Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Không điều gì thuộc về quá khứ lại làm người ta nhức nhối ở hiện tại như ba chữ “người yêu cũ”. Địch ý của Hiên dành cho tôi vào khoảnh khắc đầu tiên khi mắt chúng tôi gặp nhau ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Đến khi đã về tới nhà, tắm táp xong xuôi, nằm dài trên salon xem ti vi, tôi vẫn còn nghĩ tới cô gái có đôi mắt lanh lợi và luôn nở nụ cười ấy. Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu.
Nhập nhoạng tối, Lương vừa đi làm về đã hung hồn tuyên bố: Hôm nay chúng tôi đi uống rượu.
Thì ra, trong lúc tôi còn đang mải nghĩ về cô người yêu cũ của Bảo, Lương và Hoài đã có một quyết định chớp nhoáng, đó là tổ chức tiệc độc thân cho bà bầu sắp làm cô dâu của chúng tôi, một bữa tiệc của những cô gái độc thân, không có bóng dáng bất kỳ người đàn ông nào. Có lẽ vì Hoài là đứa đầu tiên trong ba đứa đi lấy chồng nên tôi khá hào hứng với bữa tiệc độc thân này, trước khi đi, tôi và Lương còn lên một cơ số kế hoạch, ví dụ như uống rượu xong sẽ vào quán karaoke gào thét, hoặc lên bar nhảy nhót, hoặc ba đứa rủ nhau vào một khách sạn nào đó để tâm sự thâu đêm. Nhưng tính tới tính lui, cuối cùng hai chúng tôi lại không tính tới việc Hoài đang có bầu, không những không thể uống rượu, mà vừa tới 10h tối, nó đã bị chồng chưa cưới xách lên taxi đưa về thẳng nhà, chỉ còn có tôi và Lương ngồi chưng hửng ở quán nướng ven đường.
Kết quả, trong cơn bốc đồng, chúng tôi rủ nhau lên bar chơi.
Cả đời tôi, lần lên bar đầu tiên và cũng là duy nhất cho tới bây giờ là đi cùng Bảo. Giữa tiếng nhạc chát chúa, nhìn những người nhảy nhót điên cuồng trên sàn và những thứ rượu Tây không thể nào uống quen được, tôi thấy mình thật sự lạc lõng. Thấy tôi không có hứng thú gì, Bảo bèn đưa tôi về, sau đó không rủ tôi đi bar thêm một lần nào nữa.
Hôm nay, tôi và Lương rủ nhau lên Prague, cũng chính là nơi mà hai năm trước tôi đã tới cùng Bảo. Bar ở trên Phố, không ồn ã, xô bồ như những bar khác, đa phần là khách Tây, trùng hợp là thỉnh thoảng Lương cũng dẫn khách của nó tới đây chơi. Chúng tôi gọi hai ly cocktail, ngồi trên hàng ghế cao ngay sát quầy rượu, vừa thưởng thức vừa nhìn người ta nhảy nhót ngoài sàn. Có lẽ đã có sẵn men trong người nên Lương rất hào hứng, nó không ngừng hét lên như những người khác, còn đong đưa người theo tiếng nhạc. Tôi hơi chóng mặt nên ngồi ngây đơ ra tại chỗ, hết nhìn cô bạn lại nhìn ra đám người xa lạ ngoài kia, trong lòng thầm hối hận đã theo Lương tới đây.
Lương đã ra sàn, hòa vào đám người đang vui vẻ nói cười, nhún nhảy hết mình theo tiếng nhạc. Tôi lấy điện thoại ra, định bụng sẽ nhắn tin cho Lâm, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại chuyển sang nhắn tin cho Bảo:
“Chị đang ở trên Prague, nơi lần trước em dẫn chị tới đấy.”
Nếu đã quay trở lại công việc, thế nào hắn cũng tắt máy, tôi cũng không biết tại sao mình lại không nhịn được mà muốn nói chuyện với hắn, thậm chí rất muốn gặp hắn lúc này. Nhưng có lẽ hắn sẽ không bao giờ biết, đêm nay, lúc này, khi ngồi trên bar, giữa vô số những con người, giữa hàng trăm tiếng cười nói xa lạ, tôi lại cảm thấy cô đơn và chỉ nhớ một mình hắn.
