Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 810: SỰ VIỆC GIẾT NGƯỜI BẠI LỘ
CHƯƠNG 810: SỰ VIỆC GIẾT NGƯỜI BẠI LỘ
“Dù gì tôi cũng không cứu nổi cô ấy nữa rồi, cậu muốn cô ấy sống, vậy cậu đi tìm người khác đi… Đúng rồi, có thể tìm được thần tiên sống ở trên trời thì càng tốt. Nghe nói chỉ cần họ vung tay một cái, người chết đều có thể sống lại.”
“Tôi đã sống đến tầm tuổi này rồi cũng chưa từng tận mắt nhìn thấy việc thần tiên sống cứu người. Cậu cứ thử xem, mong cho thần tiên sống cứu con bé Tưởng về.”
Nói xong, đồ đạc của ông cụ Mạnh cũng thu dọn xong rồi, ông ấy nhấc rương lên là đi luôn, khi ra đến cửa, bỗng nhiên quay đầu lại.
Ông ta nhìn Long Duy, thành khẩn nói: Nhóc, một năm trước cậu bị thương nặng, dung nhan hủy hoại, là tôi giúp cậu đổi một gương mặt khác, tôi biết một năm nay cậu sống cũng chẳng dễ chịu, nhưng tôi vẫn phải nói với cậu, cuộc đời chỉ có một, hà cớ gì mãi không chịu làm lại từ đầu.”
“Những việc đã qua thì cứ để nó qua đi.” Về những tội nghiệt mà mình đã phải chịu một năm nay, Long Duy vốn không muốn nhắc đến, nhưng lời mà ông cụ Mạnh nói với anh, trước nay anh ta vẫn luôn ghi nhớ trong lòng.
Ông cụ Mạnh lại nói: “Nhóc, cậu đã mất đi quá nhiều người thân, vậy thì hãy trân trọng người mà cậu muốn trân trọng. Trước khi làm mỗi một việc gì đều phải bình tĩnh nghĩ thử xem, đừng vì một khắc bốc đồng mà làm ra việc mình sẽ hối hận cả đời. Cô ấy phản bội tình cảm mà cậu dành cho cô ấy, là cô ấy không đúng, nhưng ai bảo cậu không thể buông bỏ được cô ấy chứ.”
Đúng vậy, ai bảo anh không thể buông bỏ được cô?
Nói đến hèn, người hèn nhất vẫn là anh thôi.
Bởi vì cô, thảm kịch gõ cửa tìm đến cả gia đình anh, một nhà lớn nhỏ đã chết mất mười mấy người, anh ta cùng hai người bên cạnh mình không chết, nhưng cũng bị thương nghiêm trọng.
Đặc biệt là anh.
Long Duy đưa tay chạm vào gương mặt đang đeo mặt nạ của mình.
Gương mặt này chỉnh hình sắp gần một năm rồi, anh vẫn không dám tin người trong gương mỗi ngày không phải là bản thân anh ta.
Tình cảm là một thứ rất thần kỳ, không phải bạn nói không yêu là có thể không yêu được, chẳng phải bạn nói buông bỏ là có thể lập tức buông tay được.
Nó bám lấy bạn, bạn càng muốn quên đi, thì lại càng nhớ rõ.
Có lẽ chính vì tình cảm là yếu tố không thể khống chế, mới có thể khiến cho nam nữ trên thế giới này điên cuồng vì nó.
Tưởng Linh Nhi mặt mũi trắng bệch, không còn chút hồng hào, nằm trên giường bệnh. Nếu như không phải lồng ngực cô hơi phập phồng, nhìn ra được cô đang thở, chắc anh sẽ tưởng rằng cô đã chết rồi.
Chăm chú nhìn cô một lúc, Long Duy mới sải chân bước đến bên giường, ngồi xuống: “Tưởng Linh Nhi, không phải cô nói muốn giết tôi sao? Cô cứ chết đi như thế này, cô còn muốn giết tôi thế nào đây?”
Âm thanh của anh khản đặc tựa như cát sỏi cọ sát vào nhau vậy, nghe thôi cũng cảm thấy cổ họng có chút đau rát.
“Long, Long Duy…” Tưởng Linh Nhi hơi mở miệng, thì thầm nói ra hai chữ giấu nơi sâu nhất tâm hồn của cô.
Hai chữ “Long Duy” vừa thốt ra, nghe thấy một câu Long Duy thì nộ khí xông lên tận não, anh ta lấy một tay kẹp lấy hàm dưới của Tưởng Linh Nhi: “Tưởng Linh Nhi, em không có tư cách gọi tên của anh ta. Chỉ cần là tất cả những thứ liên quan đến anh ta, em đều không có tư cách động vào.”
Từ trong miệng của cô, nghe được tên của anh, anh sẽ cảm thấy bẩn thỉu, dơ dáy không thể sánh được… Nhưng nội tâm của anh lại hy vọng cô sẽ gọi tên của mình.
Đúng là một người phụ nữ đáng ghét đáng chết, tại sao cô lại ảnh hưởng đến anh như vậy, rõ ràng đã tra rõ tất cả những gì cô đã làm, anh vẫn ngây ngốc hoang tưởng, những chân tướng mà anh tra được đó có thể đều là giả, là người khác cố ý ngụy tạo thành.
Nhưng sao có thể như vậy được chứ?
“Long Duy…” Cô một lần nữa gọi tên anh.
Long Duy nắm chặt tay thành nắm đấm, kiềm chế lửa giận của bản thân, người phụ nữ đáng chết này, đến tận lúc hôn mê cũng có thể gọi tên của anh, cô không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.
