương hơi không kiên nhẫn.
Loại tình huống này, là nam nhân sẽ đứng ra!"Tiểu Thương, tới đây một chút, chủ nhiệm tìm cậu."
Nhanh cảm ơn anh đây đi ~~ mau nói thêm vài câu với anh đây đi ~~
"A? A... Đây." Khúc Thương Mang bảo trì mỉm cười, huơ huơ tay ý xin lỗi với đồng nghiệp, nghiêng người đi ra khỏi đám đông, cùng Đường Suất vai sóng vai rời khỏi "quần sư loạn vũ" trong văn phòng.
(* lấy ý trong câu: quần ma loạn vũ)
Lão sư dạy Vật lý lớp 11 ban 3 lười dạy, thái độ với học sinh lại kém, Khúc Thương Mang đã sớm không hài lòng, rốt cục khi lão kia lại một lần nữa chuẩn bị bỏ trống tiết mà chạy, cậu ở dưới sự giận dữ cùng cực đã đem hành vi vạn ác đó báo cáo lên giáo vụ. (!)
Giáo vụ chủ nhiệm an bài, hiện giờ Đường Suất dạy Lý.
Vứt cái RP tồi tệ của Đường Suất sang một bên không nói, người ta là có thực học song bằng tiến sĩ khoa học tự nhiên, nghe nói năm đó hiệu trưởng trường Nguyên Hưng đào góc tường trường khác mang về đây. (......)
(RP: nhân phẩm)
Lúc ấy Khúc Thương Mang cáo trạng thành công từ văn phòng đi tới, đột nhiên cảm thấy lòng đặc biệt chua xót.
Mới trước đây khi anh còn trẻ bị ai khi dễ cũng chưa từng tố cáo với thầy cô, vì cái đám hư hỏng kia, anh chịu biết bao nhiêu đau khổ!
Khúc Thương Mang đắm chìm ở trong ký ức bi thảm, phá lệ trầm mặc, sắc mặt cực kém. Mà Đường Suất lại đang tưởng bở, cho rằng Khúc Thương Mang còn tức mình.
Đến tột cùng giận cái gì? Ngay cả chính hắn cũng nói không nên lời.
Tóm lại, mấy nhóc trùng nói, người đang tức giận nhất định phải dỗ khéo.
Vì thế chỉ thấy Đường lão sư trước một khắc còn dáng vẻ đường đường, ngay sau đó ở trước mặt Khúc Thương Mang làm ra vẻ cún vẫy đuôi nịnh nọt, chớp mắt to, vẻ mặt thành kính chắp tay: "Tiểu Thương, có một số việc đừng trách tôi toàn bộ, ca cũng là do cuộc sống bức bách bất đắc dĩ, bây giờ tôi thành khẩn nói lời xin lỗi, liền tha thứ ca đi ~~ sau này tôi sẽ tận tâm tận lực chỉ đạo ban 3."
Đối với cái đám không phải người như mình kia, Đường Suất vẫn rất có hảo cảm.
Dù sao tất cả mọi người đều không phải người, là một nhà mòa!
Mi có hảo cảm cái P! Nếu mi có hảo cảm, đã sớm dạy dỗ chỉ bảo cho họ từ hồi lớp 10!
Khúc Thương Mang hoàn toàn không tin Đường Suất, nhất là sau khi bé sủng vật Miêu Hựu hung hăng bôi đen Đường Suất, lại càng không yên lòng.
Trong lời nói của Miêu Hựu tất nhiên có khuếch đại, nhưng không phải đều vô lý.
Phi nhân loại ra vẻ đạo mạo, ai biết trong lòng hắn rốt cuộc là trắng hay là đen! Có điều... phương thức giảng bài của hắn quả thật không tệ, mặc dù không đủ ổn trọng so với nhứng giáo viên khác, lại tương đối linh hoạt dễ hiểu, Khúc Thương Mang từng đi dự giờ.
Sau một lúc lâu trầm mặc, Khúc Thương Mang mới ướm lời: "Kỳ thật tôi không tức giận."
