Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 760: CHÁN GHÉT ĐẾN CHẾT
CHƯƠNG 760: CHÁN GHÉT ĐẾN CHẾT
Trần Nhạc Nhung vừa nghe xong đoạn ghi âm, Quyền Nam Dương lại gọi điện thoại tới, anh ôn nhu nói: “Nhung Nhung, có phải ghi âm như vậy không?”
“Anh Liệt, em cúp máy trước, khoảng hơn một phút sau anh gọi lại cho em.” Đây là chuông điện thoại mà anh Liệt đích thân làm vì cô, cô phải lập tức sử dụng.
Cúp điện thoại, Trần Nhạc Nhung lập tức vào phần cài đặt nhạc chuông, cài đặt đoạn ghi âm anh Liệt vừa thiết kế thành nhạc chuông.
Thời gian một phút đồng hồ trôi qua rất nhanh, thời gian vừa hết, dường như không thiếu một giây nào, nhạc chuông anh Liệt vừa thiết kế vang lên ….【Nhung Nhung, đang làm gì vậy? Anh Liệt gọi điện tới! Mau nghe máy! Mau nghe máy!】
Nghe một lần thấy không đủ, Trần Nhạc Nhung nghe lần thứ hai, đến khi điện thoại có thể tự động cúp máy, cô bé mới nhấc máy: “Ạnh Liệt, sao giọng của anh lại dễ nghe như vậy chứ?”
Nghe thấy giọng nói vui vẻ của cô, tâm trạng của Quyền Nam Dương cũng cực kỳ tốt, nhẹ giọng hỏi: “Nhung Nhung thích nhạc chuông anh Liệt cho em sao?”
“Đương nhiên là thích nha.” Trần Nhạc Nhung cười cười, còn nói, “Thật hy vọng mỗi buổi sáng đều có thể nghe thấy giọng anh Liệt gọi em thức dậy.”
Quyền Nam Dương: “Cái này đơn giản.”
Trần Nhạc Nhung: “Thật đơn giản sao?”
“Em chờ.” Quyền Nam Dương không nói với cô thêm câu nào, lại cúp máy lần nữa.
Rất nhanh, Trần Nhạc Nhung nhận được một đoạn ghi âm, cô nhấn vào nghe, là giọng nói dễ nghe của anh Liệt.
Bây giờ, anh Liệt lại làm tiếng chuông báo thức cho cô …..【Nhung Nhung, mau thức dậy, mau thức dậy! Nếu không dậy nắng sẽ chiếu đến mông.】
“Anh Liệt, anh cũng thật là, anh còn coi em là đứa nhỏ bốn tuổi sao? Sao có thể làm tiếng chuông báo thức ngây thơ như vậy cho em chứ?” Ngoài miệng nói anh Liệt như vậy, nhưng trong lòng Trần Nhạc Nhung lại vui mừng .
Cô thích anh Liệt vẫn là anh Liệt yêu thương cô như năm đó, nhiều năm như vậy, nhưng tâm của anh đối với cô lại không thay đổi chút nào, anh vẫn nguyện ý nháo cùng cô, nguyện ý dùng cách của anh để cưng chiều cô.
Quyền Nam Dương hỏi: “Nhung Nhung không thích?”
Trần Nhạc Nhung trả lời: “Chỉ cần là anh Liệt chuẩn bị cho em, em đều thích.”
Quyền Nam Dương gật đầu: “Ừm.”
Trần Nhạc Nhung chớp mắt: “Ừm?”
Cả hai người bọn họ đồng thời không nói gì, im lặng trong khoảng thời gian ngắn, ai cũng đều không biết nói gì để đánh tan im lặng.
Thật lâu sau, bên New York nước Mỹ gọi điện tới, mới đáng gãy im lặng giữa hai người: “Anh Liệt, người nhà của em gọi điện đến, em đi nghe điện thoại đã, chút nữa gọi lại cho anh.”
Nói xong, Trần Nhạc Nhung lập tức cúp điện thoại của Quyền Nam Dương, chuyển máy nghe điện thoại trong nhà.
Bởi vì là máy bàn riêng, nên cô không biết người bên kia điện thoại là ai, lập tức nói tên mình trước: “Tôi là Nhung Nhung, xin hỏi ai vậy?”
“Chị, chúng em về đến nhà rồi.” Giọng nói non nớt của đứa bé đáng yêu Trần Dận Triển xuyên qua tai nghe điện thoại rơi vào tai Trần Nhạc Nhung.
“Bé Cưng, vừa mới xa chị mười mấy tiếng, em đã nhớ chị rồi sao?” Nghe giọng nói của thằng bé, Trần Nhạc Nhung cảm thấy ngứa ngáy hai tay, nghĩ muốn xoa nắn hai má cậu bé.
“Nhớ.” Khó có khi Bé Cưng Trần Dật Tiễn nói thật.
“Bé Cưng, chị cũng nhớ em.” Nghe thấy thằng bé nói nhớ cô, Trần Nhạc Nhung càng muốn xoa nắn hai má thằng bé, chẳng qua thằng bé ở mãi tận New York xa xôi, cô không thể xoa nắn được.
Cô nói tiếp: “Mọi người về đến nhà an toàn là tốt rồi. Mệt mỏi cả ngày, em nghỉ ngơi sớm một chút, để cho ba và mẹ cũng nghỉ sớm chút đi.”
Trần Dận Triểncòn nói: “Chị, bà nội nhớ chị, muốn nói chuyện với chị.”