“Xin lỗi! Xin lỗi! Em không thể bảo vệ được… của chúng ta…” Tưởng Linh Nhi nhăn mày, đau khổ nói.
“Xin lỗi? Tưởng Linh Nhi, em thật ngây thơ, em nghĩ rằng lời xin lỗi của mình còn có tác dụng sao?” Long Duy cười lạnh hỏi lại cô trong cơn hôn mê.
Một câu xin lỗi của cô là có thể bù đắp lại tất cả lỗi lầm mà cô đã phạm phải sao?
Một câu xin lỗi của cô thì có thể khiến những người nhà đã chết đó của anh sống lại sao?
Thật sự là nực cười!
“Xin lỗi! Thực sự xin lỗi!” Trong mơ, Tưởng Linh Nhi đang khóc, rơi lệ, khóc thật bi thương, giống như cả thế giới của cô đã sụp đổ vậy.
Bắt cô về, giày vò cô, nhìn cô khóc, nhìn cô dằn vặt về những việc cô đã làm… Những thứ này chẳng phải là điều mà anh muốn thấy sao?
Nhưng mà vì sao?
Khi nhìn thấy cô rơi lệ, bỗng nhiên anh lại cảm thấy không đành lòng.
Thật là một người phụ nữ đáng ghét.
“Xin lỗi! Xin lỗi!” Tưởng Linh Nhi nước mắt tuôn rơi, trong miệng vẫn cứ nói ba chữ này, dường như làm như vậy, cô sẽ cảm thấy đỡ hơn.
“Sớm biết như thế, sao lúc đầu cô còn làm vậy!” Long Duy nắm chặt nắm đấm, đột nhiên đứng dậy, quay người đi ra ngoài, “Rầm” một tiếng đạp tung cửa phòng.
“Long Duy, xin lỗi! Xin lỗi em không thể bảo vệ được con của chúng ta.” Cô đang gặp ác mộng, không ngừng nói sảng.
Cô có lỗi với anh, là cô vô dụng, không thể bảo vệ được đứa con của hai người, đến nay ngay cả chiếc nhẫn anh tặng cô cũng mất rồi.
Còn bị người ta phá hủy cả sự trong sạch.
*
Sau khi người nhà họ Tưởng đưa tin tức Tưởng Linh Nhi giết người ra, tiêu đề của các loại báo lớn, tiêu đề trang nhất của các trang web tin tức lớn đều nói về việc liên quan đến Tưởng Linh Nhi giết người.
Tin tức vừa phát ra, trong phút chốc đã rầm rộ, thậm chí đến cả truyền thông nước ngoài cũng chấn động.
Vụ án giết người ngày nào cũng có, vụ án của Tưởng Linh Nhi có thể nhận được sự quan tâm lớn như thế, đương nhiên có liên quan đến thân phận cô là vợ chưa cưới của Tổng thống nước A.
Tuy rằng lúc các nhà truyền thông đưa tin, đều không có gan dám viết từ khóa vị hôn thê của ngài Tổng thống như vậy, nhưng người xem báo khi bàn luận thì không có kiêng dè như vậy rồi.
Đầu đường cuối ngõ, những nơi như văn phòng, nhà ăn… bình luận của cộng đồng mạng dưới tin mới, khi mọi người đang bàn bạc về việc này đều nói cô ta là hôn thê của Tổng thống.
Rất nhanh sau đó, lại có một tin tức truyền ra, là sau khi Tưởng Linh Nhi giết người thì được người khác giấu đi rồi, không ai có thể truy cứu trách nhiệm hình sự với cô.
Người nhà họ Tưởng cố ý để tin tức này truyền đi, phản ứng đầu tiên của mọi người là, ngài Tổng thống giấu người rồi.
Có hai lý do, một là Tưởng Linh Nhi là vợ chưa cưới của ngài Tổng thống, tình cảm của hai người họ tốt, ngài Tổng thống sẽ bảo vệ con gái nhà họ Tưởng, chẳng có gì phải nghi ngờ.
Hai là, trong trời đất này người có thể giấu con gái nhà họ Tưởng đi, để cho người thực thi pháp luật chẳng cách nào bắt được cô ấy, e rằng cũng chỉ ngài Tổng thống mới có năng lực này.
Vì vậy, bộ não của mọi người được mở rộng, mỗi người đều trở thành Sherlock Holmes chuyển thế, trò chuyện cách nhìn và điểm nghi vấn của bản thân về vụ án giết người này.
“Hôn thê của ngài Tổng thống giết người, đây thật là một việc gây chấn động mạnh. Vụ án giết người này liên quan đến ngài Tổng thống mới nhận chức không lâu của chúng ta, nếu như anh ta ngu ngốc bảo vệ tội phạm giết người, sợ là rất khó gây dựng được uy tín trong lòng quần chúng nhân dân.” Yến nhìn thấy tin tức trên mạng, vừa xem vừa phát biểu cách nghĩ của mình.
“Chị Yến, nếu như tất cả cộng đồng mạng đều lý trí như chị thì sẽ không có người bị ép buộc nữa rồi.” Trần Nhạc Nhung cũng đang xem bình luận của cộng đồng mạnh, nhưng lần này cô đã bình tĩnh hơn so với sự việc động trời lần trước
Những người ấu trĩ đó cũng thật đáng thương, người khác đưa tin thế nào, họ cũng tin như thế, trước nay họ chưa từng quan tâm chân tướng đằng sau sự việc là gì, dù sao thì chém gió là được rồi.