Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dừng tay lại. Tiếng ai đó quát lớn.
Chúng tôi đồng loạt cùng quay về nơi phát ra tiếng quát. Là anh Nam cùng bác trưởng thôn.
- Mấy người làm gì đó. Còn không mau buông tay ra. Muốn bị bắt phạt đúng không.
Đám người kia nghe bác trưởng thôn quát liền buông tôi ra. Anh Nam vội chạy lên đỡ tôi hỏi han.
- Em không sao chứ.
- Em không sao.
- Cháu có sao không. Có cần đi bệnh viện không.
- Cháu ổn thưa bác.
- ừ. Nói rồi bác quay sang Híêu quát.
- Cậu lại đây xin lỗi con bé. Còn không mau xin lỗi, muốn ăn đập có phải không. Bác trưởng thôn dùng tay đập bốp vào đầu Híêu.
Hiếu có vẻ bực lắm nhưng không làm gì được đành cắn răng, nhịn nhục xin lỗi.
- Xin lỗi. Hiếu lí nhí nói.
- Nói lại. Nói to lên. Chưa ăn cơm à. Lúc đánh con gái nhà người ta quát to lắm mà. Tao ở xa còn nghe tiếng. Giờ xin lỗi nói lí nha lí nhí, tao ở gần còn chả nghe thấy huống chi con bé ở xa thế kia.
- Xin lỗi.
- Thế còn tạm được. Về đi.
- Vâng.
Hiếu cùng đám người làm rời đi. Anh Nam đỡ tôi rồi cầm túi đồ lên.
- Cháu cảm ơn bác. May mà có bác giúp.
- Việc nên làm thôi. Bác có việc đi trước. Hai đứa ở lại nhé.
- Vâng. Bác đi cẩn thận.
- Em định đi đâu thế. Anh Nam hỏi.
- Mai bảo em mang ít đồ sang nhà bác Tám.
- Ừ.
- Mà sao anh lại ở đây thế. Không phải anh đi cùng mọi người lên thành phố bàn chuyện làm ăn hay sao.
- Ừ. Đúng là anh có đi. Nhưng đi đựơc nửa đừơng thì trong nhà có việc đột xuất nên anh xin phép không đi nữa.
- vâng.
Lúc đó, tôi cứ ngây thơ nghĩ lời anh Nam nói là thật mãi đến sau này tôi mới biết rằng anh Nam vốn là cô nhi được ông Minh nhận nuôi, trong nhà vốn dĩ chẳng có việc gì để giải quyết việc anh ở lại là do Lượng cố tình sắp xếp để bảo vệ tôi.
Chúng tôi dừng chân trước cửa nhà ông Tám.
- Bác Tám ơi. Bác có nhà không. Anh Nam gọi.
Tiếng bà Tám vọng ra từ trong nhà.
- Nam đấy phải không. Đợi bác chút.
Giọng bác mang theo vài phần vui vẻ.
Lúc cánh cửa mở ra, gương mặt bà Tám hiện rõ sự vui vẻ nào ngờ khi vừa nhìn thấy tôi mặt bà lập tức sa sầm lại, giọng nói cũng lập tức đanh lại:
- Cô làm gì ở đây.
- Cháu... Tôi ái ngại cúi đầu không biết phải trả lời sao.
Bà Tám quay lưng đi vào trong, lát sau bà đi ra trên tay còn cầm cái chổi cọ quét sân, bà giơ thẳng chổi vào mặt tôi mà chửi.
- Mày cút ra khỏi đây. Cút về nhà với con mẹ mày. Mày cút ngay ra khỏi cổng nhà tao. Cút...
Ông Tám từ trong nhà cũng lật đật chạy ra. Nhìn thấy tôi, ông liền không vui hỏi:
- Cô làm gì ở đây.
- Ông còn hỏi. Trước đây nghe con Mai nói tôi còn không tin, bây giờ thì rõ rồi nha. Lượng ơi là Lượng, sao con ngu thế hở con. Đời này thiếu gì gái đâu mà con cứ phải đâm đầu vào cái con ôn dịch, cái loại đàn bà rách nát này cơ chứ.
- Kìa. Bác Tám, bác nói gì kì vậy.
- Bác nói cháu nghe. Cháu tuyệt đối phải tránh xa con rắn độc này ra. Đừng có lại gần cẩn thận không bị nó quay lại cắn ngược một phát chết lúc nào không hay đâu.
- Bác bớt giận. Liên em ấy cũng đã phải trả giá cho sai lầm của mình rồi. Các cụ có câu "đánh kẻ chạy đi không ai đánh người chạy lại". Tuổi trẻ ai mà chẳng có sai lầm, hai bác rộng lượng bỏ qua cho Liên đi.
- Hừ. Lọai người như nó mà cũng đòi được tha thứ sao. Lúc trước cũng vì thằng Lượng nghèo mà chấp nhận bỏ nó đi làm kẻ thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người ta. Bây giờ thì sao, bị bọn chúng đuổi ra khỏi nhà, thấy thằng bé giàu có lên liền bám riết không buông. Giờ thằng Lượng nó cũng có vợ rồi, cô còn không mau cút đi. Nếu là người có tự trọng, biết thành tâm hối cải thì đã không hành xử như một con đĩ cứ bám lấy đàn ông như vậy.
- Bác...
Anh Nam định nói liền bị bác Tám cướp lời.
- Thôi nào, chỗ đàn bà nói chuyện cháu xen vào làm gì. Mau đem đồ đi theo bác.
