Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối, Ngụy Lật ngồi ở huyền quan đi giày, gót giày thanh mảnh càng tôn lên đôi chân nuột nà, váy ngắn hai dây màu đỏ rượu, xách túi vội vàng ra cửa. Cao Ninh dừng xe ở dưới lầu, chờ cô ngồi vào ghế phụ bèn huýt sáo: “Không ngờ hôm nay Phó Thời Cạnh vẫn cho cậu đi.”
Ngụy Lật chớp chớp mắt cười: “Hôm nay anh ấy không về nhà.”
Cao Ninh tươi cười tỏ ý hiểu rõ, vừa đánh tay lái vừa nói: “Hôm nay chúng ta không say không về.”
Giao thông những ngày cuối tuần luôn đông đúc, hai người ở trong xe trò chuyện câu được câu chăng. Mấy ngày nay tâm tình của Ngụy Lật không quá ổn định, tính cách cô lại trầm tĩnh, tâm sự luôn đặt ở trong lòng, yên lặng mà tiêu hóa, hơn nữa cô cũng không muốn Phó Thời Cạnh phải bận tâm những chuyện phiền lòng này.
Nào có ai muốn nỗi buồn của mình làm ưu sầu người mình thương.
“Tối nay chúng ta phải uống thật say, sau đó tâm sự hết ra cho nhẹ lòng.” Cao Ninh thở dài, “Nếu không thì không biết bao giờ mới có được cơ hội như hôm nay.”
Ngụy Lật khí phách: “Hôm nay mình lấy rượu phụng bồi mỹ nhân.”
Hai người cười đùa hòa nhập vào đường phố rực rỡ ánh đèn, mà ở bên nhà lớn Phó gia, không khí trái ngược hoàn toàn.
Trên bàn cơm rộng rãi chỉ có Phó Thời Cạnh và Trần Mỹ Quân, người làm sau khi dọn đồ ăn thì đã rời khỏi, để lại không gian riêng tư cho hai người.
“Bố đâu rồi ạ?”
Trần Mỹ Quân gắp đồ anh cho anh, không để ý lắm: “Bố con đi công tác rồi. Sao, không muốn ăn cơm với một mình mẹ hả?”
Phó Thời Cạnh cười cười: “Mẹ đừng oan uổng con như thế chứ.”
Người một nhà bọn họ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, Trần Mỹ Quân cảm khái: “Nhà ta ai cũng như thi nhau kiếm tiền, muốn cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không dễ dàng.”
Đoạn, bà nhìn về phía con mình, nửa thật nửa đùa mà ẩn ý: “Chờ con kết hôn thì mẹ cũng rút về nghỉ hưu thôi, cho ngày trôi qua nhẹ nhàng thoải mái, không phải vội vã ngược xuôi nữa.”
“Lời này con có nên tin hay không đây? Mẹ có chịu bỏ công việc xuống không?”
Trần Mỹ Quân oán trách nhìn con trai, mãi một lúc sau mới nhớ tới một chuyện: “Chuyện của con với thằng bé Cố Trạch là như thế nào?”
Phó Thời Cạnh khựng lại: “Ai nói với mẹ vậy?”
Trần Mỹ Quân như nghe được chuyện cười: “Động tĩnh lớn như vậy mà, người ta đua nhau cáo trạng với mẹ.”
“Lần này đúng thật là Cố Trạch xứng đáng nhận, mẹ đừng tin người khác nói nhăng nói cuội, con tự có chừng mực.”
Mẹ anh nhíu mày, không tán đồng: “Con không nghĩ tới quan hệ giữa hai nhà chúng ta hay sao? Có chuyện gì không thể nói năng đàng hoàng mà phải động tay động chân như thế.”
Phó Thời Cạnh tôn trọng bà, cũng không muốn phản bác, gác đũa trầm mặc.
“Con làm chuyện này vì cô bạn gái nhỏ của con à?”
“Không liên quan tới cô ấy.” Phó Thời Cạnh không muốn mọi chuyện bị đổ dồn lên đầu Ngụy Lật, bỗng gương mặt của Trần Mỹ Quân đanh lại, lát sau bà thở dài: “Mẹ không quản được con nữa, phải tự mình chú ý chừng mực đi.”
