Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói xong cô bé bám chặt vào mép ghế, cố giữ cho ngón tay không còn run nữa, siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch ra. Tôi im lặng vài giây, không phủ nhận, mà chuyển sang hỏi: “Ngày mai cô sẽ đưa con đến trung tâm huấn luyện. Ở đó, họ sẽ làm một bài đánh giá để chọn lọc. Con có làm được không?”
“Con làm được!” Cô bé gần như không chút do dự, gật đầu chắc nịch.
Tôi cười nhẹ, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh như đang cháy rực lên của cô bé.
Bất chợt tôi nhớ đến lần đầu gặp Mạnh Tề Hành.
6
Năm đó tôi vừa tròn mười tám tuổi. Trong một buổi tiệc thương mại, tôi gặp Mạnh Tề Hành. Lúc ấy anh hai mươi lăm tuổi, được mệnh danh là "Thái tử mới nổi của giới thể thao" vì đã quyên tặng vài sân vận động và nhận được rất nhiều sự chú ý. Mặc dù anh không phải là người trong giới nhưng sự rực rỡ của anh vẫn khiến người khác không thể bỏ qua.
Còn tôi, khi đó đang trong giai đoạn sa sút. Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã ly dị. Sau khi mẹ qua đời, tôi hoàn toàn mất đi gia đình, chỉ còn biết vùi đầu vào luyện tập nhảy cầu. Những đồng đội cùng thời đã bắt đầu tỏa sáng ở các giải đấu lớn nhỏ, còn tôi thì thất bại liên tiếp trong ba trận đấu, suýt chút nữa thì bị loại khỏi đội. Tinh thần của tôi gần như sụp đổ, bắt đầu mất ngủ cả đêm. Nỗi lo âu vô cớ khiến mỗi khi đứng trên bục nhảy, ngón tay tôi run rẩy không kiểm soát được.
Có lẽ huấn luyện viên Lâm nhận ra điều không ổn của tôi nên mới cho tôi cơ hội ra ngoài. Hoặc có thể đó là số phận, tóm lại trong hoàn cảnh đó, tôi nhìn thấy Mạnh Tề Hành đứng dưới ánh đèn chiếu sáng.
Anh ấy trầm tĩnh và điềm đạm như một mỏ neo, đứng một mình, đôi mắt sâu thẳm chứa đầy sự kiên định với cuộc đời. Rồi anh mở miệng chậm rãi: "Mỗi người đều có múi giờ của riêng mình, đừng lo lắng khi người khác đạt được trước em. Nếu kết quả không như mong đợi, hãy cố gắng hết sức cho đến khi mọi chuyện được số phận an bài."
7
Trong khoảnh khắc ấy, tôi nhìn thấy chính đôi mắt mình đang rực sáng trong đôi mắt của Mạnh Tề Hành.
Tôi không biết là tôi động lòng trước hay Mạnh Tề Hành đã chọn tôi trước. Chỉ biết rằng khi tôi kịp nhận ra, anh đã đồng hành cùng tôi suốt ba năm. Không chỉ hỗ trợ tinh thần, anh còn không tiếc tiền bạc đầu tư. Dù là xây dựng sân tập nhảy cầu mới hay khoá huấn luyện kéo dài nửa năm ở nước ngoài, mọi hạng mục của đội nhảy cầu năm đó đều dễ dàng được phê duyệt hơn so với mọi năm.
Cứ như vậy Mạnh Tề Hành lặng lẽ giam cầm tôi bên anh, chặt chẽ đến mức không còn lối thoát.
Tuổi trẻ ngây dại, tôi nghĩ rằng đó là tình yêu chân thành.
Năm tôi hai mươi mốt tuổi, tôi giành huy chương vàng tại Thế vận hội ở nội dung nhảy cầu đơn nữ 3m. Trước vô số ống kính, Mạnh Tề Hành quỳ một chân cầu hôn tôi. Khoảnh khắc đó chiếc huy chương vàng mà tôi hằng mơ ước cùng với người đàn ông tuyệt vời của thời niên thiếu ngỏ lời cầu hôn tôi. Không suy nghĩ gì, tôi lập tức gật đầu đồng ý.
Sự nghiệp lên đến đỉnh cao, gia đình cũng được thành lập. Mạnh Tề Hành giống như con rắn cám dỗ Adam và Eve trong vườn địa đàng khiến tôi đắm chìm vào đó.
8
Sau này, thời gian trôi qua rất nhanh. Tôi có Mạnh Dư Nhạc. Giữa việc sinh con và từ bỏ sự nghiệp, tôi chọn từ bỏ sự nghiệp, khiến sư phụ của tôi tổn thương sâu sắc.
Thời gian thấm thoắt trôi qua. Giờ nghĩ lại đó không phải là tình yêu chân thành. Đó chỉ là sự cân nhắc lợi ích trong kinh doanh. Còn Mạnh Tề Hành, dù là khi yêu hay sau khi kết hôn, anh thực sự không thay đổi nhiều. Anh luôn lạnh lùng và tự chủ, dù tôi đã trải qua cái chet để sinh ra Mạnh Dư Nhạc, anh ta cũng chỉ nói một câu "Vất vả rồi".
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");