Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trước khi mất hoàn toàn ý thức, tôi mơ màng cảm nhận được tiếng ai kia hét lớn, trên gương mặt tràn đầy sự lo lắng.
- Liên,... Liên.....
Lúc tôi tỉnh dậy trời cũng là buổi sáng ngày hôm sau. Mùi thuốc khử trùng sốc vào mũi khiến tôi hơi khó chịu, khẽ chau mày đưa mắt nhìn xung quanh. Phòng được sơn trắng, trong phòng có hai giường nhỏ, không sai đây chính là trạm y tế.
Cạch.
Từ trong phòng vệ sinh, Lượng bước ra.
- Cậu tỉnh rồi. Cuối cùng cậu đã tỉnh. Lượng ôm chầm lấy tôi.
- Cậu thấy sao rồi có đau ở đâu không, có chỗ nào khó chịu không.
- Mình không sao.
- Để mình đi gọi bác sĩ.
Vài phút sau đó, Lượng cùng bác sĩ xuất hiện trứơc của phòng bệnh.
Bác sĩ khám cho tôi xong liền dặn dò, vết thương của tôi tuy không còn nguy hiểm nhưng vẫn cần phải để ý, theo dõi nếu thấy cơ thể có vấn đề gì thì phải nói ngay tránh để lại di chứng về sau.
Một lát sau, bác sĩ cùng y tá rời đi, trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người chúng tôi.
- Cậu nghỉ ngơi đi. Mình ra ngòai mua chút đồ ăn sáng.
Tôi sửng sốt nhìn Lượng. Thái độ của Lượng đối với tôi hòa nhã hơn hẳn, cứ tưởng mình nghe nhầm tôi bèn hỏi lại:
- Cậu vừa bảo gì á.
- Cậu nghỉ ngơi đi, mình đi mua cháo. Lượng cười lấy tay xoa xoa đầu tôi.
- Nghỉ ngơi lát đi.
Tôi ngây ngốc cứ nhìn mãi ra ngoài cửa, mãi đến khi Vy bước vào tôi mới giật mình hỏi:
- Vy.
- Thật may là chị không sao. Chúc mừng chị.
- Cảm ơn em.
- Chị không cần cảm ơn tôi. Tôi không ở lại lâu đâu. Có vài lời muốn nói với chị. Trước đây nói thật là tôi rất ghét chị, chị biết không dù chị vô tình hay cố ý làm tổn thương anh Lượng, anh ý vẫn yêu chị, vẫn nguyện từ bỏ tất cả vì chị. Lần này, coi như tôi đã nhìn rõ chị.
- Tôi...
Vy xoay người bước ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa Vy đứng lại quay lưng về phía tôi nói:
- Nếu cô còn tổn thương anh Lượng thêm một lần nào nữa thì đứng trách sao tôi vô tình.
Vy đi rồi, tôi ngồi dựa vào thành giường trầm ngâm suy nghĩ những lời Vy vừa nói. Nhưng rồi suy nghĩ ấy rất nhanh liền bị gạt bỏ sang một bên.
- Này. Cậu làm gì mà thẫn thờ. Mau ăn cháo đi cho nóng.
- Ừ.
Lượng múc cháo từ cặp lồng ra bát, tôi đưa tay định nhận lấy, Lượng không đưa mà ngồi xuống chiếc ghế kê ngay cạnh giường, múc lấy một thia cháo thịt thổi thổi vài cái rồi đưa lên miệng tôi.
Tôi ngơ ngẩn nhìn Lượng, đầu óc như bùng nổ.
- Sao vậy. Có chỗ nào không khỏe à.
- À. Không. Chỉ là, tự dưng....
- Tự dưng mình đối xử tốt nên cậu có chút không quen đúng không. Lượng nói.
Tôi ngập ngừng nhìn cậu rồi gật đầu.
- Cậu vừa cứu mình một mạng. Chúng ta coi như hòa đi. Sau này chứ như trước kia là được.
- Ừ.
- Ăn đi. Ăn xong rồi chúng ta nói chuyện.