Không ngờ, rất nhanh hắn đã trả lời tôi bằng một câu hỏi:
“Sao lại đi bar?”
“Buồn.”
“Buồn?”
“Ừ. Buồn.”
“Một mình?”
“Không. Với Lương.”
Lần này, chừng hai phút sau, hắn mới trả lời:
“Đói không?”
“Có. Trong bụng toàn rượu. Khó chịu chết đi được.”
“Ở yên đấy. Đợi em.”
Tôi cười. Biết sắp gặp được Bảo, tôi bèn cất điện thoại đi, lúc này có một anh chàng Tây đi tới. Anh chàng cao lớn, tóc màu hạt dẻ, râu ria lún phún đầy trên mặt. Anh ta cười với tôi rất tươi, sau đó cũng ngồi lên chiếc ghế mà Lương vừa bỏ lại, nói với cậu chàng bartender mấy câu rồi quay sang nói với tôi một câu tiếng Anh.
Coi như anh ta xui xẻo, lại có hứng với một con mù dở tiếng Anh là tôi đây.
Anh ta nói xong một câu, chắc là một câu hỏi gì đó, rồi cười nhìn tôi bằng ánh mắt chờ đợi. Tôi lắc đầu, cũng không biết biểu thị thế nào cho anh ta hiểu là mình không hiểu anh ta đang nói gì. Thấy tôi chỉ lắc đầu cười cười, anh ta lại sổ thêm một tràng nữa, tay khua loạn lên. Tôi thật sự không đọc nổi ngôn ngữ cơ thể của anh ta, chỉ thấy mùi nước hoa của anh chàng càng làm mình thêm váng vất. Đúng lúc ấy, Lương đã trở về cứu cánh cho tôi. Nó nói với anh chàng kia mấy câu, sau đó nhìn sang tôi cười giải thích:
“Anh ta khen mày đẹp. Hỏi mày có muốn ra ngoài đi dạo không?”
Tôi lắc lắc đầu.
Lương nháy mắt, vỗ nhè nhẹ lên vai tôi:
“Anh chàng này cũng khá được đấy. Thời đại nào rồi mà mày còn nhát như cáy thế hả? Thử một đêm phong lưu với trai Tây xem thế nào...”
Tôi trợn mắt nhìn nó. Nó vốn sống rất thoáng, nhưng tôi không ngờ lại có thể thoáng tới mức này.
“Được rồi. Mày là gái nhà lành rồi, mày không thích thì để tao tán anh ta cho nhé! Liệu mà bắt taxi chuồn về trước đi, có khi đêm nay tao không về.”
Tôi lo lắng:
“Không được. Mày say rồi, mày phải về với tao. Chút nữa Bảo sẽ tới đón hai đứa mình.”
Nó bĩu môi với tôi:
“Em xin chị. Chị cứ về với tình nhân nhỏ của chị đi. Dây dưa với nhau lâu như thế mà vẫn chưa làm thịt được thằng nhóc kia, quá vô dụng!”
Nói xong câu đó, nó bèn nói với anh chàng Tây kia một câu, sau đó cả hai lại dắt díu nhau ra ngoài sàn nhảy. Tôi đưa mắt nhìn ra, thấy hai người họ vừa nhảy vừa ghé sát vào tai nhau trò chuyện, thân mật tới mức làm người ta khó tin được bọn họ chỉ mới quen nhau vài phút trước đây.
Tôi không chịu nổi tiếng nhạc trong bar nữa, tập tễnh bỏ ra ngoài. Đứng trước quán bar, ngơ ngác nhìn dòng người đi xuôi đi ngược, tôi thấy lòng trống trải. Không biết vì ảnh hưởng của việc cô bạn thân nhất sắp đi lấy chồng hay vẫn còn bị ám ảnh bởi ánh mắt sắc lạnh của Hiên mà tôi them được ôm một ai đó, hoặc nắm tay thôi cũng được. Cũng có thể bởi tôi đang say nên cảm giác cô đơn này mới càng khủng khiếp như thế.
Đứng chờ mãi, nhìn người đi lại tới chóng mặt, cuối cùng trước ánh mắt hiếu kỳ của mấy cậu trai trẻ bảo vệ ngoài cửa bar, tôi ngồi phịch xuống ngay tại cửa quán. Có cậu em lay lay tôi:
“Chị ơi, chị có cần gọi xe không?”
