Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau hôm đám cưới được tổ chức tưng bừng ở hai nơi hiện tại Y Đàm cũng đã mang thai được hơn 9 tháng rồi. Hiện tại là trong tuần dự sinh, mẹ Hương đã từ quê lên chăm sóc cho con gái, Dương Vũ cũng ở nhà công việc đều được anh sắp xếp có kế hoạch.
Cô vui vẻ ngồi xem những thước phim tình cảm nhẹ nhàng, dưới bếp mẹ Hương và anh con rễ đang nấu ăn, anh rất chăm chú quan sát và lắng nghe lời mẹ hướng dẫn, cách nấu món canh hầm bổ cho người mang thai, hình ảnh anh mang tạp dề giờ không còn xa lạ với những người trong nhà này rồi.
" Con đem dĩa trái cây này lên cho con bé ăn, để đây mẹ nấu cho gần xong rồi, à mang ly nước ép này nữa "
" Vâng "
Anh bưng lên đặt trên bàn, Y Đàm thất anh liền kéo tay anh ngồi xuống, Trịnh Dương Vũ dịu dàng bón trái cây tới tận miệng cho vợ yêu.
" Ngon không? "
" Ngon lắm, em muốn ăn cam nữa "
" Ừm, con có đạp em không? "
Y Đàm xoa bụng nhìn anh mỉm cười, rồi nói:
" Ừm không có con rất ngoan, chắc con trai biết thương mẹ đấy "
" Gần tới ngày sinh rồi, em vất vả rồi "
" Vất vả gì chứ, bé con là bảo bối của chúng ta mà có khổ ra sao em vẫn sẽ sinh con ra khỏe mạnh, anh cũng vất vả mà mấy tháng nay vừa chăm mẹ con em vừa lo việc ở công ty, chồng của em rất tuyệt, em yêu anh lắm. "
Trịnh Dương Vũ dịu dàng, hôn lên mặt cô, không vất vả không khổ anh là đàn ông thì phải có trách nhiệm lo cho gia đình chứ, vợ con là trên hết, có mệt có khổ anh vẫn sẽ vui vẻ mà cố gắng.
" Anh cũng yêu em, yêu con của chúng ta nữa"
" Hì hì "
Mẹ Hương từ dưới bếp nhìn lên lặng lẽ mỉm cười, tình cảm của hai người vẫn mặn nồng như vậy bà thật sự rất vui. Con rể thật sự yêu thương con gái của bà.
Bà dọn cơm lên bàn xong rồi lên tiếng gọi hai người xuống ăn, anh đỡ cô đứng dậy Y Đàm cảm thấy bụng mình có biến động, hai tay vô thức đỡ lấy bụng mình, từ giữa hai chân có nước đang chảy xuống, cô đau đớn kêu lên.
" A...a..đau...chồng.. em...đau...bụng...con của...mình..."
" Bà xã...anh đưa em đi bệnh viện....bình tĩnh...đừng vợ....mẹ ơi...vợ con...."
" Đưa con bé lên bệnh viện....nhanh lên.. chắc à sắp sinh rồi đó...con bế con bé ra xe trước đi để mẹ lấy đồ rồi đi..."
Trịnh Dương Vũ bế cô ra xe, Minh cũng chạy theo lên ghế lái lo lắng nhìn cô chủ đang quặn đau, mẹ Hương vừa lên xe thì Minh đã lái xe đi đến bệnh viện liền.
Đến bệnh viện sau khi được đẩy vào phòng sinh, Trịnh Dương Vũ, mẹ Hương và anh tài xế Minh đứng trước cửa phòng đều rất lo lắng cho cô bên trong.
Không biết đã trôi qua bao lâu chỉ thấy Trịnh Dương Vũ sốt ruột lo lắng đi đi lại lại trước cửa phòng sinh, đến khi anh nghe tiếng khóc của trẻ con chân anh mới dừng lại, nhìn qua cánh cửa kính ánh mắt anh ánh lên sự vui mừng khi mình được làm cha rồi.
