Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lão Thấp Của Tôi
  3. Chương 87: Lão thấp dã lão thấp
Trước /97 Sau

Lão Thấp Của Tôi

Chương 87: Lão thấp dã lão thấp

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Một phòng tình nhân trái tim Love~love theo hạn định cao cấp nhất trong kỳ nghỉ đông 2013 này, giường kingsize —— đây là một trong những phòng nổi tiếng nhất con phố này.

Đầu tiên, từ mấu chốt —— hạn định – kỳ nghỉ đông.

Tinh cầu Coleman cũng không phải nơi có mật độ dân số cao, tốc độ sinh ra đời tiếp theo rõ rang không như địa cầu mỗi ngày gào thét kế hoạch hóa gia đình, cái gọi là hạn định bất quá cũng chỉ là vì gia tăng cảm giác quý hiếm kích thích trong mắt người dân.

Quả thật chỉ có một tháng trong năm có mức hạn định này, làm biết bao nhiêu người chờ mong kỳ nghỉ đông mỗi năm, mà không phải giống như phòng cao cấp thông thường, đi mãi cũng chẳng có đổi mới gì mấy.

Như vậy hai chữ "Trái tim" là tình yêu đơn thuần không có hàm ý gì sao?

Trên thực tế... Có.

Trong căn phòng xa hoa này, lúc nào cũng có thể nhìn thấy tim hồng phấp phới.

Lớn có, nhỏ có, phân bố khắp nơi làm người ta hoa mắt, lại câu ra tình cảm sét đánh mãnh liệt! Đôi khi người ta cần chính là cái loại thanh xuân tươi trẻ ngây ngô này, nếu là có thể kích thích cảm giác như mối tình đầu ngây thơ trong sáng, như vậy căn phòng này đã đánh trúng tâm lý người thuê!

LOVE~LOVE—— hai chữ này có thâm ý dã man.

Phàm là dân địa phương Coleman, chỉ cần là phòng được cài lên hay chữ này, như vậy... Trong phòng được trang bị cực kỳ đầy đủ dụng cụ.

Đến độ nhìn thôi cũng đủ cho bạn nhức não, chỉ roi da đã không ít hơn – ba mươi loại, càng không nói đến cái gì mà gia tăng kích thích hay KY, các loại thuốc bất đồng có trên vài trăm.

Còn nhớ hạn định mùa đông từ năm 1023 đến giờ có thêm khoản dâu tây, nho, bánh kem đủ thứ —— giữ lại bố trí kỳ lạ này, hương matcha đính lên đậu đỏ mê người vân vân.

Có điều mấy thứ ấy, đều bị lớp trưởng ôm lão thấp mở cửa phòng hoàn toàn coi thường.

Thân thể "Dị năng" của lão thấp nhà chúng ta, căn bản là không cần mấy thứ này phụ trợ.

Trong lòng Nhiên dâng lên cảm giác viên mãn tự hào kỳ lạ, nếu lão thấp biết, nhất định sẽ đấm cậu chết.

Tóc đen ướt át, do lão thấp đổ mồ hôi sau khi uống rượu, mùi hương rượu xen lẫn hương cơ thể thanh mát gần như xạ hương hấp dẫn mê hoặc, thật khiến cho người ta tim đập thình thịch a.

Lão thấp tuy rằng choáng váng đầu, nhưng không nhắm mắt lại, miễn cưỡng đem con ngươi đen bóng sâu thẳm híp lại thành một cái khe nhỏ, bị người ta một đường bế đi, hoàn toàn không hiểu đây là đâu.

Ở đâu thế này? Ai?

Umh... Mông có hơi ngứa.

Đó là nhánh cây không thành thật sờ tới sờ lui cách một lớp quần, khẩn cấp muốn lột hết từ trên xuống dưới.

