Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyện kể rằng Khúc Thương Mang đã làm xong hết thảy chuẩn bị chiến đấu dẫn đầu chạy đến miệng sơn cốc, sơn cốc này vốn là di chỉ căn cứ quân sự bỏ hoang của Coleman, từng bị lão quốc vương tiền nhiệm coi trọng, hiện giờ ngoài ý muốn thất thủ, bị phản quân chiếm đóng.
Phản quân và quốc gia không hợp, cũng không phải mới bắt đầu từ đời này.
Đương nhiên, Khúc Thương Mang căn bản là không hiểu rõ lắm ân ân oán oán của cái hành tinh này, anh nóng đầu vọt tới đầu tiên, thực dễ dàng thuyết minh hết thảy.
Lão thấp muốn dẫn đầu, anh mặc dù là người thường, nhưng không sợ hãi bạo lực, không thể tránh ở phía sau học trò mình, chẳng sợ lực lượng của anh cực kỳ nhỏ bé.
Nhưng mà làm anh không nghĩ tới là, anh cũng đã quơ lấy nhánh cây giết tới trước mặt mấy tên binh lính gác cửa, diễn cảm cứng ngắc, thậm chí rống to kêu to làm ra hành động khiêu khích không tương xứng với tính cách của anh...
Nhưng mà, bọn hắn lại không có phản ứng?
Lão thấp:???
Đây là tình huống quỷ gì vậy? Có lẽ là Nhiên làm cái gì đó?
Lão thấp lại đang tẫn trách hết cương vị công tác, đứng nghiêm trước mặt binh lính quơ quơ, thấy bọn họ vẫn không thấy mình, liền không định nhẫn nại nữa, quyết định trực tiếp xuống tay xử lý trước nói sau!
"Các ngươi đi!" Khúc Thương Mang chỉ đầu ngón tay, chỉ thẳng một đám binh lính ngoài hành tinh.
Nhóm nhánh cây chiếm được lão thấp mệnh lệnh, sôi nổi bắt đầu múa may: "Vút vút vút vút" một đường quật lên.
Ngay thời khắc mấu chốt ấy, Nhiên xuất hiện.
Nhánh cây nhóm bỗng nhiên lại làm phản rồi, Nhiên một cái búng tay, tung tăng chạy trở về là chuyện gì xảy ra?
Khúc Thương Mang lơ mơ quay đầu lại, dùng ánh mắt hỏi nam nhân, em rốt cuộc đang làm cái gì?
Nhiên đi tới rất nhanh, dùng bàn tay to ấm áp khô ráo bao trùm nắm tay nhỏ của lão thấp không tự giác nắm chặt: "Lão thấp, ở trong này hành động..."
"Hơi sớm." Tào Chí Vĩ lắc lắc đuôi cá, phiêu phiêu giống như bơi tới, bổ sung.
Miêu Hựu đã khôi phục hình người, cứ việc chỉ mặc một cái quần lót, nhưng vẫn cao lớn tuấn mỹ.
Có điều con hàng này cười đến đặc biệt thiếu đánh, sờ sờ cái mũi, nhếch môi làm cho mình trở nên càng thêm ngu ngốc: "Ngẫu nhiên cũng phải tin tưởng chúng ta một chút nha, chủ nhân!"
Lý Long Vọng cười híp mắt nắm tay con trai: "Lão thấp, chúng ta đi thôi."
Đúng vậy, "Chúng ta" đi thôi.
Chúng ta, ban 3, là một tập thể không thể phân cách.
Cho nên, mời không cần tự mình, yên lặng chịu trách nhiệm mọi việc.
Đừng quên... Chúng ta cũng không phải người. (!)
Khúc Thương Mang không nói gì vừa hắc tuyến lại vừa cảm động, lại nói tiếp... Chúng ta cũng không phải người những lời này rốt cuộc là từ lúc nào biến thành cụm từ thông dụng vậy.
Không phải người rất đáng tự hào sao? Các bạn rốt cuộc khoe khoang cái quỷ gì thế?
