Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Vũ Thần sải bước lớn rời khỏi quán cà phê.
Trong giới từ lâu đã có lời đồn, rằng mối quan hệ giữa Lục Trầm và Dư Vãn chẳng qua chỉ là chiêu trò để tạo nhiệt. Đồng thời, cũng là cách để giúp Dư Vãn thoát khỏi những lùm xùm đầy tai tiếng.
Ôn Vũ Thần hoàn toàn tin tưởng vào điều này.
Vài ngày sau, đến buổi phát sóng trực tiếp đã được hẹn trước.
Các diễn viên chính đều đang ở Hoành Điếm, thế nên họ quyết định tụ họp tại một chỗ để phát livestream cùng nhau.
Dư Vãn với gương mặt được trang điểm tinh tế, vẫy tay chào, cười rạng rỡ trước ống kính:
“Xin chào mọi người trong phòng livestream, tôi là Dư Vãn, đảm nhận vai nữ chính Vũ Lê trong bộ phim này.”
Ôn Vũ Thần nhìn cô với ánh mắt đầy chiều chuộng, sau đó cũng bắt đầu tự giới thiệu.
Phía dưới, dòng bình luận trên màn hình trôi nhanh như nước:
【Aaa, cuối cùng hai người cũng livestream chung rồi, tuyệt quá!】
【Đúng vậy, thích bầu không khí giữa họ ghê.】
Bởi buổi livestream chủ yếu để giao lưu với người hâm mộ, nên mọi người đều nhiệt tình trả lời các câu hỏi từ bình luận.
Dư Vãn tình cờ nhìn thấy một câu hỏi thú vị:
【Dư Vãn, ở ngoài đời cô thích chữa lành người khác hay được chữa lành hơn?】
Dư Vãn trầm ngâm một chút, rồi nhìn thẳng vào ống kính, nghiêm túc trả lời:
“Trong cuộc sống, tôi nghĩ chữa lành người khác và được chữa lành đều là những điều hạnh phúc. Tôi đều rất thích cả hai.”
Ôn Vũ Thần quay sang nhìn Dư Vãn, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng.
Dư Vãn nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt cong cong như vầng trăng, chăm chú đọc tiếp các bình luận từ khán giả.
Bất chợt, một nhóm lớn antifan ùa vào phòng livestream, bắt đầu spam bình luận với những lời lẽ cay độc:
【Dư Vãn cố tình quyến rũ khắp nơi, cô ta hoàn toàn không xứng đáng ở lại giới giải trí.】
【Đúng rồi, Dư Vãn mau cút khỏi phòng livestream, đừng bám lấy Ôn Vũ Thần nữa.】
【Dư Vãn, một đêm của cô giá bao nhiêu vậy?】
Những lời công kích khiến bầu không khí trong phòng livestream trở nên căng thẳng, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Ôn Vũ Thần lo lắng nhìn về phía Dư Vãn, đột nhiên giơ tay che ống kính lại:
“Cô Dư, đừng đọc nữa.”
Thế nhưng, Dư Vãn chỉ cười nhạt, nhẹ nhàng đẩy tay anh ra:
“Không sao đâu, thầy Ôn, tôi không để tâm mấy lời của antifan.”
Cô nhún vai, vẻ mặt thản nhiên đầy tự tin.
Ôn Vũ Thần quay sang nhìn cô, ánh mắt sáng lên, không ngờ nội tâm Dư Vãn lại mạnh mẽ đến vậy.
Nhưng chưa đầy bao lâu sau, vì quá nhiều bình luận tiêu cực, phòng livestream đã bị khóa lại.
Dư Vãn thở dài bất lực, quay sang xin lỗi mọi người:
“Thật ngại quá, vì tôi mà buổi livestream này không thể thành công.”
Đạo diễn Lâm bước tới, vỗ nhẹ vào vai cô, cất giọng an ủi:
“Cô Dư, cô không cần tự trách mình. Cô là một diễn viên rất giỏi, chỉ là họ bị lòng ganh ghét che mờ lý trí, không nhận ra giá trị của cô thôi.”
Nghe những lời đầy tiếc nuối từ đạo diễn Lâm, các diễn viên bên cạnh đều gật đầu đồng tình.
Một luồng ấm áp dâng lên trong lòng Dư Vãn, từ trái tim lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong cơ thể.
Ôn Vũ Thần quay sang, mỉm cười dịu dàng:
“Cô Dư, chúng ta hãy chọn một thời điểm khác để livestream lại, tiếp tục quảng bá cho bộ phim.”
Anh ngừng lại, rồi lịch sự đưa tay ra:
“Cô có rảnh không? Tôi muốn mời cô dùng bữa tối, để thảo luận thêm về kế hoạch tuyên truyền.”
Ánh mắt Ôn Vũ Thần đầy mong đợi.
Nhớ lại những lần từ chối trước đây, Dư Vãn không đành lòng, khẽ gật đầu đồng ý:
“Tất nhiên rồi, thầy Ôn.”
Lúc này, Kiều Sở Sở vội chạy đến, kéo tay áo Dư Vãn, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Chị Dư, chị không sợ thầy Lục sẽ ghen sao?”
Kiều Sở Sở cắn nhẹ môi dưới, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó.
Nụ cười của Dư Vãn vẫn thản nhiên, không chút giấu giếm:
“Tôi và Ôn Vũ Thần chỉ là bạn bè, đi ăn một bữa thôi. Nếu Lục Trầm cảm thấy khó chịu, tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ấy.”
Kiều Sở Sở chu môi, trông hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi. Nhưng vì quanh Hoành Điếm đâu đâu cũng có paparazzi, cô sợ mối quan hệ giữa họ sẽ bị hiểu lầm, liền nhanh chóng lên tiếng:
“Vậy để tôi đi cùng hai người. Yên tâm, tôi sẽ không nói linh tinh đâu.”