Bị đặt ở trên cái giường lớn hình trái tim đỏ thẫm, mái tóc đen cùng làn da trắng nõn càng nổi bật hơn, cảm xúc trơn mịn bóng loáng dưới thân, làm lão thấp có chút bất an vặn vẹo cơ thể, rất nhanh, liền được nhóm nhánh cây quen thuộc nhẹ nhàng vuốt ve làm yên lòng.

Lão thấp chớp chớp đôi mắt to ướt sũng, nếu bên người có nhánh cây, vậy không cần lo lắng.

Đầu gỗ hẳn là cũng đi theo bên người mình.

"Như vậy, nơi này rốt cuộc là chỗ nào?" Cổ họng Khúc Thương Mang có chút không thoải mái, tiếng nói rất trầm thấp.

Nhánh cây rất ngoan rất hiểu chuyện, nhanh chóng đút cho lão thấp mấy ngụm nước... Đương nhiên, cốc nước đó chính là đồ uống tình – thú chuyên dùng trong khách sạn.

LOVE~LOVE lam môi mê tình.*

( *Tôi chịu không biết gọi là gì luôn =A=)

Chua chua ngọt ngọt đặc biệt dễ uống, lão thấp nhịn không được nhấp nhiều thêm vài ngụm, dư vị tuyệt vời quấn quanh đầu lưỡi mãi không tan.

Sau một lúc lâu, lão thấp há miệng thở dốc, đôi môi đỏ mọng, đầu lưỡi phấn hồng thấp thoáng "Nữa..."

Không biết đủ!

Nhánh cây hết sức vô tội lại làm ra một ly "nước".

Bạn hỏi vì sao không đưa nước bình thường? Nhánh cây ngây ngốc đến thế sao? Đã đến nơi như thế này còn uống nước bình thường có còn là đàn ông không vậy? Dù sao lão thấp cũng thích uống thật nhá, hừ hừ?

Bịch, hai chén lam môi mê tình sạch bách, lão thấp thỏa mãn cọ xát ở trên ga trải giường tơ lụa đỏ siêu mềm mại, hai má trắng nõn bởi vì động tác vô ý thức của anh mà đỏ ửng lên.

Thành công làm Nhiên khoác áo choàng từ trong phòng tắm đi ra, nhiệt huyết sôi trào.

Ngày thường, muốn một căn phòng Vip như thế cần gọi điện thoại đặt trước ít nhất cả tháng, nhưng hôm nay đặc thù, mọi người cơ bản đều ở bên người nhà, xem lễ hội giao thừa trên TV, người một nhà vây quanh ở trước bàn nói chuyện việc nhà, buổi chiều tối sẽ đi bắn pháo hoa, ít ai còn thời gian yêu yêu, mỗi khách sạn cũng để lại một hai người trực ban mà thôi, cơ bản không ôm hi vọng có khách đến.

Nhiên chậm rãi nheo mắt lại, nhìn lão thấp cọ giường không ngừng, hai chân cuộn tròn, tay nắm chặt lại duỗi ra, bị nhánh cây ăn hết đậu hủ, đã trong tình trạng xuân – quang – tiết ra ngoài, nhánh cây yên lặng đung đưa tí tởn trước mặt mình tranh công.

Làm tốt lắm.

Trong không khí có hương vị gì đó thoang thoảng, khiến cho lớp trưởng linh mẫn chú ý.

Thuốc thúc- tình? A.

Xem ra đêm nay, nhánh cây cũng không cần khiêu khích lắm.

Lão thấp sẽ dị thường chủ động.

Kết quả chính là —— Nhiên ơi là Nhiên.

Mới vừa tắm rửa xong thân thể còn ướt át mát mẻ, mới vừa tới gần bên giường cũng đã bị lão thấp y như bạch tuộc không ngừng thở mạnh bắt được, quặp chặt thắt lung người ta, lão thấp nửa nheo mắt lại, không ngừng dùng hai má đỏ lựng cọ cọ, còn vuốt ve bấu chặt chỗ nhạy cảm bên hông Nhiên.

"Khó chịu, khó chịu..."