Một phút đồng hồ sau, đại đội giết địch sắp xếp tự chiếm được quy tắc thoả đáng.
Cứ việc trong lớp yêu nghiệt chiếm đa số, dù là ai cũng không cách nào phủ nhận... Nếu bàn về xông pha chiến đấu, người được chọn thích hợp nhất đúng là Kỳ Kỳ.
Khúc Thương Mang chưa từng thấy Kỳ Kỳ khí phách như vậy, cậu rõ ràng đang cười, diễn cảm còn tỏa nắng hơn người sống gấp bao nhiêu lần.
Đúng vậy, thời khắc này Kỳ Kỳ cực kỳ cao hứng.
"Lên nào, lão thấp." Mỗi một tấc da thịt, mỗi một khớp xương trên người Kỳ Kỳ, đều có thể trở thành vũ khí trí mạng.
Một thân toàn vũ khí sắt thép súng máy lưỡi lê, phối hợp trang bị công nghệ cao, đồng loạt triển khai.
Cậu được cải tạo thành binh khí hình người cực mạnh, số bảy, hiện giờ tên là Kỳ Kỳ.
"Lên ——" cả lớp cùng nhau đón ý nói hùa.
Lúc trước có Nhiên cùng Lý Long Vọng vô ý chế tạo ra kết giới trong suốt, cho nên đám binh lính kia không nhìn thấy lão thấp, cũng không có cách nào nghe cuộc đối thoại giữa bọn họ.
Có điều hiện tại, trừ lão thấp, những người khác đều triệt bỏ kết giới trên người.
Động tác lớn, kêu la vang dội, cơ hồ cùng một lúc khiến cho đám binh lính thét lên: "Là ai?"
"Ai ở bên kia?"
"Mau —— nhanh đi báo cáo!"
"Các ngươi chỉ sợ không cơ hội đó." Kỳ Kỳ giống như tia chớp xông ra ngoài, đến mức, "Xoẹt xoẹt xoẹt" dũng mãnh, nhấc lên một mảnh "Tí tách" hoa máu.
Mặt đất màu xanh biếc, bắt đầu bị nhuộm đỏ.
Binh khí hình người cực mạnh, lần đầu tiên không phải là bị động triển khai hết lực lượng của mình.
Trước kia là vì nhiệm vụ, bây giờ là vì bạn bè.
"Phá ——" Tào Chí Vĩ cùng Miêu Hựu phối hợp ăn ý.
Vương Diệu Quang thở dài, yên lặng cúi đầu, ở trước ngực khoa tay múa chân lên thủ thế Phật gia: "A di đà Phật, thiện tai thiện tai, Pháp Hải đại nhân, xin tha thứ cho tiểu tăng hôm nay lại sát sinh!"
Vương Kim Vũ rất không thích ăn phải dấm chua, năng lượng tang thi hoàng toàn thịnh, từng phiến kim loại nhọn hoắt trồi lên mặt đất.
"Người ta cũng chẳng thu cậu làm đệ tử, một mình cậu mỗi ngày tự đòi mất mặt còn nói ngoài miệng sao?"
"Ai cần cậu lo!" Tiểu hòa thượng kích động, thuận tay chém cổ hai binh lính, lập tức giật mình, liền bắt đầu nhắm mắt lại, lẩm bẩm.
"Tội lỗi tội lỗi, ở trên địa cầu giết ác nhân còn chưa tính, sao nghiệp chướng nặng nề đến tận ngoài hành tinh đây?"
Có điều tốc độ công kích thật ra một chút cũng không nương tay.
Thái tử gia cùng Thi Lương Sâm song kiếm hợp bích, dễ dàng giết ra một đường máu.
Thi Lương Sâm múa kiếm hết sức xinh đẹp, màu sắc rực rỡ động tác như bay múa, lực sát thương lại không nhỏ: "Lại nói tiếp, lớp trưởng có thể để lão thấp ra tay giết người à?"
Thái tử gia lắc lắc đầu, tránh đi một tia máu phun mạnh ra: "Ta cảm thấy được không thể nào, có điều những người này không giữ lại được, chúng ta chỉ xử lý trước quốc vương thôi."
