Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những ngày gần đây, nhiệt độ không ngừng tăng cao, thậm chí chạm ngưỡng 40 độ, khiến hiện tượng say nắng xảy ra liên tục.
Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, vài người cùng nhau hợp sức đưa Ôn Vũ Thần lên cáng.
Dư Vãn vừa định xoay người rời đi thì bị Ôn Vũ Thần nắm lấy tay.
Lúc này, Ôn Vũ Thần nhắm chặt mắt, nhưng tay vẫn siết chặt hơn từng chút, miệng lẩm bẩm gọi một cái tên.
Tuy nhiên, vì đứng cách xa nên không ai nghe rõ được.
Nhân viên y tế liếc nhìn Dư Vãn, rồi lên tiếng:
“Cô là người nhà của anh ấy đúng không? Đi cùng chúng tôi đến bệnh viện.”
Kiều Sở Sở ngẩn người, theo phản xạ lên tiếng phủ nhận:
“Không phải đâu, họ chỉ là đồng nghiệp thôi mà.”
Thế nhưng, Ôn Vũ Thần lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư Vãn không buông.
Nhìn thấy vẻ đau đớn, hơi thở gấp gáp của anh, Dư Vãn không nỡ từ chối, đành lên tiếng:
“Được rồi, tôi sẽ đi cùng.”
Thế là, Dư Vãn lên xe cứu thương.
Kiều Sở Sở do dự một lúc, cuối cùng cũng quyết định bước theo, sợ rằng hai người kia sẽ dấy lên tin đồn không hay.
Trên xe, cô khẽ huých tay Dư Vãn, thì thầm:
“Chị Dư, em thấy chuyện này chắc chắn sẽ lên hot search cho mà xem.”
Mặc dù cô đã cố nói nhỏ, nhưng Dư Vãn và hai trợ lý khác đều nghe rõ ràng.
Dư Vãn lắc đầu, bình tĩnh đáp:
“Không sao đâu. Giờ việc quan trọng nhất là đưa thầy Ôn đến bệnh viện.”
Khi đến nơi, bàn tay đang nắm chặt cuối cùng cũng từ từ buông lỏng.
Kiều Sở Sở suy nghĩ mãi, cảm thấy Ôn Vũ Thần chắc chắn cố ý, bèn ghé sát tai Dư Vãn thì thầm:
“Chị Dư, em thấy Ôn Vũ Thần này không phải người ngay thẳng đâu. Chắc chắn là cố tình muốn gần gũi chị.”
Ánh mắt Kiều Sở Sở đầy vẻ quả quyết, thậm chí cô còn cho rằng Ôn Vũ Thần chỉ là một kẻ mưu mô, cố ý giả vờ yếu ớt để chiếm được lòng thương cảm của Dư Vãn.
Dư Vãn không nhịn được bật cười, lắc đầu, nói:
“Sở Sở, gần đây em đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi, mau tỉnh táo lại đi.”
Kiều Sở Sở bĩu môi, đầy vẻ không phục.
Cô còn định nói thêm thì nhân viên y tế đã bước ra, vẫy tay với Dư Vãn.
“Bệnh nhân tỉnh rồi, người nhà vào gặp chút nhé.”
Dư Vãn lười giải thích thêm, dẫn theo Kiều Sở Sở vào trong.
Thấy Dư Vãn, ánh mắt Ôn Vũ Thần hiện lên sự vui mừng rõ rệt.
“Cô Dư, không ngờ cô cũng ở đây, cảm ơn cô.”
Dư Vãn giữ khoảng cách vừa phải, khách sáo nói:
“Nên làm thôi. Anh thấy sao rồi?”
Ôn Vũ Thần mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, dù sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn không che giấu được vẻ điển trai.
Có không ít cô y tá ngoài cửa tò mò, liên tục ngó vào.
Thấy vậy, Dư Vãn không khỏi xoa trán.
“Được rồi, tôi về trước đây.”
Bỏ lại câu nói đó, Dư Vãn và Kiều Sở Sở rời đi.
Thế nhưng không biết ai tiết lộ tin tức mà khi họ vừa đến phim trường, đã thấy rất đông phóng viên và giới truyền thông bao vây bên ngoài.
Nhìn thấy Dư Vãn, họ lập tức giơ máy quay, chạy tới.
“Cô Dư, cuối cùng cô cũng đến rồi. Nghe nói cô và thầy Ôn đã nắm tay không rời, thậm chí còn đích thân đưa anh ấy đến bệnh viện có đúng không?”
“Cô Dư, cô và thầy Ôn đang công khai tình cảm sao?”
Dư Vãn khó xử, thấy giải thích quá phiền phức, nói nhiều chỉ thêm rắc rối, nên cô điềm tĩnh lên tiếng:
“Mọi người hiểu lầm rồi. Tôi và thầy Ôn chỉ là đồng nghiệp bình thường. Bạn trai tôi là thầy Lục, ngoài ra không có gì để nói thêm.”
Cánh phóng viên còn muốn tiến tới, nhưng Kiều Sở Sở lập tức ngăn lại, đồng thời gọi bảo vệ.
Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm, bước vào phim trường với cơn đau đầu.
Không ngờ vẫn có người chụp được hình.
Vậy lát nữa về phải giải thích với Lục Trầm thế nào đây?
Khi cô còn đang đau đầu suy nghĩ, đạo diễn Lâm đi tới, vẫy tay gọi cô, nhẹ giọng hỏi:
“Cô Dư, cô về rồi. Thầy Ôn sao rồi, ổn chứ?”