"Làm sao khó chịu?" Nhiên nghiêm chỉnh như tiên sinh, chẳng sợ hạ – thân đã sưng, cậu thật sự muốn đem lão thấp tử hình ngay tại chỗ, trên mặt tỏ ra bình bình đạm đạm.

Định lực lớp trưởng phi nhân loại.

Định lực lão thấp lại rõ ràng thực cặn bã, cặn bã đến còn chưa có câu dẫn được người khác, chính mình tước vũ khí đầu hang trước.

"Phía dưới, thật, khó chịu... Hu hu..." Lão thấp ôm Nhiên thuận thế ngửa ra sau, hai người cùng nhau ngã xuống giường.

Sau một trận kịch liệt thở gấp, lão thấp cảm thấy được thân thể càng nóng.

Uống hai ly nước quỷ quái kia, liều lượng gấp bốn người bình thường.

Lượng thuốc trong một chén đó thiết kế cho hai người uống, nhưng lão thấp hoàn toàn không biết, nhánh cây biết cũng sẽ không ngăn cản.

Lão thấp bị cơn kích dục này tra tấn, ngược lại có một quãng thanh tỉnh ngắn ngủi.

Phía dưới trướng to làm người khác muốn đập tường, anh theo bản năng cơ thể, đến gần Nhiên, ở trong lòng Nhiên gây sức ép đến gây sức ép đi, vẫn đợi ai đó hầu hạ.

Nhưng đến đây một chuyến, không thử một lần thiết kế đặc thù bên trong khách sạn, thực sự đáng tiếc quá.

Vì thế, một cây nhánh cây tha đến đây miếng che mắt hình trái tim, một nhánh cây khác theo sát phía sau, đem roi da mềm mại đưa tới trong tay Nhiên.

Lão thấp không khỏi trừng to mắt, không dám tin nhìn nam nhân nhà mình chậm chạp không chịu nhúc nhích.

"Em... Em dám..."

"Em tự nhiên là không nỡ." Không phải không dám, mà là không bỏ được.

Cậu làm sao lại quất lão thấp? Nếu ai dám động một sợi tóc lão thấp cậu đều có thể đem người khác quất té khói! Chỉ là... Roi da không nhất định chỉ dùng để quất người.

Miếng che mắt, che đi đôi mắt to của lão thấp đang tứ chi yếu đuối vô lực.

Roi da, bị lớp trưởng coi là dây thừng, đem hai tay lão thấp giơ lên cao cao, trói trên thanh ngang đầu giường.

Thiết kế đích thực rất hợp lý.

Chủ yếu là còng tay kim loại dễ dàng tổn thương làn da, lão thấp hơi mẫn cảm, cậu không thể dùng cái đồ vật kia để lão thấp chịu tội.

Mà roi da mềm mại liền phát huy ra tác dụng của nó.

Cách trói phi thường hoàn mỹ.

Lão thấp nhe răng, căm giận như thú nhỏ xù long lúc nào cũng có thể bạo phát.

"Đồ, đồ khốn!"

"Lão thấp, ngoan." Mỗi lần ở trên giường, lớp trưởng đều thích dung xưng hô cấm kỵ này nhất trêu chọc vợ nhỏ xinh đẹp của mình!

Che mắt, thân thể trở nên càng thêm mẫn – cảm, mỗi một lần nhẹ nhàng đụng chạm đều có thể nhấc lên gợn sóng cùng rung động không đồng dạng.

Lão thấp từng ngụm từng ngụm hô hấp lấy không khí chợt như mang độ ấm tăng vọt, thật đáng ghét, vì sao, vì sao còn không làm đến bước mấu chốt, toàn thân đều bị sờ rồi, hôn rồi, không cần nhìn cũng có thể đoán được thân mình đầy dấu hôn phiến tình có bao nhiêu chật vật, có bao nhiêu sắc – tình, nhưng cậu ta còn chờ cái gì nữa đây? Hoa cúc thực ngứa a!

Làm cho người ta muốn bùng cháy!