Một đám phản quân rõ ràng đã bị tẩy não chết lặng như người điên, trừ phi bọn hắn chết đi, nếu không tai họa này sẽ lan rộng.
Từ lúc đám phản quân này còn chưa chính thức trở mặt với quốc gia, làm nhiều việc ác lịch sử đen thật đúng là không ít.
Pháp luật Coleman cực kỳ chặt chẽ cẩn thận, mỗi một điều lệ đều được quốc vương các đời suy xét cân nhắc, hoặc sửa chữa hoặc tăng thêm, phát triển cho tới bây giờ đã hết sức hoàn thiện, mà nhóm phản quân bất mãn đúng là hiến pháp cẩn thận như thế.
Sau khi kết hôn không thể yêu đương vụng trộm bên ngoài?
Không thể chấp nhận! Mạnh ai nấy đoạt mới là vương đạo! Vợ nằm ngay đơ như đầu gỗ trên giường thì sao nếm được ngon ngọt!
Không tới sáu mươi tuổi không thể lĩnh lương hưu kếch xù chính phủ chi trả?
Không thể chấp nhận! Cường đoạt như cũ là vương đạo!
Cái gì bầu bạn mệnh trung chú định, mạng sống của ai cũng thực đáng quý, trồng cây gây rừng... Đều là chó má đi?
Coi trọng ai không nên bắt về sao? Có bầu bạn rồi thì thế nào? Người đã chết không phải còn có nhiều người khác? Dựa vào cái gì có hình phạt treo cổ? Không cẩn thận bị người giết chỉ có thể nói rõ ngươi quá yếu! Xứng đáng.
Nói trắng ra là, quân phản bội giống với đám lưu manh con ông cháu cha, người mang võ nghệ, quân hàm, liền bắt đầu không biết điều làm việc ác, hung hăng càn quấy.
Cho nên, dùng lời của Nguyên Âm là tất cả sâu mọt của xã hội, đều nên tiêu diệt!
"Oành —— "
Nguyên Âm nheo mắt lại, giơ lên súng tự động nhắm về phía trước.
Từng có lúc cùng đường, khi ở trên địa cầu từng kiêm chức huấn luyện viên bắn súng, có điều nhiều năm không luyện, kỹ thuật hình như hơi lui bước?
Ma Thụy: "Oa ha ha ha... Cuối cùng đã tới lượt bổn tọa phát huy, bọn người ngoài hành tinh bé nhỏ kia, hãy chìm đắm trong sự anh tuấn uy vũ của bổn tọa đi."
Thần Thụy: "Tên ngu ngốc này, bọn người ngoài hành tinh rõ ràng là đang chiêm ngưỡng vẻ tuấn mỹ vô song của bổn thần."
Nhân Thụy khóc nức nở: "Hu hu hu, vì sao... Có máu a."
Ma Thụy cùng Thần Thụy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: "Câm miệng —— đồ đần —— "
Đầu não sao lại có thể uất ức như thế!
Nhân Thụy rụt rụt cái mũi, tỏ vẻ: "Tôi bị chứng vựng máu, điều này cũng không thể trách tôi, hu hu hu... Bằng không chúng ta giết người không thấy máu đi, còn có thể bảo vệ môi trường một chút!"
"Ý kiến hay!"
Ba cái đầu, hiếm khi đứng chung một chiến tuyến.
Khắp sơn cốc yên tĩnh không tiếng động, bởi vì chưa kịp kêu cứu, cũng đã mất mạng, rất nhiều người cất bước bỏ chạy, dù súng trong tay vẫn đầy đạn.
Khúc Thương Mang tuy rằng căm tức phản quân bắt đi học trò của mình, cũng không đồng ý nhiều sinh mệnh chết đi như vậy.
Lượng công việc của người dẫn hồn sẽ gia tăng thật nhiều, lão thấp khẽ nhíu mày, rất nhanh liền bị bàn tay to của Nhiên áp lên, dần dần dùng những nụ hôn tinh tế ngọt ngào, làm dịu sự căng cứng của anh.