Bên cạnh anh đầy kẻ không phải người, chút việc cỏn con này không đáng để phát giận.
"Thật sự?" Nhãn tình Đường Suất sáng lên.
Lời Khúc Thương Mang nói ra lại làm Đường Suất lập tức yên lặng: "Tôi thành tâm làm bạn với anh, cũng hi vọng anh có thành ý, đừng trễ nải việc học của học sinh. Mặt khác... Tuyệt đối không thể vươn lưỡi thả sâu trong lớp học, sẽ dạy hư bọn nhỏ trong lớp."
Đường Suất: "......"
Bọn nhỏ, là ai a?
Tiểu Thương, khi nói lời này cậu không thấy đau trứng sao?
Đường Suất lắc lắc đầu, thấy người bên cạnh đã khôi phục khuôn mặt tươi cười đạm tĩnh động lòng người, hít sâu hai phát đỡ thèm, lúc này cũng không dám sán vào ngửi tới ngửi lui, sẽ bị người ta ghét bỏ.
Quên đi, cậu ấy không thấy đau trứng thì ca đau hộ đi~~
Trước giờ nghỉ trưa, Khúc Thương Mang mang theo bản ghi chép nội dung hội nghị về tới phòng học, cái chuyện xem phim cỏn con này mà cũng phải dây dưa tới tận trưa.
Cũng không biết trong lớp các học sinh đang làm gì, có thành thành thật thật làm bài hay không!
Khúc Thương Mang vén lọn tóc ra sau tai theo thói quen, kết quả mới vừa chạm vào đã bị rụng mất hai sợi.
Lão thấp đột nhiên căng thẳng, xong rồi, mình bắt đầu rụng tóc! Quả nhiên là bị Lý Hạo lây bệnh sao?
Khúc Thương Mang bi tráng trở lại phòng học, phát hiện... Cả lớp không cần ai trông nom thế nhưng tự phát bắt đầu mở sách giáo khoa ngữ văn đọc chuẩn bị trước bài.
Nhất thời rụng tóc cái quỷ gì đó bay mất tiêu, Khúc Thương Mang không keo kiệt chút nào lộ ra khuôn mặt tươi cười đối với "Bọn nhỏ", đơn giản nói một chút thời gian tập hợp ở rạp chiếu phim, dặn dò vài câu sau để cả lớp tự do.
Tào Chí Vĩ chặn ngang đưa tay ra mời, mở ra một lon rong biển tươi, cử chỉ tao nhã gắp vào miệng: "Mệt chết đi được, ngáp... Lớp trưởng thật là thần thông quảng đại, ngay cả lúc nào lão thấp trở về cũng rành mạch!"
"Cậu thì biết cái gì! Lớp trưởng người ta có cơ sở ngầm rất nhiều!" Lý Long Vọng nói.
Lý Hạo sờ sờ lông mày trụi lủi, trong lòng kỳ quái, hỏi ra lời nói trong đáy lòng: "Các cậu có cảm giác hay không, hôm nay lão thấp đặc biệt chú ý tình trạng của tôi!"
Nhân Thụy vặn vẹo: "Cút đi, lão thấp chú ý cũng là chú ý ta, ngày hôm qua còn ném cho ta 3 viên phấn!"
Thần Thụy đỡ trán: "Hoàn toàn không hiểu ném phấn viết vào đầu có tác dụng gì!"
Ma Thụy: "Hai cái đầu vô dụng! Đều quỳ xuống cho bổn tọa!"
Mọi người: "......"
"Ăn cây cải củ của cậu đi thôi!" Lý Hạo đem một cây cải củ vừa – to – vừa – trắng tách làm ba, phân biệt nhét vào 3 cái miệng, thành công chắn, lấp, bịt miệng vị huynh đệ hay nói leo này.
Cả lớp đồng loạt vỗ tay, không hổ là vua Yêu Tộc, động tác mạnh mẽ dứt khoát!
"Đúng rồi, các cậu ai biết đoàn thể xã hội là gì không?" Đột nhiên Thi Lương Sâm cười khẽ, cậu đã cắt tóc ngắn, hai chân thon dài mặc quần da cực ngắn ngồi ở trên bàn tò mò hỏi.