"Cút, em rốt cuộc được chưa?"

Lão thấp mới vừa nói xong, tiểu lão thấp đã bị dùng sức nắm một chút, Nhiên vừa lòng nghe được tiếng kêu rên ngâm nga của tiểu thụ.

"Em được chưa, thầy chẳng lẽ không rõ ràng sao."

Cút —— bùng cháy!

Lão thấp hung hăng trừng mắt còn cách miếng che mắt, cái thái độ làm người ta tức điên này, rất vô sỉ!

Lão thấp căm giận bất bình cắn răng, lúc này vừa mới rượu bốc lên đầu thuốc bốc xuống thân, làm lão thấp tức giận bùng nổ, càng ngày càng cao, ngay sau đó, chỉ thấy lão thấp hung hăng một cước, đá văng kẻ còn đang thảnh thơi nằm trên người mình – trêu chọc lại chậm chạp không chịu xuống tay ngốn sạch toàn bộ.

Một câu thần chú, miếng che mắt trái tim tự động xé rách.

Xem thường người dẫn hồn là một chuyện rất phiền phức, bạn biết hơm?

"Tạch tạch", lại là một đoạn câu thần chú, lão thấp buông nhẹ hai tay, thành công thoát khỏi trói buộc roi da.

Tốt lắm, lão thấp phát giận điên người lên rồi.

Nhiên thản nhiên cười, tùy ý lão thấp dung hai tay vật mình ngã lên giường, đẩy cậu nằm dưới, áo tắm nửa mở bị lão thấp tùy tay xé rách ném đến một bên.

Thực là cực kỳ cực kỳ bạo lực, cào cho cơ ngực Nhiên thực hồng, nhưng lão thấp hình như thích thú?

Quả nhiên là... Đầu S!

Lão thấp bất mãn người nào đó dây dây dưa dưa đã lâu rồi, đầu cúi xuống lồng ngực cậu cắn đến cắn đi, giãy dụa vòng eo không thoải mái, cọ lên tiểu Nhiên Nhiên đã vểnh cao.

"Đồ đần, không được lộn xộn!" Tay Nhiên vừa định ôm thắt lưng lão thấp đã bị cảnh cáo.

Lớp trưởng vô tội yên lặng buông móng vuốt, tùy ý lão thấp quấy phá ở trên người mình.

Dù sao bằng kinh nghiệm lão thấp... Cũng không làm ra trò trống gì.

= = khụ, câu trên không thể bị lão thấp biết, sẽ bị đánh.

Đồ uống mê tình thác loạn, lão thấp gặm gặm phát tiết bất mãn đã đủ, cố gắng lắc lư cái đầu hỗn loạn ngây ngốc, thử nhớ lại ngày thường nam nhân nhà mình ra sức như thế nào, giúp mình ra sao, làm cho mình thoải mái.

Giống như, phải như vậy, như vậy?

Hờ...

Lão thấp oán hận cắn môi hai cái, lấy tay vuốt gương mặt của cậu, giống như đang nói —— ngoan chút nhé, anh đây lập tức sẽ "công" em thoải mái.

Nhiên lẳng lặng chờ lão thấp "Để cho em thoải mái".

Đảo mắt một cái, lão thấp cũng đã mò tới chỗ nào đó.

Cảm giác nóng rực trên tay làm anh có chút sợ hãi rụt rè, lại lập tức kiên định, yên lặng dùng hai tay nắm chặt vật đó, sau đó nhắm ngay cúc – hoa sớm ướt át đến rối tinh rối mù của mình, dùng sức ngồi xuống...

Thư, thư thái...

Lão thấp hạnh phúc cong lên khóe miệng, cao thấp cọ xát hai cái, suýt nữa cọ Nhiên thích đến phát điên.

Lớp trưởng đồng học rốt cục dở khóc dở cười tiếp nhận sự thật, lão thấp nhà mình "Công" quá thành công.