"Đừng nhìn, chúng ta đi thôi." Nhiên lấy tay che mắt Khúc Thương Mang.
Những lời này không đợi Khúc Thương Mang trả lời, Tào Chí Vĩ cùng Miêu Hựu ở gần họ nhất lại có động tác trước.
Bọn họ đồng thời dừng tay chém giết, hướng về sau lui hai ba bước. Mà mấy người binh lính... kia suýt nữa chết chạy té khói, có tên thậm chí bị hù dọa đến tè ra quần, lại tuyệt không dám dừng chân chạy trốn.
Tào Chí Vĩ có chút do dự thu hồi đuôi, cũng không quản chung quanh có bao nhiêu họng súng đang nhắm ngay ngực mình: "Lão thấp, cảm thấy chúng ta làm như vậy... Không đúng sao?"
Giọng nói khẽ khàng cẩn thận.
Lão thấp đẩy tay Nhiên ra, đầu đầy dấu chấm hỏi: "Làm sao?"
"Lão thấp!" Tào Chí Vĩ nước mắt lưng tròng gọi.
Miêu Hựu nhìn trái nhìn phải, lập tức liền quyết định phu xướng phu tùy, cũng tạo dáng nước mắt lưng tròng: "Chủ nhân!"
"Đi đi đi, tiếp đi." Lão thấp xua hai vị này, huy động nhánh cây chạy trước "Tùy tiện các người gây sức ép đi."
Chẳng qua chờ bọn họ giết hết, chính mình lưu lại giúp đỡ dẫn hồn người trên tinh cầu này. Lại nói tiếp người ở chỗ này rất nhiều kẻ dương thọ chẳng còn bao nhiêu, chắc là không có trong lớp người diệt bọn hắn, quốc vương cũng sẽ không lưu lại mạng của bọn hắn.
Cho nên đều giống nhau đi = =!
Hẳn là vậy...
Ít nhất không cần xuất động vũ khí hạt nhân, thật sự bảo vệ môi trường không ít.
Được rồi, ở Phong Đô nhìn quen người chết đi đầu thai lão thấp đúng là nghĩ như vậy đó = 口 =, tam quan vỡ thành cặn bã của cặn bã.
Có lẽ từ lúc tiếp nhận lớp đặc thù như vậy sau liền tan tành cả rồi.
————
Hứa Chính bị nhốt ở phòng thẩm vấn, gân tay gân chân toàn bộ đứt đoạn, mình đầy thương tích vô cùng thê thảm, máu theo mắt cá chân không ngừng chảy xuống, có thể tụ lại thành vũng.
Cả người đau nhức, đầu đau muốn nứt ra.
Cậu làm sao cũng không tưởng tượng nổi đồ khốn kiếp chết tiệt đó lại có thể dùng đến chiêu này! Đem hình ảnh mình bị tra tấn trực tiếp gửi cho phụ hoàng mẫu hậu!
Chết tiệt cư nhiên còn chôn đạn sinh học cùng thuốc nổ ở các nút giao thông quan trọng trong cả nước! Là muốn Coleman lâm vào hỗn loạn, sau đó hắn nhân cơ hội khống chế cả nước sao?
Đáng chết đáng chết, người dânvô tội! Bọn họ rõ ràng cái gì cũng không biết!
Hứa Chính tinh thần hốt hoảng, mười tám loại cực hình ác độc nhất của Coleman như thế nào cậu biết rõ, cậu có thể cảm nhận được sinh mệnh mình đang xói mòn, trước mắt dần dần mơ hồ, thậm chí ngay cả nhóm binh lính ra vào căn phòng này như thế nào cũng không rõ.
Tóm lại, tình huống nguy kịch.
"Ai... Khụ khụ khụ..." Không nghĩ tới, cả đời này cũng sắp xong.
Hứa Chính chật vật thở hổn hển, lại ói ra vài búng máu, ho đến cơ hồ không thể hô hấp.