Trong tay là đơn xin tham gia đoàn thể xã hội đúng là do Khúc Thương Mang trước khi đi để lại cho mọi người.
Nghe nói mỗi người nhiều nhất có thể báo ba đoàn?
Thái tử gia cầm hộp cơm tình yêu của cậu, hầu kết rất nhanh trượt hai cái, không để lại dấu vết ngồi ở bên người Thi Lương Sâm: " Lên Baidu một chút chẳng phải sẽ biết."
Họa bì tiểu Mỹ nam buồn bực liếc hắn: "Tôi chẳng lẽ còn không biết Baidu sao? Xì... đừng như mẹ già quản ta nữa, ta đang chuẩn bị Ích Cốc!"
( Ích Cốc là một giai đoạn của tu luyện/tu tiên, khi đó người tu tiên không cần ăn uống gì nữa)
"Vậy ích cốc." Thái tử gia nuốt lên nước miếng, xốc hộp cơm đã tỉ mỉ chuẩn bị lên.
Thức ăn mỹ vị, cũng không bằng sắc thái thanh tú của người yêu trước mắt.
Cả lớp thừa dịp thời gian ăn cơm trưa nghiên cứu rõ ràng đoàn thể xã hội gì đó, nghe nói không chỉ là Nguyên Hưng, rất nhiều trường cấp 3 hiện tại cũng lưu lại báo đoàn huy chương truyền thống.
Mà lớp 11 ban 3 là đặc thù, thanh danh hỗn độn không có đoàn thể xã hội nào nguyện ý tuyển vào, dần dà chuyện này sống chết mặc bây, cả lớp đều có điểm 0 đoàn thể xã hội. Dù thế nào đi nữa cũng đếm ngược thứ nhất toàn trường, không thèm để ý thứ này.
Nhưng hiện tại có thầy chủ nhiệm mới, lớp bọn hắn liền hoàn toàn không giống với lúc trước.
Tiểu Quang đầu xem hết, không khỏi kinh hô: "Ôi trời ơi, hóa ra thành tích hội đoàn thể xã hội cũng tính vào điểm cuối năm, mẹ nó chứ! Nguyên Âm, Kỳ Kỳ, các cậu thật nghịch thiên. Mỗi lần tính điểm bị chúng ta liên lụy mà vẫn lọt vào top 5... Phi nhân loại a, hu hu... Khó trách lão thấp nhận các cậu làm đệ đệ, còn đem các cậu về nhà!"
Cậu cũng rất muốn đến lão thấp nhà chơi!
"Nói như đúng rồi í, xem mình là người à!" lão đại của thây ma Vương Kim Vũ ngồi sau thấp giọng xỉa xói nhau.
Vương Diệu Quang ưỡn ngực ngẩng đầu: "Ít nhất tôi từng là người!"
Đúng vậy, trong lớp rất nhiều người đều từng như vậy
Kỳ Kỳ mặt không chút thay đổi ngẩng đầu, hút hết hai hộp sữa chua dâu tây, đang chuẩn bị đem cái đơn quỷ kia xé nát.
"Chờ đã!" Nguyên Âm nói; "Đừng xé, đây là lão thấp phát!"
"A." Kỳ Kỳ lập tức dừng tay: "Thứ này có ích lợi gì."
"Vô dụng..." Nguyên Âm bĩu môi; "Nhưng không thể xé."
Bọn họ căn bản là không muốn tham gia đoàn thể xã hội quỷ quái nào hết, không có lão thấp bọn hắn cũng không muốn tham gia chuyện này. Đó cũng không phải mù quáng ỷ lại, mà là địa vị tín nhiệm không cách nào lật đổ.
Những việc Khúc Thương Mang làm cho bọn họ, khẳng định đều suy nghĩ vì họ.
Vậy làm sao bây giờ đây? Chả nhẽ lại để lão thấp thất vọng a!
Đoàn thể xã hội chủng loại loè loẹt, mỹ thuật tạo hình, tin tức, âm nhạc, quần vợt chờ đã... Đúng rồi!