Tôi cười, lắc lắc đầu. Hình như càng lúc rượu càng ngấm sâu, càng lúc tôi càng thấy say, không thể tỉnh táo được nữa. Tôi gục đầu, áp má vào hai đầu gối, nhắm mắt muốn ngủ một chút. Bên tai tôi vẫn văng vẳng tiếng xe cộ, tiếng nói chuyện cười đùa, hình như còn có tiếng ai đó gọi tôi… tôi nghe thấy nhưng không thể nào mở mắt và ngẩng đầu lên được.
Không biết qua bao lâu, có người nâng mặt tôi lên, hai bàn tay lớn vừa xa lạ lại vừa quen thuộc dịu dàng vuốt nhẹ trên má tôi, rồi tôi nghe có người gọi mình:
“Thảo An… Thảo An…”
Tôi hé mắt nhìn, thấy gương mặt lo lắng của Bảo thì cười nói với hắn:
“May quá! Chị còn tưởng chị phải bò về nhà cơ đấy.”
Hắn nhíu mày, hỏi:
“Sao lại say rồi?”
“Nãy chưa say. Giờ rượu mới ngấm.”
“Chị Lương đâu?”
“Đi tìm một đêm phong lưu của nó rồi.” Tôi cười nhẹ, loạng choạng đứng dậy.
“Để em vào tìm chị ấy rồi đưa hai người về.” Hắn ngập ngừng đề nghị.
Tôi níu lấy tay hắn, lắc đầu:
“Thôi, mình về đi. Kệ nó.”
Tôi đã từng kể cho Bảo nghe chuyện cũ của Lương, thế nên hắn cũng chỉ hơi nhăn mày một chút, sau đó cũng không nói gì nữa mà cúi thấp người để tôi trèo lên lưng hắn, sau đó hắn cõng tôi đi. Chúng tôi lên taxi về nhà. Xe vừa đi chưa được bao xa thì tôi bắt đầu chóng mặt, suýt nôn ọe mấy lần. Anh tài xế hoảng hốt tìm và đưa cho tôi mấy cái túi nilon dự phòng, miệng còn càu nhàu vì nhiều lần vớ phải khách say nôn ọe đầy ra xe. Bảo để tôi nằm gối đầu lên đùi hắn, những ngón tay lành lạnh vuốt nhẹ trên má tôi, gạt mớ tóc lòa xòa che kín mặt tôi về đằng sau.
Về sau nghĩ lại, tôi cảm thấy chưa khi nào tôi say mà lại thảm hại như thế. Tôi đã từng say khướt trước mặt Bảo, tôi cũng đã từng khóc trước mặt hắn, đã từng yếu ớt như một kẻ sắp chết vì bệnh tật được hắn chăm sóc, thế nhưng những lần đó tôi đều không thấy mất mặt như lần này. Có cái gì đó đang thay đổi trong tâm trí tôi, tôi không biết được, cũng không hiểu được, nhưng tôi biết nó không còn giống trước đây nữa. Hay ít nhất, bản thân tôi sẽ không thể nào quay về làm tôi của ngày xưa nữa.
Đó là chuyện về sau, còn hiện tại, tôi cả người tôi mềm oặt như một con cá chết trên xe taxi, đầu gối lên đùi Bảo, hai chân co quắp lại, cả người chao đảo giống hệt như lần tôi say sóng trên chuyến tàu ra Cô Tô cách đây vài năm.
Đêm hôm ấy, tôi tỉnh giấc trong tình trạng cổ họng cháy khô, lại phát hiện mình đang gối đầu lên đùi ai đó ngủ trên sô pha. Tôi giật mình bò dậy, trong bóng tối lờ mờ bởi ánh đèn hắt qua khung cửa sổ, tôi bắt gặp một đôi mắt đen láy cũng vừa mở ra, đang nhìn mình chằm chằm. Tôi ngơ ngác, không hiểu tại sao mình lại ở nhà, lại còn ở với Bảo chứ không phải con bạn thân của mình. Thấy tôi tỉnh lại, Bảo vặn vặn cổ cho đỡ mỏi, sau đó hỏi:
“Chị còn thấy đau đầu không?”