Tên tướng quân Hart chết tiệt kia! Thực hận không thể tự tay làm thịt hắn!
Có điều, đáng tiếc nhất vẫn không thể nào kề vai chiến đấu cùng nhóm bạn bè nhí nhố, tổn thương nặng như vậy, cho dù là Long Vương cùng thái tử gia cũng bất lực đi.
Ai... Vì sao.
Vì sao không thể để cho mình nhìn mặt lão thấp một lần cuối cùng!
Hứa Chính vô lực nhắm mắt lại, giống như có thể thấy hình ảnh mẫu thân gào khóc, phụ thân ẩn nhẫn của mình, lão thấp bao che khuyết điểm...
"Lão, lão thấp... Khụ, em... Nếu, có kiếp sau..."
"Oành", cửa phòng thẩm vấn đột nhiên bị nhánh cây nhóm hung hăng đập mở.
Nhiên từ trên cao nhìn xuống, nửa ngồi nhét vào miệng Hứa Chính hai quả màu xanh xanh, do đại thụ trong lĩnh vực của cậu kết xuất ra... Bản thể mọc hồng quả chỉ có thể cho một mình lão thấp ăn!
Ánh mắt Nhiên cũng rất lạnh lẽo, cứ việc cậu đang cứu người: "Bất luận là đời nào, ngươi cũng không có cơ hội."
Lão thấp là của ta!
"Lớp, lớp trưởng?" Hứa Chính choáng váng, nuốt chửng luôn cả hai quả, ngoài ý muốn phát hiện... Hơ? Tôi không hộc máu nữa sao?
Đây rốt cuộc là thủ đoạn trị liệu kỳ quái gì á! Có cần nghịch thiên như vậy không!
Nhiên thoáng nhìn cậu đã không sao, liền xoay người chuẩn bị rời đi.
Lúc đi tới cửa, cậu bỗng nhiên dừng chân một chút: "A, đúng rồi, nhắc nhở ngươi một câu, trên đỉnh đầu lập tức sẽ sụp."
"Ầm ầm ầm", không đợi Hứa Chính phản ứng, trần nhà thẳng tắp đập xuống.
Hứa Chính bị bẹp dí QAQ "......"
Vì sao không nói sớm a!
Nam nhân ghen tuông thật đáng sợ!
Mình chỉ muốn nói nếu có kiếp sau nhất định còn làm học trò của lão thấp, không phải nếu có kiếp sau mình nhất định theo đuổi lão thấp!
Hai phút sau, Hứa Chính một thân rách rưới cùng đại đội nhân mã ban 3 gặp nhau.
Dù miệng vết thương đã kết vảy, nhưng những vết thương rõ rành rành này vẫn khiến lão thấp hai mắt trợn lên tức giận, nội tâm thầm hận lúc giết người mình tại sao không lên!
Hối hận! Bắt nạt học trò anh đều hẳn là nên làm thịt!
"Giết a ——" lão thấp quơ lấy thái đao trong không gian.
"Má ơi, lão thấp tổ tông, đừng thêm phiền." Bọn họ ngăn cách lão thấp cùng binh lính thực điên cuồng dễ dàng hay sao?
Hoàn toàn không cho lão thấp cơ hội giết địch!
"Lớp trưởng, mau mang lão thấp tạc mao đi." Những lời này đương nhiên không phải làm trò nói trước mặt lão thấp, là mọi người đồng loạt truyền âm cho lớp trưởng.
"Ừm." Nhiên ôm lấy eo nhỏ lão thấp, đem người khóa chặt trong lòng, ghé vào lỗ tai anh thấp giọng nói: "Không có việc gì, đã xong rồi, đi thôi."
"Các em đi trước đi, tôi không đi." Lão thấp nhìn chằm chằm một nơi cách đó không xa, u hồn liên tiếp, lảo đảo tại chỗ không có mục đích đập loạn.
Thiên Nhãn thông suốt, mục tiêu, tập trung.
Kế tiếp, mới là thời khắc "Chiến đấu" của anh.