Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đến khi Lăng Thanh Thù gặp lại Từ Phương, đã là ba ngày sau.
Từ Phương một thân một mình trở về Thiên Lam Tông, còn mang theo một vài loại linh thảo mà bây giờ thế nhân coi là cỏ dại.
Trong ánh mắt quái dị của một đám đệ tử Thiên Lam Tông, Từ Lão Tổ của bọn họ đi vào trong đại điện Thiên Lam Tông.
“Từ Lão Tổ!”
Nhìn thấy Từ Phương, Lăng Thanh Thù kêu lên, trong ba ngày này, nàng đọc qua một lượt điển tịch Thiên Lam Tông còn lưu truyền.
Trong một số điển tịch cũng tìm được đôi câu vài lời liên quan tới Từ Phương, phần lớn là mấy chữ bế quan, không rõ sống chết.
Việc này khiến cho Lăng Thanh Thù càng vững tin, Từ Phương thật sự thâm tàng bất lộ.
Bởi vì những điển tịch kia sớm nhất cũng là ba ngàn năm trước.
Ba ngàn năm, thọ nguyên của Nguyên Anh cũng chỉ mới một ngàn là cùng.
Có thể sống ba ngàn năm, không phải tu sĩ Động Thiên thì còn là cái gì?
Đương nhiên, nếu để nàng biết Từ Phương đúng nghĩa phải là đại đệ tử khai sơn Thiên Lam Tông, là một lão yêu quái sống mười vạn năm, e rằng nàng sẽ bị hù cho ngất đi mất.
“Lão tổ, đây là danh sách linh vật mang về từ Vân Sơn Tông, cùng cả tông môn đưa lên, toàn bộ giao cho lão tổ xử trí.”
Từ Phương không mấy quan tâm, hiện giờ trong mắt hắn, những thứ trong danh sách này không quan trọng bằng mấy cây linh thảo trong tay hán.
Mà Lăng Thanh Thù càng cảm thấy, lão tổ thật là có phong phạm cao nhân, những vật kia căn bản không lọt được vào mắt lão tổ.
“Ngươi nói xem, ngươi là truyền nhân mạch nào, là tông chủ đời thứ bao nhiêu rồi?”
Từ Phương ngồi ở chủ vị, rất tự nhiên tiếp nhận nước trà do chính Lăng Thanh Thù đưa tới, mở miệng hỏi.
Lăng Thanh Thù nghiêm mặt đáp: “Đệ tử Lăng Thanh Thù, theo học tông chủ Thiên Lam Tông đời thứ 11066, ta là tông chủ đời tiếp theo.
Một vạn một ngàn sáu mươi sáu đời, con số này trong lòng Lăng Thanh Thù cũng rất mơ hồ.
Nàng không tưởng tượng nổi, một tông môn có thể truyền xuống muôn đời vì sao lại xuống dốc tới mức này.
Mà trên thực tế, ngoại trừ tông chủ Lăng Thanh Thù, toàn bộ Thiên Lam Tông cũng không có ai biết rõ rằng tông môn của mình trên thực tế là một môn phái thượng cổ truyền thừa đã từ muôn đời.
Từ Phương lại mở miệng hỏi không ít vấn đề, phần lớn là một vài thế lực lớn mạnh, còn có một số bí văn.
Dù sao lần hành tẩu này cách khi trước đã tới vạn năm.
Sau khi từng vấn đề được Lăng Thanh Thù giải đáp, Từ Phương đã có phần hiểu về đại thế thiên hạ hiện nay.
Thập đại thánh địa, trước đây leo lên làm thế lực dưới Thiên Lam Tông, cho tới bây giờ đã là thế lực cường đại nhất trong thiên hạ rồi sao?
Những bằng hữu vãn bối khi xưa của mình, ai ai cũng đều được người đời xưng tôn lão tổ, vũ hóa phi thăng.
Vạn năm, thật là biển cả hóa nương dâu, tất cả đều thay đổi.
Từ Phương còn đang nói chuyện với Lăng Thanh Thù, bên ngoài liền truyền đến một hồi tiếng động ồn ào.
Hai người bị cắt ngang, đều nhướng mày.
Lăng Thanh Thù thấy rất không hài lòng vì lại có người dám làm phiền nàng và lão tổ.
Còn Từ Phương thì khác, hắn thấy hiếu kì vì sao sau khi vật đổi sao dời, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi liền xảy ra hai chuyện ồn ào náo động lên tận cửa đại điện Thiên Lam Tông.
Nếu như là vạn năm trước, có người dám huyên náo trước cửa đại điện Thiên Lam Tông.
Từ Phương thích bắt chước đồ tử đồ tôn của hắn, sợ rằng sẽ dùng thủ đoạn trừng trị nghiêm khắc nhất.
Lăng Thanh Thù nhanh chân đi ra ngoài điện kiểm tra xem chuyện gì xảy ra, Từ Phương cũng đứng dậy.