Tôi lắc lắc đầu, định hỏi hắn tại sao tôi lại nằm ở đây, có phải hắn đã đưa tôi về nhà không, nhưng vừa ngửi thấy một mùi chua lòm trên áo mình thì không khỏi choáng váng mặt mày, phải nhanh bịt chặt lấy miệng mình để át cơn buồn nôn vừa chực trào lên cổ họng. Uống hết nửa cốc nước lọc Bảo đưa cho, tôi mới cảm thấy đỡ hơn một chút. Tôi cực kỳ xấu hổ trước tình trạng bết bát của mình, may mà trong phòng rất tối nên chẳng ai nhìn rõ nét mặt của ai. Tôi buộc túm mái tóc rối bù của mình lại, ngại ngùng xin lỗi hắn:
“Hôm qua chị say rồi gọi cho em à?”
Tôi có một tật xấu là uống say là toàn làm ra những chuyện vô cùng xấu hổ, thế nhưng ngủ dậy là lại quên sạch. Ví dụ có một lần, hồi sinh viên, một lần Lương thất tình nên rủ tôi và Hoài cùng mấy cô bạn ở phòng trọ bên cạnh đi uống rượu ốc. Bảy đứa con gái uống hết gần ba lít rượu vodka men, uống đến say mèm, uống say rồi cả lũ dở hơi rủ nhau ra đường ghẹo trai. Đêm hôm ấy, không ít người nhầm tưởng bọn tôi là gái gọi vì cứ đứng bên đường vừa cười vừa vẫy tay hò hét những gã trai đi xe máy ngang qua.
Bảo cũng biết tật xấu này của tôi, vì thế hắn bèn từ tốn giải thích:
“Chị nhắn tin cho em. Lúc em tới thì chị đã say rồi.”
“Lương đâu? Nó không về với chị à?”
“Em định vào tìm cả chị ấy, nhưng hình như chị ấy đi với người khác rồi nên…”
Tôi thở dài trong lòng, Lương lại có thêm một mối tình một đêm nữa rồi.
“Xin lỗi nhé, em bận thế mà chị còn làm phiền em.” Tôi gượng cười.
Rồi như sực nhớ ra, tôi lại hỏi:
“Thế hôm qua chị có nói gì lung tung không?”
Hắn cười, lắc lắc đầu.
“Thế… có làm gì… bậy bạ không?” Tôi nghe rõ tiếng mình nuốt nước bọt trong cổ họng.
Hắn nhìn tôi rất lâu, đôi mắt hắn trong đêm tối sáng lên một cách kỳ lạ. Tôi nín thở, chợt nghe hắn cười khẽ:
“Chị say, nôn ra chăn đệm rất nhiều, em đành để chị ngủ ngoài này. Rốt cuộc chị đã uống bao nhiêu?”
Tôi đã nôn rất nhiều, thảo nào mà mùi trên người tôi lại tởm lợm thế này. Tôi khịt khịt mũi, uống nốt nửa cốc nước còn thừa lại xong, tôi mới đáp:
“Cũng không nhiều. Bọn chị uống bia ở Tạ Hiện xong thì sang Mã Mây ăn đồ nướng. Toàn uống bia thôi. Vào quán bar cũng chỉ gọi cocktail. À, ừm, có thêm một ly rượu đốt nữa, là bạn của Lương mời…”
Nói xong tôi đứng dậy, tập tễnh bước vào phòng, tính lấy quần áo đi tắm một chút. Tôi thấy chăn và ga đệm đã bị lấy đi, sàn nhà cũng được lau sạch sẽ, thế nhưng trong phòng vẫn có mùi cực khó chịu. Lúc tôi đi ra, Bảo vẫn ngồi trên ghế, ngoảnh đầu lại nói với tôi:
“Lau qua người thôi, tắm sẽ bị cảm đấy.”
“Biết rồi. Em cứ về đi, ở đây không có chỗ ngủ sáng mai sẽ mệt lắm đấy.”
Cuối cùng, đêm hôm ấy, tôi vẫn nằm chèo queo trên ghế sô pha, dùng chăn và gối của Bảo, còn hắn cũng không về mà ở lại, ngồi bệt trên nền nhà, lưng dựa vào chân tôi làm việc đến sáng.