Ôn Vũ Thần bật cười, lịch sự mở cửa xe:
“Mời cô lên.”
Hai người cùng ngồi vào trong xe.
Thời tiết dần trở lạnh, Ôn Vũ Thần khoác một chiếc áo măng tô đen, cổ quấn khăn len caro đen trắng xen kẽ.
Kết hợp với gương mặt tuấn mỹ kia, anh chẳng khác nào nam chính bước ra từ một bộ phim Hàn Quốc.
Kiều Sở Sở ngây ngẩn nhìn Ôn Vũ Thần, không nhịn được bật ra hai tiếng cười ngớ ngẩn.
Dư Vãn nhíu mày, khẽ huých vào cánh tay cô.
Kiều Sở Sở lập tức tỉnh táo lại, lúng túng đưa tay sờ cằm.
“Thầy Ôn, thầy thật khách sáo quá, làm sao có thể để thầy mở cửa xe cho tôi được?”
Ôn Vũ Thần chỉ mỉm cười nhạt, giọng nói dịu dàng:
“Đó là điều nên làm. Ngoài trời có gió, mau vào xe đi.”
Kiều Sở Sở lại càng kinh ngạc, mừng rỡ không thôi.
Trời ơi, cô có tài đức gì mà lại được ảnh đế đích thân mở cửa xe cho mình!
Nhưng vừa quay đầu nhìn gương mặt bình tĩnh của Dư Vãn, cô lập tức hiểu ra vấn đề.
Hóa ra Ôn Vũ Thần thích Dư Vãn, nên mới “yêu ai yêu cả đường đi” như vậy.
Trong lòng Kiều Sở Sở bỗng ngổn ngang cảm xúc.
“Chị Vãn, em đột nhiên thấy thầy Ôn cũng không tệ. Nếu chị chọn thầy ấy, em nhất định sẽ chúc phúc cho hai người.”
Kiều Sở Sở tuyên bố chắc như đinh đóng cột.
Dư Vãn dở khóc dở cười, giơ tay ra cù vào người cô.
Kiều Sở Sở hoảng sợ, co rúm người lại, vừa cười vừa hét lên.
“Ôi trời, xin lỗi chị Vãn, em sai rồi! Đừng cù lét em nữa, nhột quá, nhột quá…”
Sau một trận đùa giỡn, Dư Vãn mới chịu dừng tay, Kiều Sở Sở ngoan ngoãn ngồi ngay ngắn lại.
Ôn Vũ Thần ngồi vào ghế lái, bàn tay xương khớp rõ ràng, nước da trắng nhạt lạnh lùng, đặt trên vô lăng đen, trông vô cùng bắt mắt.
Chẳng bao lâu sau, họ đến một nhà hàng gần Hoành Điếm.
Dư Vãn thở phào nhẹ nhõm, tự tay đẩy cửa xe bước xuống.
Ôn Vũ Thần bước tới, định mở cửa giúp, nhưng khi tay vừa vươn ra, đành lặng lẽ rụt lại.
“Nhà hàng này rất ổn, trước đây tôi đã đến đây với bạn bè.”
Ôn Vũ Thần mỉm cười nói, sải bước dài đi trước dẫn đường.
Kiều Sở Sở khoác tay Dư Vãn, gật gù liên tục.
Nhà hàng này trang trí khá đẹp, phong cách cũng rất lãng mạn.
Họ được đưa tới một phòng riêng trên tầng.
Kiều Sở Sở đứng dậy đi vệ sinh, để lại trong phòng chỉ còn hai người.
Không khí có chút gượng gạo.
Dư Vãn khẽ nhếch môi, chủ động bắt chuyện:
“Thầy Ôn, chẳng phải thầy nói có vài chi tiết về buổi livestream cần thảo luận với tôi sao?”
Ôn Vũ Thần ngẩng đầu lên, vừa vặn bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Dư Vãn, đôi mắt hổ phách long lanh ánh nước.
Anh bất giác bị cuốn vào, không thể thoát ra được.
Nhìn Ôn Vũ Thần ngẩn ngơ, Dư Vãn bất đắc dĩ chỉ muốn đưa tay che trán.
Cô đưa ngón tay phẩy phẩy trước mặt anh, cơ thể cứng đờ.
“Thầy Ôn, thầy có nghe tôi nói không?”
Hàng mi Ôn Vũ Thần khẽ run, cuối cùng cũng hoàn hồn.
Anh vội vã đưa tay vuốt tóc, cố gắng che giấu sự bối rối.
“Tất nhiên là nghe rồi. Để livestream hiệu quả hơn, tôi đã chuẩn bị một số ý tưởng, cô xem thử.”
Ôn Vũ Thần mở ghi chú, đặt trước mặt Dư Vãn.
Dư Vãn cầm lên, nghiêm túc đọc qua một lượt.
Ý kiến của Ôn Vũ Thần là trong buổi livestream nên tăng cường tương tác giữa hai người, cũng để các fan couple có cơ hội “ăn đường”.
Dư Vãn mỉm cười gật đầu, không hề do dự đồng ý.
“Đương nhiên là được, thầy Ôn nghĩ thật chu đáo.”
Ôn Vũ Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thực ra, anh chỉ mượn cớ buổi livestream để nói thật lòng mình.
Nghe được lời khen của Dư Vãn, mặt anh lập tức nóng ran, cả đôi tai cũng đỏ ửng.
“Cô Dư, được đóng chung với cô trong bộ phim này, tôi đã học hỏi được rất nhiều. Sau này, cô nhất định sẽ là ảnh hậu.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");