- Nhưng... Anh Nam nhìn tôi.
- em không sao. Anh cầm vào đi. Tôi trấn an.
- Nào. Mang vào đây.
Bà Tám chửi tôi thêm vào câu nữa rồi đi vào trong nhà. Tôi cứ tưởng bà chửi xong, liền buồn bã đứng dựa người vào một góc cửa.
Ào.
Dòng nước lạnh ngắt xối thẳng vào ngừơi. Cơ thể như muốn hóa đá, cả ngừơi đông cứng lại. Trên mái tóc ướt nhẹp, nước tong tong chảy xuống. Cảm giác giá lạnh len lỏi khắp cơ thể, tôi cắn răng đưa tay ôm lấy người cố gắng chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt.
Từ trong nhà anh Nam cũng mau chóng chạy ra nhìn bộ dạng thảm hại của tôi, anh đột nhiên đứng sững lại, lắp bắp hỏi:
- Liên, chuyện gì vậy.
Bà Tám thản nhiên đáp:
- Cổng bẩn quá, bốc mùi cả lên. Bác vừa lấy nước dội sạch mấy thứ dơ bẩn thôi.
Sau phút ngỡ ngàng, anh Nam vội cởi áo khoác lên người tôi.
- Em mặc vào đi không lạnh.
- Cháu xin phép hai bác. Bọn cháu về.
Suốt quãng đường về mặc nhiên tôi đều không nói một lời, cơ thể cứ như ngừơi mất hồn chỉ biết vô thức bước theo anh Nam.
Về đến nhà, Mai liền sai anh Nam ra xưởng giải quyết công việc. Tôi cũng chỉ kịp thay bộ quần áo liền bị Mai lôi ra bắt làm một đống công việc, làm quần quật đến gần 10 giờ tối mới xong. Lúc xong việc, cả người tôi tưởng chừng như đông cứng lại, hai tay như hai tảng băng không còn cảm giác.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, tôi đều phải dậy từ sáng sớm làm đến tối muộn mới đựơc nghỉ. Anh Nam mấy lần muốn giúp nhưng giúp cũng chẳng được bao lâu liền bị Mai điều ra xưởng.
Cuối cùng cũng đến ngày Lượng về. Lần này ông Mạnh không về cùng chỉ có Lượng và Vy trở về.
Lượng trở về chẳng kịp nghỉ ngơi liền vội vàng đi ra xưởng rượu. Nghe mọi người thì thầm to nhỏ với nhau xưởng rượu dạo này gặp vấn đề. Các đơn hàng liên tiếp bị hãng rượu Jiko giành mất. Cái đáng nói ở đây là đối thủ rất thần bí, người của Lượng đã điều tra nhưng không tra đựơc người đó là ai. Một người chủ giấu mặt, đây cũng không có gì đáng nói điều đáng nói ở đây chính là chất lượng rượu loại rượu mà họ cung cấp có chất lượng, mùi vị hệt như rượu Thiên An, giá cả mà họ đưa ra cũng thấp hơn của bên Lượng cơ số. Trên thương trường, chỉ nói đến tiền bạc không nói tình nghĩa. Đám người kia cũng vậy, thấy bên kia cung cấp giá hời hơn không nói hai lời liền chấm dứt hợp đồng.
Quãng thời gian này, xưởng rượu gặp khó khăn. Lượng vất vả chạy đôn chạy đáo, mọi sinh hoạt đều làm hết ở xưởng. Thời gian chúng tôi gặp nhau cũng vì thế mà ít đi. Không có Lượng ở nhà Mai càng đựơc dịp hống hách.
Cũng may là từ dịp Vy lấy Lượng, không hiểu sao tự nhiên con bé hiền hiền hẳn, thỉnh thoảng thấy Mai quá đáng quá cũng nói giúp tôi đôi ba câu. Hay những lúc thấy tôi làm vất vả quá liền sai người phụ giúp tôi. Mới đầu tôi còn tưởng còn bé này bị sốt nên ấm đầu, không nén nổi tò mò liền hỏi.
Con bé liền trả lời. " Lúc trước em ghét chị vì em cảm thấy không an toàn. Bây giờ thì khác rồi, em cảm thấy rất an toàn. Những gì đã qua em cũng không muốn nghĩ nữa đời người đựơc mấy lần 20 tuổi, vui vẻ đựơc ngày nào liền vui vẻ ngày đó. Em thà được sống một ngày vui vẻ hạnh phúc còn hơn phải sống một đời ganh ghét, căm thù mang theo oán hận tới tận lúc chết.
Ghen tuông là gia vị của tình yêu nó khiến tình yêu trở nên ngọt ngào hơn, hạnh phúc hơn. Đã là gia vị chỉ nên cho vừa đủ nhiều quá sẽ khiến món ăn trở nên không ngon nữa trong tình yêu cũng vậy ghen tuông mù quáng chỉ khiến anh Lượng rời xa em mà thôi.
Tình cảm muốn bền lâu cần có sự tin tưởng từ hai phía. Em tin anh Lượng, tin vào tình cảm của hai chúng em.
Mọi chuyện tưởng chừng bắt đầu đi vào quỹ đạo, công việc làm ăn của xưởng rượu cũng ổn định hơn. Cho đến một ngày.
Đùng.
Ông chủ mới của hãng rượu Jiko lộ diện. Ông chủ của hãng rượu là một người mà có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ tới.