“Thầy Ôn chỉ bị cảm nắng thôi, nghỉ ngơi một chút sẽ quay lại. Đạo diễn cứ sắp xếp quay các cảnh khác trước đi.”
Đạo diễn Lâm gật đầu lia lịa rồi quay người rời đi.
Dư Vãn ngồi vào xe chuyên dụng, tập trung nghiền ngẫm kịch bản.
Kiều Sở Sở mang tới một cốc cà phê, mỉm cười nói:
“Chị Dư vất vả rồi, uống cà phê đi cho tỉnh táo.”
Dư Vãn mỉm cười, nhận lấy cốc cà phê. Cô vừa định cầm điện thoại lên xem tin tức thì một tiêu đề hot search đập ngay vào mắt:
“Phim trường lại dậy sóng tin đồn tình ái: Ôn Vũ Thần và Dư Vãn tình cảm không tầm thường, nắm tay không rời khi nhập viện.”
Dư Vãn trợn mắt, cảm thấy bất lực trước những phóng viên vô đạo đức, vì câu view mà bịa chuyện không chút căn cứ.
Cô lập tức mở tài khoản của mình, chỉnh sửa và đăng tải một bài đính chính.
Ngay sau đó, Ôn Vũ Thần cũng đăng bài thanh minh.
Ở một nơi khác, trong văn phòng, Lục Trầm nhìn thấy tin hot search này, sắc mặt đen như đáy nồi.
Phóng to bức ảnh hai người nắm tay, anh càng cảm thấy khó chịu, liền gọi ngay cho Dư Vãn.
Dư Vãn thở dài, chuyện gì đến cũng đến.
Cô nhanh chóng bắt máy:
“Alo, anh gọi em có việc gì thế?”
Nghe giọng nói dịu dàng của Dư Vãn, hàng lông mày nhíu chặt của Lục Trầm dần giãn ra.
“Không có gì, chỉ muốn hỏi em đã ăn cơm chưa thôi.”
Những lời chất vấn vốn đã đến bên miệng lại bị anh nuốt ngược vào. Lục Trầm tin tưởng Dư Vãn, anh cũng hiểu rõ con người cô.
Dư Vãn khẽ cười, như nhìn thấu suy nghĩ của anh.
“Anh thấy tin hot search rồi đúng không?”
Lục Trầm nhẹ húng hắng vài tiếng, không đáp.
“Em đã lập tức đăng bài đính chính. Lúc đó Ôn Vũ Thần ngất xỉu, mơ màng nắm lấy tay em.
Sợ có người làm quá mọi chuyện, em đành phải đi theo. Nhưng không ngờ vẫn bị chụp lại.”
Dư Vãn lộ vẻ bất lực, ngón tay gõ nhịp nhàng lên mặt bàn.
Lục Trầm nghe xong, lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Đây chính là sự ăn ý giữa hai người.
Dù anh không nói, cô cũng hiểu rõ.
“Thầy Lục, đừng giận nữa mà. Tối nay em mời anh ăn tối dưới ánh nến, có được không?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Dư Vãn như những chiếc lông vũ, quét nhẹ qua trái tim Lục Trầm, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.
“Được rồi, tối nay anh đến đón em.”
Lục Trầm bật cười, đáp lại.
Hai người âu yếm trò chuyện thêm một lát rồi mới cúp máy.
Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm, đặt điện thoại xuống, tiếp tục nghiên cứu kịch bản.
Hai tiếng sau, Ôn Vũ Thần quay trở lại.
Ánh mắt anh đầy áy náy khi nhìn Dư Vãn:
“Xin lỗi cô Dư, đã làm phiền cô rồi.”
Dư Vãn không để tâm, mỉm cười lắc đầu, đáp:
“Tôi không nhỏ nhen đến mức chấp nhặt với một bệnh nhân đâu. Anh thấy đỡ hơn chưa?”
Ôn Vũ Thần gãi đầu, nét mặt dần thư giãn hơn:
“Đỡ nhiều rồi, giờ chúng ta có thể bắt đầu quay.”
Dư Vãn lập tức gật đầu. Lần này, Ôn Vũ Thần nhập vai rất nhanh, cảnh quay của hai người chỉ cần một lần là hoàn thành.
Đạo diễn Lâm cười tít mắt, giơ ngón tay cái khen ngợi:
“Cặp đôi này phối hợp quá hoàn hảo.”
Nhưng cả hai không hề hay biết, sau bài đính chính, trên mạng đã nổ ra một cuộc chiến lớn.
Đặc biệt, các fan của Ôn Vũ Thần, nhất là các chị đại fanclub, ra tay mạnh mẽ:
【Dư Vãn là ý gì đây? Đã có bạn trai rồi còn không chịu buông tha cho anh nhà tôi?】
【Đúng vậy! Anh nhà tôi đúng là số khổ, lại bị cô ta lợi dụng để kiếm fame.】
【Bà cô già thì mau rời khỏi giới đi, đừng phá hoại những chàng trai trẻ nữa.】
Nhưng fan của Dư Vãn cũng không chịu thua, lập tức phản kích:
【Về diễn xuất, anh nhà mấy người còn phải học hỏi chị Dư nhà tôi nhiều đấy, có gì mà vênh váo?】
【Đúng thế! Chính anh ta không chịu buông tay chị Dư nhà tôi, giờ còn quay sang cắn ngược à?】
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");