“Nhung Nhung….” Gọi tên cháu gái, bà Trần nhớ đến nỗi rơi nước mắt: “Nhung Nhung bảo bối, bà nội, bà nội rất nhớ cháu.”
Trần Nhạc Nhung là cháu nội đầu tiên của nhà họ Trần bọn họ, nhiều năm qua bọn họ đều cưng chiều cô ở trên lòng bàn tay, cô đột nhiên rời nhà ra ngoài, bà Trần tuổi tác càng lớn càng nhớ cô.
Nếu không phải thân thể của bà không tốt, bà đã sớm kéo chồng bà chạy đến thành phố Lâm Hải chăm sóc cháu gài bà rồi.
“Bà nội, Nhung Nhung cũng nhớ bà!” Nghĩ đến ông nội, bà nội tuổi tác đã cao, mà cô lại đi xa như vậy, không ở bên cạnh chăm sóc ông bà, trong lòng Trần Nhạc Nhung vô cùng áy náy.
Nhưng mà, cô đã trưởng thành, cô không thể giống như trước kia nằm trong ngực ông nội bà nội làm nũng, cô cũng có con đường của mình.
“Nhung Nhung bảo bối…. Sao cháu không về với ba mẹ?” Sau khi cả nhà con trai đến thành phố Lâm Hải, mỗi ngày mẹ Trần đều mong bọn họ mang cháu gái về, hôm nay bà nhìn thấy bọn họ về nhưng lại không mang cháu gái về cùng, mẹ Trần đau khổ đến nỗi thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
“Bà nội, Nhung Nhung còn có việc bận, chờ Nhung Nhung hết bận, Nhung Nhung lập tức trở về chăm sóc bà và ông nội, được không?” Bà nội tuổi tác đã cao, Trần Nhạc Nhung nói chuyện với bà giống như nói chuyện với đứa bé vậy.
“Nhung Nhung, cháu không thể lừa bà nội, mỗi ngày bà nội đều chờ cháu về.” Mẹ Trần lau nước mắt, nói.
“Bà nội, bà yên tâm, Nhung Nhung hoàn thành xong công việc của bản thân, sẽ lập tức trở về.” Trần Nhạc Nhung ngọt ngào nói.
“Được, bây giờ ở bên cháu không còn sớm, cháu đi nghỉ sớm đi, hôm nào bà nội gọi điện cho cháu.” Mẹ Trần nói.
“Vâng, gặp lại sau, bà nội! Bà bảo trọng!” Cúp điện thoại, Trần Nhạc Nhung hít một hơi thật sâu.
Chưa hít xong một hơi thật sâu, cô phát hiện có người đứng đằng sau, sợ tới mức thả một hơi thật sâu này ra.
Cô nhìn lại, thấy Trần Dận Trạch đứng đằng sau, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, giống như cô là con mồi của anh ta vậy: “Anh, sao anh lại ở đây? Anh muốn làm gì?”
Trần Dận Trạch không hé miệng, chỉ là ánh mắt nhìn cô chăm chú thay đổi, trở nên sâu thẳm dọa người.
Trần Nhạc Nhung cắn môi, nói: “Trần Dận Trạch, ở đây….”
“Sau này một mình em ở nhà nhớ khóa kỹ cửa, nếu vừa nãy đi vào không phải anh mà là người xấu, em gánh vác được hậu quả sao?” Sắc mặt Trần Dận Trạch lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh, nghe được sự sợ hãi của Trần Nhạc Nhung.
“Tôi nhớ rõ tôi có khóa cửa… Sau này chuyện của tôi không cần anh quản.” Cô chột dạ nói.
“Nếu em có khóa cửa, vậy xin hỏi em gái anh, sao anh có thể vào phòng em?” Vì để tiện chăm sóc cô, anh ở phòng bên cạnh phòng cô, lúc nãy trở về thấy cửa phòng cô khép hờ, anh mới đi vào nhìn xem.
Tuy rằng bảo vệ của nơi này làm việc khá tốt, người bình thường không thể đi vào, chú ý là người bình thường không thể vào được.
Nếu thực sự có người muốn hại cô, sẽ tìm cách để trà trộn đi vào, nếu có người xấu trà trộn vào tiểu khu, lại thấy cô lơ là không đóng cửa, vậy hậu quả… Anh thật sự không dám nghĩ đến.
“Anh vào bằng cách nào, anh không biết sao? Anh còn hỏi tôi?” Trần Nhạc Nhung lạnh lung liếc anh một cái, “Trần Dận Trạch, ở đây không chào đón anh, mời anh ra ngoài cho.”
“Trần Nhạc Nhung!” Trần Dận Trạch đột nhiên gọi đầy đủ họ tên của cô.
“Làm sao?” Trần Nhạc Nhung hừ một tiếng, nói.
“Em biết không? Em nhất định không biết, đôi khi anh hận không thể bóp chết em.” Giết chết cô, sau đó tự tay giết mình. Hai người bọn họ đầu thai một lần nữa, thân phận hai người bọn họ thay đổi, có lẽ thái độ của cô đối với anh sẽ không hung dữ như vậy, như vậy anh có thể quang minh chính đại nói với cô …. Anh thích cô.
“Trần Dận Trạch, anh nhất định cũng không biết, tôi chán ghét anh đến mức nào. Tôi chán ghét anh, chán ghét đến mức hận muốn anh chết đi, vĩnh viễn không xuất hiện trước mắt tôi.” Nếu muốn nói hung ác, không chỉ mỗi anh biết nói, cô cũng có miệng, cô cũng sẽ nói.