Suốt một ngày chưa ăn uống, bát cháo nhỏ kia nhanh chóng bị tôi chén sạch. Đặt bát cháo lên bàn, Lượng kéo ghế ngồi xuống chẳng nói lấy một câu đột nhiên cốc nhẹ lên trán tôi trách:
- Cậu đó. Anh hùng cái gì chứ, có biết nguy hiểm lắm không, chút nữa là trúng chỗ hiểm mất mạng luôn rồi đó. Lần sau không đựơc liều mạng như thế nữa. Có hy sinh cũng là mình hy sinh, chỉ cần cậu bình an là được rồi.
- Này, mình nói cậu có nghe rõ không. Mặt sao đần thộn thế kia.
- Mình đần chỗ nào. Mình đang nghĩ đến lúc tấm biển rơi. Có phải trùng hợp quá không.
- Trùng hợp thôi. Mai cho người điều tra rồi, lỗi của nhân viên lúc treo lên không kiểm tra, chỉ làm qua loa một lát rồi treo lên.
- Thật sự là vô tình à. Cậu không thấy việc này liên kết với mấy sự việc kì lạ lúc trước có gì đó không ổn sao.
- Vô tình thôi. Cậu đừng nghĩ nhiều nữa.
Lượng đã nói vậy tôi cũng chẳng nói gì đựơc nữa thầm nghĩ bản thân chắc bị dọa sợ mà lá gan cũng nhỏ quá đi.
Tôi nằm viện một tuần thì đựơc xuất viện về nhà. Trong mấy ngày ở viện thỉnh thoảng Lượng cũng dùng xe đón bác Thủy và cu Bon lên chơi với tôi.
Trở về nhà lần này, thái độ của mọi người đối với tôi cũng không còn gay gắt như trước. Mai và Vy không kiếm cớ gây khó khăn cho tôi nữa, thậm chí khi Lượng bảo tôi ngồi ăn cơm chung cùng họ cả hai cũng không có ý kiến.
Mỗi ngày cứ thế trôi qua, cho đến một ngày. Hôm đó, Lượng, Mai, Vy có việc phải lên thành phố. Công việc trong xưởng cũng kết thúc sớm hơn ngày thường.
Thu dọn đồ đạc, tôi mang tâm trạng vui vẻ trở về nhà với con. Bình thường vào lúc tầm chiều chiều, bác Thủy hay đưa cu Bon ra cổng chờ tôi, hôm nay không thấy bác đâu. Tôi nghĩ chắc do mình về sớm qua.
Về phòng cũng không thấy bác Thủy đâu. Tôi ra ngoài hỏi vài ba người làm trong nhà nhưng đều nhận đựơc câu trả lời là không biết.
Tìm khắp nhà cũng không thấy bác và cu Bon đâu. Tôi lo lắng tìm anh Nam nhờ giúp đỡ. Anh Nam là trợ thủ đắc lực của Lượng, lần này ba người chủ chốt đều đi hết nên Lượng để anh Nam ở lại nếu không may xảy ra chuyện gì còn có người giải quyết.
Anh Nam nghe tôi nói, liền tập trung mọi người trong nhà lại bảo chúng tôi chia nhau ra tìm.
Có người nói:
- Chắc bác Thủy cho cu Bon đi đâu chơi thôi. Tí nữa chắc về ngay. Tìm gì mà tìm chứ. Người lớn chứ có phải trẻ con đâu. Chúng tôi còn bao nhiêu việc phải làm đây.
- Đúng đấy... Đúng đấy... Vài người hưởng ứng.
- Đừng tưởng đựơc cậu chủ quý trọng một chút liền ra vẻ. Có chuỵên cỏn con mà làm ầm lên.
Từ ngày chúng tôi làm lành, thái độ của Lượng đối vơi tôi cũng ân cần hơn, trong nhà một vài người thân thiết với tôi trước đây liền trở mặt nói xấu tôi sau lưng. Mỗi khi nhìn thấy tôi đi một mình đều tìm cách móc mỉa hay tỏ thái độ khinh khỉnh, coi thường người khác.