Cánh cửa phòng được mở ra, y tá ôm bé con đi, bác sĩ đi ra mở khẩu trang thông báo tình hình cho người nhà.
" Mẹ tròn con vuông, gia đình có thể vào thăm nhưng đừng đông người quá sản phụ mới sinh còn rất yếu cần không gian thoáng.".
" Dạ dạ cảm ơn bác sĩ "
Bác sĩ rời đi, anh bế con trai từ trong vòng tay của y tá, nhìn bé con nhỏ bé trong vòng tay mìm Dương Vũ xúc động cảm thấy mọi chờ đợi đều xứng đáng, anh ôm con vào trong, đến bên vợ.
Y Đàm mệt mỏi nhưng vẫn cố cười, nhìn hai cha con như vậy mọi cái khổ mệt mỏi dường như đang tan biến dần.
" Bà xã em vất ả rồi, cảm ơn em đã vì anh vì gia đình của chúng ta em xem thằng bé nhìn đáng yêu lắm "
Anh đặt con bên cạnh cô, Y Đàm nhìn con trai dịu dàng chạm vào ngón tay nhỏ xíu, chào mừng bé con đã đến với cha mẹ, con trai bảo bối mẹ và cha sẽ cố gắng làm tốt, yêu con.
Sau khi hồi sức ở bệnh viện mấy ngày, gia đình nhỏ cũng về lại nhà.
" Quang Đình được bà ngoại bế, còn anh thì dìu cô đi vào, ông ngoại Bùi đã đợi sẳn từ trước, vừa thấy người đã về ông vui vẻ đứng dậy đến bên chắt trai bế lấy.
" Ôi chô cha xem nè thằng bé giống ai mà dễ thương vậy nè, ông cố của cháu đây nè, ôi xem thằng bé nhìn ta cười nè, Tiểu Đàm con mệt rồi thì lên phòng nghỉ ngơi đi để Đình Đình cho ta chăm, bà xuôi gia cũng lên nghỉ ngơi đi ta có dặn người làm nấu đồ rồi, lát xuống ăn nhé "
" Vậy con đưa vợ con lên phòng ngủ một chút, mẹ cũng lên phòng nghỉ ngơi một chút đi, thằng bé để chơi với ông một lát "
Anh dìu vợ lên phòng nghỉ ngơi, khi cô ngồi xuống giường anh ngồi khuỵu cởi tất cho cô, rồi đem đôi chân của cô đặt lên giường, thử độ mềm của gối bằng tay rồi để cô nằm xuống.
" Em ngủ đi, lát anh gọi dậy "
" Còn anh đi đâu không ở cùng em à?"
" Anh gọi điện thoại xong rồi vô với em nhé, ngoan bà xã ngủ đi "
Anh hôn lên trán cô, xoa lấy đầu dịu dàng cưng chiều, Y Đàm vừa nhắm mắt đã ngủ ngay có vẻ cô đã thấm mệt mỏi rồi khi sinh xong cơ thể của cô còn chưa phục hồi hẳn.
Anh ra ngồi gọi một cuộc điện thoại xong thì đi vào lại phòng, lên giường ôm vợ rồi cũng ngủ luôn.
Thời gian trôi qua rất nhanh thoát cái đã 2 năm trôi qua bây giờ Đình Đình cũng hơn hai tuổi rồi, thằng bé rất lanh lợi bám cả cha lẫn mẹ, được cưng chiều như trân bảo, ông ngoại Bùi đã dọn tới nhà để sống cùng 2 vợ chồng và chắt trai, hai cha mẹ đi làm ông là người chơ với cháu, thỉnh thoảng khi rảnh là mẹ Hương và Y Hà và Quang sẽ lên chơi nhà, gia đình rất hạnh phúc và bình yên.