“Thiên Lam Tông cũng chỉ được đến vậy thôi sao.” Vừa đi ra ngoài, một giọng nói liền truyền vào tai Từ Phương.
“Còn nói cái gì tông môn các ngươi có người giết tông chủ Vân Sơn Tông, Thiên Lam Tông một lần nữa xưng bá Tề Châu, thực là nực cười.”
Một tên đại hán đang đứng ở cửa đại điện Thiên Lam Tông, trước mặt hắn ta còn có một trưởng lão Trúc Cơ đang nằm yên.
“Chỉ bằng ba cái thứ vớ va vớ vẩn các ngươi, còn đòi diệt Vân Sơn Tông, ta nhổ vào! Không biết là cướp công của ai đây.”
Đại hán rất càn rỡ, trong mắt hắn ta, Thiên Lam Tông chính là con gà con mặc cho người chà đạp.
“Nghe nói tông chủ các ngươi dáng dấp thuận mắt, gọi tông chủ các ngươi tới làm đỉnh lô cho ta tu luyện đi.
Các ngươi lại giao ra tất cả linh vật của Vân Sơn Tông, hôm nay ta sẽ tha cho Thiên Lam Tông” Những lời này lọt hết vào tai Lăng Thanh Thù, nàng lập tức rút ra một thanh bảo kiếm, chém về phía đại hán.
Đại hán không chút tổn thương , trên người hắn ta bạo phát ra một cỗ khí tức cường đại.
Tu sĩ Kim Đan, trong lòng Lăng Thanh Thù sợ hãi, có điều trường kiếm trong tay vẫn không chút lui bước.
Đã xuất kiếm, dù người trước mặt có là Kim Đan hay là Nguyên Anh, vẫn không thể sợ sệt đầu hàng.
Đây là câu nói đầu tiên mà sư phụ của nàng nói cho nàng biết vào ngày đầu tiên Lăng Thanh Thù học kiếm.
“Đúng là mỹ nữ, xem ra ngươi chính là tông chủ Thiên Lam Tông, ngoan ngoãn làm đỉnh lô cho ta đi!” Đại hán vận chuyển pháp lực, một đạo thuật pháp đánh văng trường kiếm ra.
Ngay sau đó bàn tay lớn về một cái, tóm lấy Lăng Thanh Thù.
Mắt thấy Lăng Thanh Thù sắp rơi vào tay đại hán, đột nhiên có một thanh trường kiếm khác chắn ngang đường xuất thủ.
“Ai?” Đại hán tập trung nhìn về hướng kiếm, thấy người xuất thủ chính là Từ Phương.
Cảm nhận được khí tức Luyện Khí trên người Từ Phương, đại hán không những không giận mà còn cười nói: “Hảo tiểu tử, Luyện Khí kỳ cũng dám ra tay với gia gia, nếu ngươi quỳ xuống khấu đầu một trăm cái, gia gia sẽ thu ngươi làm đệ tử.
Ngoài ra bé tông chủ này của các ngươi, chờ ta chơi chán xong sẽ thưởng cho ngươi.
Thế nào? Gia gia ta đối đãi đồ đệ mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi đó!”
“Ta cảm thấy, ngươi nên đi súc lại miệng đi.”
Vừa dứt lời, Từ Phương liền biến mất, một đạo kiếm khí đột nhiên hiện trên ngực đại hán.
Đại hán liền bị đánh lui về phía sau, trên ngực cũng đã lưu lại một vết thương dài hơn một thước.
“Thật nhanh, tiểu tử, ngươi muốn chết.
Bị một người Luyện Khí kỳ làm bị thương, đại hán này chỉ cảm thấy mình mất hết thể diện, hôm nay người nhìn thấy cảnh tượng này đều phải chết.
Trong lòng dâng trào sát ý, đại hán này trực tiếp lấy ra một cái chuông.
“Tiểu tử, nhìn pháp bảo của gia gia đây”
Pháp lực Kim Đan kỳ tụ tập vào chuông, bên tai tất cả đệ tử Thiên Lam Tông đều vang lên một âm thanh lớn, bọn họ chỉ cảm thấy chân khí trong cơ thể trở nên hỗn loạn, công pháp tu hành ngày bình thường lại có cảm giác như sắp tẩu hỏa nhập ma.
Thấy thế, hán tử kia cười dữ tợn: “Loạn Hồn Chuông này của gia gia, ngay cả tu sĩ Kim Đan kỳ cũng không chịu được, chớ đừng nói chi là một đám tạp ngư Thiên Lam Tông các ngươi.
Cổ tay hắn ta khẽ nhúc nhích liền muốn một lần nữa rung vang Loạn Hồn Chuông.
Lăng Thanh Thù có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, là người có tu vi cao nhất Thiên Lam Tông..