- Thôi đựơc rồi. Ai làm xong việc rồi có thể phụ giúp Liên tìm một tay xem sao. Ai có việc thì về làm tiếp đi. Anh Nam nói.
Ngoài vài người ghen ăn tức ở kia ra, hầu hết mọi người trong nhà đều đồng ý giúp tôi một tay. Chúng tôi chia nhau ra tìm, tìm hết một lượt cũng không thấy bác Thủy đâu.
- Hay là chị Thủy bế thằng bé ra ngoài mua đồ.
- Không đâu ạ. Cháu hỏi anh Trung - người giữ cổng rồi. Anh ý bảo hôm nay bác Thủy không có ra ngoài.
- Sao có thể thế đựơc. Chúng ta đã tìm hết nhà rồi mà.
Chợt tiếng trẻ con khóc từ xa xa vọng lại.
Là tiếng khóc của cu Bon.
Tiếng thằng bé khóc thét, vang vọng cả không gian.
Mọi người vội vàng chạy tới nơi tiếng khóc phát ra. Trong lúc chạy vội, tôi vô tình vấp ngã lăn nhào ra đất. Mặc kệ cơn đau rát từ đầu gối truyền đến. Tôi chạy một mạch theo tiếng khóc.
Chúng tôi dừng chân trước nhà kho cũ kĩ ở phía Tây. Nhà kho này trước đây dùng để chưa rượu sau vì quy hoạch xây dựng gì đó nên tạm thời khu đất phía Tây bị bỏ trống, xung quanh đựơc rào kín lại, nhà kho cũng không có ai qua lại.
- Bác Thủy, cu Bon... Cu Bon ơi.... Bác Thủy ơi.
Không có tiếng trả lời.
Chúng tôi chia nhau ra tìm cách vượt qua rào, có người thắc mắc.
- Sao bác Thủy lại ôm cu Bon tới đây nhỉ.
- Đúng đó. Chỗ này mình vào còn khó, không hiểu chị Thủy nghĩ gì mà ôm cu Bon vào đây.
.....
Mặc kệ mọi người nói chuyện, tôi và anh Nam không nói cùng chỉ tập trung tìm cách vào. Tiếng con khóc mỗi lúc một lớn, càng lúc càng tha thiết khiến lòng tôi nóng như lửa đốt.
Tôi thầm trách " Bác Thủy làm gì vậy không biết. Để thằng bé khóc dữ đến vậy mà không thèm dỗ. Thật là bực mình quá đi".
Cơn bực tức xâm chiếm lý trí, tôi tức giận hét lớn lên.
- Bác Thủy, bác Thủy.... Cu Bon....
Tiếng ai đó chợt hét lớn:
- Thấy rồi. Chỗ này có lối vào.
Như người chết đuối vớ đựơc phao cứu sinh, tôi vội chạy một mạch vượt qua lối nhỏ đi vào bên trong, mọi người cũng lần lượt đi vào.
Tiếng con khóc vang dội trong nhà kho.
Tiến vào trong, nhà kho đựơc bao trùm bởi một mùi ẩm mốc, mùi phân chuột sộc thẳng vào mùi.
Chạy đến chỗ con khóc. Cu Bon và bác Thủy đang nằm sõng soài trên nền đất bẩn thỉu.
Vội ôm con vào lòng, tôi dỗ dành " Cu Bon ngoan, cu Bon ngoan. Mẹ thương, mẹ thương...."
Mải chú ý đến con, tôi không hề biết rằng người dưới đất kia đang nằm yên không nhúc nhích. Mãi đến khi anh Nam tiến vào hét lớn lên, tôi mới hoảng sợ nhìn thấy chiếc áo trắng ngày nào nay đã chuỷên thành màu đỏ tươi, màu đỏ của máu.
Á....
A....
- Giết người. Giết người. Giết người rồi.
- Chết... Chết người...
Tiếng người la hét thất thanh, tôi sững sờ, tim đập liên hồi, hai chân run run như muốn khụy xuống. Miệng lắp bắp không nói lên lời.