Y Đàm cũng đã trở thành nhân viên chính thức ở công ty chồng mình, ngoài việc làm ở công ty cô còn tham gia sáng tác truyện tranh những tác phẩm truyện tranh của cô, được độc giả đón nhận nồng nhiệt, do năng khiếu cũng như sự nhiệt huyệt và đầu óc sáng tạo mới khiến cô được xông nhận như hiện tại.
" Lấp ánh ánh mai " là truyện tranh đầu tay của cô được viết dựa trên câu chuyện của chính hai vợ chồng cô, Dương Vũ cũng tham gia và cùng vợ hoàn thành tác phẩm trọn vẹn.
Hôm nay là ngày 4/6 cũng chính là sinh nhật của Trịnh Dương Vũ, Y Đàm đã bỏ công bí mật chuẩn bị cho anh một tiệc sinh nhật bất ngờ hơn năm trước nữa, kèm theo một món quà đặc biệt chắc chắn anh sẽ hạnh phúc khi được nhận món quà bất ngờ này.
" Tiểu Đàm con để cho người làm họ làm, không cần mệt vậy đâu con, con xem Đình Đình muốn mẹ rồi nè, con nghỉ tay lại đây chơi với thằng bé đi "
Y Đàm đang dở tay trang trí nghe ông nói cô quay người laii nhìn Đình Đình đang cười cười đưa hai tay muốm mình bế, cô nhẹ cười bỏ đồ xuống đi tới ôm lấy bé con.
" Đình Đình ngoan mẹ ôm ôm rồi nè "
" Mẹ...mẹ...mẹ...hôn..hôn..."
" Cục cưng mẹ hôn hôn rồi nè..."
" Con xem thằng bé lanh lợi ghê chưa, giống y chang Vũ hồi nhỏ "
" Dạ...Đình Đình nhà ta mà sao không thông minh lanh lợi được chứ "
" Con gọi điện cho thằng Vũ chưa khi nào nó về? "
" Dạ con gọi rồi, anh ấy nói 5 giờ chiều sẽ về vì con đã dặn anh ấy về nhà sớm "
" Ô thế là gần về rồi giờ đã 4h rồi "
" Dạ "
Lâm Đạt tới trên tay ôm một bó hoa hồng đi vào, Y Đàm nhìn thấy liền vui vẻ đón tiếp.
" Anh Đạt tới rồi à, cảm ơm anh vì mua giùm em hoa nhé! Chị Lan cắm vào bình giúp em nhé "
" Y Đàm cho anh bế Đình Đình một chút nhé được không? "
" Được, Đình Đình ngoan chơi với chú Đạt nhé"
" Chú...chú...bế...bế...ôm.ôm..."
" Ô...Đình Đình...bảo bối có nhớ chú Đạt không? "
" Có...có..."
" Thật không nghĩ sếp Vũ lại sinh ra một cậu nhóc đáng yêu như này, cưng quá mà "
" Anh Vũ còn ở công ty sao? "
" Lúc anh xin về chủ tịch còn đang xử lý công việc "
" À vậy anh ngồi chơi đi, em đi chuẩn bị một chút "
Khi Trịnh Dương Vũ về tới nhà thì nhà đã tối đen, anh bước vào thì bất ngờ đèn sáng lên mọi người vui vẻ vẻ đi ra vổ tay chúc mừng sinh nhật anh, hôm nay có vợ chồng Mạch Thần tới nữa.
" Chúc mừng sinh nhật anh Vũ! "
" Chúc mừng sinh nhật sếp! "
" Ba ba...ba...ba...ba.."
" Chúc mừng sinh nhật chồng yêu! "
Y Đàm đi tới ôm lấy cánh tay của anh kéo anh lại bàn tiệc, vui vẻ hát to chúc mừng sinh nhật.
" Mọi người...mọi người...."