Không biết ai đột nhiên đề nghị một câu: "Dứt khoát tự chúng ta thành lập cái đoàn thể xã hội đi, cả lớp đều tham gia, xã trưởng chính là lớp trưởng, phó xã trưởng là Long Vương, thành lập quy củ không cho người lớp khác vào, chỉ đạo là lão thấp... Đương nhiên là lão thấp lớp mình!"
"Trường học có thể cho làm sao?"
"Như thế nào không cho." Tào Chí Vĩ uốn éo õng ẹo cái đuôi nói: "Nơi này viết, trên năm người có thể tự mình sáng lập đoàn thể xã hội! Lớp chúng ta gọi xã đoàn là Kiến Quỷ đi!"
(* nghĩa là: đi gặp quỷ đi)
Trắng trợn, thông tục dễ hiểu.
Mọi người: "......"
Cậu sợ người khác không biết lớp ta có vấn đề sao!
Lúc này, Nhiên có cảm giác tồn tại mờ ảo hồi lâu mở miệng, ánh mắt thản nhiên nhìn ngoài cửa sổ, tầm mắt chạm đến Khúc Thương Mang, cùng với Đường Suất xun xoe sát bên người, gằn từng tiếng rõ ràng nói "Gọi là Linh Dị xã, xã trưởng —— lão thấp."
Không ai phù hợp với chức vị này hơn lão thấp, không phải sao.
Cả lớp: "......"
Kìm lòng không đậu nghĩ ngợi biểu tình lão thấp sau khi biết chuyện này.
"Hắt xì —— hắt xì ——" Khúc Thương Mang rút nhanh khăn tay từ túi quần ra, cứu vớt cái mũi.
Đường Suất thần kinh hề hề: "Tiểu Thương có phải là bị cảm hay không, ca có hàn côn trùng ngàn năm, ăn một con bảo đảm một trăm tám mươi năm cũng sẽ không sinh bệnh."
"Không có gì." Thể chất của anh không dễ bệnh, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Đường Suất thầm nghĩ miệng cậu cứng rắn, càng muốn đem áo khoác mình cho cậu, còn vui vẻ muốn đi mua trà sữa nóng cho cậu, hình tượng chăm chút lấy lòng kém xa sự chuyện trò vui vẻ cũng không mất sự tao nhã từ xưa đến giờ nhiều lắm.
Khúc Thương Mang có chút không thích ứng, nhất thời cũng không chú ý trên người có thêm cái áo khoác.
Nhưng mà người nào đó có thị lực phi thường, lại tinh mắt nhìn thấy ngón tay Đường Suất, như có như không mà cọ cọ lên cần cổ trắng trắng nộn nộn của Khúc Thương Mang.
Khúc Thương Mang: "Anh làm gì thế?"
Đường Suất vô tội: "Có con sâu, tôi bắt nó về."
Khúc Thương Mang: "A."
Đường Suất cười ngây ngô.
Trên lầu, phòng học ban 3——
Nhiên: "Xế chiều hôm nay, ai đi trễ, làm phiền lão thấp... A ha..."
Cả lớp QAQ: "......"
Lớp trưởng làm sao vậy.
Editor:
1.Tác dụng của pháo hôi là làm nam chính ghen:3 motip kinh điển nhờ... Cái kiểu tán tỉnh khoác áo rồi mua trà sữa chỉ áp dụng với thiếu nữ bánh bèo mộng mơ thôi chớ:v Còn cái kiểu "trên đầu có tổ chi chi, gọi tao là dì tao bắt xuống cho" nhân cơ hội ve vãn cổ con nhà người ta là thế quái nào =A=
2.Anyway, nóng thấy mồ luôn ạ, mỗi hôm tôi giở ra làm 1 tí, hơi bị nản... Ban đầu bản raw Fun tìm cho tôi có 47 chương, tôi tưởng truyện tương đối ngắn chỉ có tưng đấy là hoàn (trong văn án lại còn có xúc tu:v) nên nhảy vô, giờ thì hóa ra raw full có hơn 90 chương QAQ *đập đầu vào chậu nước đá*