Một bữa cơm lâu ngày gặp mặt cũng không còn ngon miệng nữa, Phó Thời Cạnh vốn muốn ở nhà nghỉ ngơi một đêm, nhưng sau bữa cơm, anh chỉ ngồi ở phòng khách cho tiêu cơm rồi liền cầm áo ra về. Trần Mỹ Quân đưa anh tới cửa, nhìn xe anh dần xa trong bóng đêm, bà than thở trong lòng, con trai đã trưởng thành, trở người đàn ông chững chạc dám đảm đương, nhưng bà vẫn không yên tâm.
Đèn đường và bóng cây lay động cứ thế lui về phía sau, anh hạ cửa sổ mặc cho gió lớn thốc vào mặt, chỉ cần là chuyện liên quan đến Ngụy Lật, lý trí của anh đều sẽ không thể thắng nổi con tim.
Ngụy Lật và Cao Ninh ngồi trong quán bar uống rượu cùng nhau, đuổi sạch những người lảng vảng tới gần, giữa nơi ồn ào tấp nập, bọn họ muốn tìm cho mình một khoảng không gian yên lặng.
“Ninh Ninh à, công việc của mình mệt mỏi quá, thật sự mệt mỏi quá.” Ngụy Lật nuốt chất lỏng sóng sánh trong ly vào bụng, đau khổ nhìn Cao Ninh, Cao Ninh cũng buồn than: “Đồng bệnh tương liên, đôi khi mình cảm thấy bản thân chẳng khác nào một con robot cả.”
Rượu vào có thể khiến người ta thẳng thắn thành khẩn, Ngụy Lật hết ly này tới ly khác, trong mắt là u sầu khó giấu: “Mình suy nghĩ rồi, mình muốn từ chức. Nhưng sau khi từ chức, liệu mọi chuyện có tốt hơn được chút nào hay không?”
Tính tình cô không phải trời sinh đã luôn tươi cười bỏ qua mọi chuyện, chỉ là cuộc sống đã buộc cô phải học tính nhẫn nại. Vốn dĩ giữa cô và Phó Thời Cạnh đã cách biệt nhau thật xa, bây giờ nếu mất đi công việc, chẳng lẽ phải làm một con chim hoàng yến xinh đẹp, cả đời bị nhốt trong lồng sao?
Nghĩ đến đây, cô liên tục lắc đầu.
“Cậu sợ cái gì cơ chứ, còn có Phó Thời Cạnh mà.”
Ngụy Lật lắc đầu, ngửa cổ uống cạn ly rượu, chậm rãi mà thê lương nói: “Không được.”
Mỗi lần đối mặt với Phó Thời Cạnh, cô luôn tự ti, sự tự ti này không tỏ rõ ở ngoài mặt, cũng không ở lời nói hay việc làm, mà là cất giấu ở sâu trong trái tim, giữ thật kín không dám tỏ bày cùng ai, như chiếc dằm đâm từng chút từng chút vào nơi yếu ớt nhất.
DJ trên đài nhiệt tình đánh nhạc, toàn trường cũng là không khí sôi nổi, nhưng ở một góc nọ lại u ám đến tách biệt hoàn toàn.
Cao Ninh ôm lấy vai cô: “Không dựa vào đàn ông, dựa vào chính sức mình là được. Công việc dìm mình xuống vũng bùn thì mình phải vùng lên đổi công tác, không vui vẻ thì tự mình khuây khỏa bản thân, chúng ta còn trẻ, cơ hội còn rất nhiều, đừng lo lắng như vậy.”
Cao Ninh không giống Ngụy Lật, cô ấy năng động hài hước, tinh tế mà lại không mẫn cảm, là bờ vai ấm áp để người dễ yếu lòng như Ngụy Lật tựa vào.
Ngụy Lật nâng ly chạm cốc với cô, cảm xúc cũng dâng trào: “Cụng ly!”
Hai người uống rượu tâm tình tận hứng mới chịu ra về, Cao Ninh gọi người tới lái xe, lúc đưa Ngụy Lật tới nơi còn thò tay ra vẫy vẫy tạm biệt, Ngụy Lật say đến loạng choạng bước chân, vào thang máy ấn tầng lầu 23, lảo đảo mở cửa bước vào nhà thì đã thấy đèn bật sáng trưng.
“Đi đâu vậy?”
Phó Thời Cạnh đi tới cửa, mới đầu là sửng sốt, sau đó là chầm chậm cau mày.
Ngụy Lật nhìn biến hóa trên sắc mặt anh, trong lòng thảng thốt, vội vàng nhào vào ôm lấy anh, mở to đôi mắt long lanh: “Bảo bối, sao anh đã về rồi?”