" Anh quên hôm nay sinh nhật mình đúng không? Năm trước cũng thế anh mải mê công việc mà, mọi người có mặt hôm nay là vì anh đó, sao anh có vui không?"
Trịnh Dương Vũ cười hạnh phúc, ôm lấy vợ mình hôn trước mặt mọi người, Đình Đình thấy ba hôn mẹ bé con liền cũng muốn hai tay đưa ra muốn ba ôm ôm mình, giọng nhỏ cố gắng nói lời.
" Ba...ba...a...Đình...Đin...cũn....muốn "
Trịnh Dương Vũ bật cười ôm lấy con trai, nhẹ nhàng chạm trán con trai, vì anh mới từ ngoài về biết bao nhiêu vi khuẩn anh không nên hôn bảo bối.
" Đình Đình của ba còn biết đòi hôn, cục cưng ngoan nhé ba lát tắm sạch sẽ hôn bù cho con"
Thằng bé cười cười hai tay vỗ vỗ mặt anh, Trịnh Dương Vũ bế con ngồi xuống, mọi người tặng quà cho anh, đến lượt Y Đàm tặng cô đưa cho anh một hộp quà anh tò mò mở hộp quà ra xem, thì nhìn thấy một tờ giấy kết quả siêu âm thai.
Anh bật ngờ quay nhìn cô cầm tờ giấy lên xem, đây là đây là Đàm Đàm có thai....vợ anh có thai rồi! Anh sắp có thêm một cục cưng nữa ư!
" Bà xã...là thật ư? Em mang thai? Anh sắp được làm cha nữa rồi ư? "
" Ừ được 4 tuần rồi, Đình Đình sắp có em rồi đó "
Ông Bùi cầm tờ siêu âm, vui mừng hớn hở nhìn cháu dâu: " Tốt tốt! Nhà ta lại có thêm.thành viên nữa rồi, ông đây sắp có thêm chắt nữa rồi, tiểu Đàm con đúng là phúc tinh của nhà ta mà "
" Chúc mừng hai anh chị nhé! "
" Chúc mừng sếp! "
" Ha Ha, hôm nay đúng là một ngày vui mà! "
Sau khi kết thúc bữa tiệc mọi người đều về nhà, sau khi dỗ Đình Đình ngủ xong, hai vợ chồng cũng chuẩn bị đi ngủ.
" Vợ à, anh vui quá cảm ơn em đã cho anh một gia đình của riêng mình, anh có em có Đình Đình và bé con trọng bụng em nữa, anh sẽ cố gắng làm một người chồng và người cha tốt, sẽ không để vợ con anh phải chịu khổ đâu, nếu anh có làm sai gì em cứ nói cho anh biết anh sẽ sửa, đừng giấu trong lòng đều gì nhé. "
Y Đàm mỉm cười ôm lấy bàn tay mặt anh, cô nhẹ nhành hôn lên môi anh: " Ông xã, anh nố cảm ơm với em nhiều lần đến nổi em thuộc luôn rồi, đối với em anh rất tốt, em.mới là người cần nói cảm ơn. Cảm ơn anh đã cho em gia đình hạnh phúc, cảm ơn anh đã cưng chiều và yêu thương em, cảm.ơn vì tất cả đều anh đã làm vì em. Em và các con sẽ luôn ở bên anh, chúng ta là một gia đình mà. "
Anh rưng rưng xúc động, ôm mặt cô hôn liên tục Y Đàm bị anh hôn đến bất lực cười trừ.
" Anh nghĩ tên cho con đi "
" Không biết là con trai hay con gái nhỉ? "
" Linh cảm của em thì bảo bối trong bụng là bé gái đấy! "
" Ừm dù là trai hay gái anh đều sẽ yêu thương con hết, anh suy nghĩ được hai cái tên nếu là con trai thì tên Phát Hào, con gái thì tên Khả Chi em thấy sao? "
" Ừm....em thấy tên cũng hay á, quyết định vậy đi "