Lão thấp nâng lên tiểu PP mượt mà động vài cái, thân mình liền vô lực, cử động đặc biệt khó chịu, một chút cũng không có tình cảm mãnh liệt, biến thành lão thấp có chút mềm nhũn ngồi phịch ở trên người cậu, cực kỳ không vui hung hăng nhéo thịt mềm bên hông cậu, dùng sức bấm.

"Mau, cử động!"

Nhiên nghe lời địa chấn vài cái, rất nhanh khiến cho lão thấp thích mê.

Nhưng sao lại bỗng nhiên dừng?

Lão thấp bất mãn cưỡi trên thân người a, giương nanh múa vuốt kháng nghị: "Chưa đủ!"

"A."

Những điều này là dthầy tự chuốc lấy, Thân ái ~~

N giờ đi qua ——

"Đồ khốn, dừng lại, mau dừng lại! Sẽ hư mất —— hức hức hức —— "

"Không, lão thấp, thầy vừa mới nói không đủ, em còn nhớ rõ."

"Hu hu —— "

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hôm nay thời tiết thật tốt (0^◇^0) phía dưới là độc giả làm lão thấp viết tiểu kịch trường, cho mọi người cùng nhau thưởng thức, viết thật sự đáng khen nga!

Những năm kia, tiết Đoan Ngọ tốt đẹp điên cuồng của lớp chúng ta ~~

Tiểu lão thấp, tiết Đoan Ngọ vui vẻ! Kiếp sau chúng ta còn muốn...

Nhiên ( bay qua một ánh mắt đao, khụ một tiếng)

Người trong lớp nhanh chóng chớ có lên tiếng, may mà tránh được một kiếp.

Hứa Chính khóe miệng hơi hơi co rúm: ai, mọi người vận khí tốt a.

Lớp trưởng đại nhân ( ánh mắt ý bảo)

Đồng học: ( nhất trí cúi đầu khom lưng, trăm miệng một lời): lão thấp, chúc ngài cùng lớp trưởng đại nhân, trăm năm hảo hợp!

Nhiên tỉnh bơ gật đầu.

Lão thấp ((⊙_⊙)(?)

Nhiên, thần mã tình huống? Lễ bánh chưng, bọn họ nói những lời này để làm chi!

Nhiên ôn nhu cười: lão thấp, không cần phải xen vào, chúng ta đi về nhà đi, em gói bánh chưng cho thầy ăn.

Lão thấp: Ừ!

Vợ chồng lớp trưởng thân mật tay nắm tay đi về, lưu lại bon mặt than đìu hiu trong gió.

Miêu Hựu nói với Tào Chí Vĩ: meo meo, Trù nhân đi rồi, tiểu nhân ngư chúng ta cũng trở về đi.

Tào Chí Vĩ: Ừm!

Lý Long Vọng: tiểu Thập Tứ, đuổi kịp.

Ngô Hi Thụy: Ừm, tôi sẽ về cùng ba ba ba cùng ăn bánh chưng, tạm biệt mọi người!

Tư Ngư: ( ngáp một cái): Hơ, Hals ở nhà chờ ta. Đồ khốn, hiu hiu.

...

Kẻ cô đơn lẻ bóng, thở dài với nhau, chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Lý Hạo: "Kỳ Kỳ."

Kỳ Kỳ: Nguyên Âm đi thôi.

Mẹ nó!

Tiểu Quang đầu cùng tang thi huynh đệ: Hạo ca, không có việc gì, chúng mình và cậu, còn có Lý Hưởng, FA cũng không chỉ có mình cậu, đừng thương tâm!

Cho nên bọn họ cũng cao hứng phấn chấn đi về, có điều tiểu Quang đầu cùng tang thi huynh đệ, hai người bọn họ...

Cho nên nha, người trong lớp, mất hứng vĩnh viễn sẽ chỉ là nhất thời nửa khắc, bạn xem, mặt trời đã lên rồi.

Quảng cáo
Trước /97 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Viên Xuân

Copyright © 2022 - MTruyện.net