Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 13: NHỌC NHẰN MUÔN TRÙNG
CHƯƠNG 13: NHỌC NHẰN MUÔN TRÙNG
Lao ra khỏi cửa chính nhà hàng, Mai Thùy Hân mới thở phào nhẹ nhõm. May mà bản thân đã luyện chạy đường dài, nếu không bị gã đàn ông ngang ngược kia bắt được thì thảm rồi! Chắc chắn sẽ phải nếm trái đắng!
Gió đêm mát mẻ thổi qua người, lành lạnh dễ chịu. Mai Thùy Hân hít một hơi thật sâu, lúc này trái tim đang đập liên hồi mới chậm rãi bình tĩnh lại. Bao lâu không ngắm thành phố về đêm rồi nhỉ? Cô cũng không nhớ rõ nữa.
Từ khi ba sinh bệnh nằm trên giường đến nay, cô vẫn luôn sống trong vất vả. Ban ngày thì lên lớp, buổi tối lại làm việc ba nơi, thường trời gần sáng mới về đến nhà.
Nghĩ đến ba, Mai Thùy Hân lại tràn đầy sầu lo. Mai Thùy Hân, sao mày lại kích động như vậy cơ chứ! Tại sao lại chấp nhặt với cô ả kia làm gì!
Công việc ở nhà hàng Prague có tiền lương cao nhất, tại sao chỉ vì bị người ta hoạnh họe một chút là đã dễ dàng buông tay như vậy!
Tiền thuốc men của ba phải tính sao đây? Mẹ kế Lâm Liên đã ngầm giao du ở sau lưng, tự tìm đường mới cho bản thân cả rồi. Cả bà chị Lâm Vũ Yến tuy làm người mẫu lương rất cao nhưng chị ta lại tiêu tiền như nước, tiền kiếm được còn tiêu chưa đủ nữa là. Hết thảy áp lực kinh tế đều chỉ có mỗi Mai Thùy Hân tự mình gánh vác.
Nhưng bây giờ cô đã làm mất công việc này rồi!
Đều là do cái tên Trịnh Thiên Ngọc chết tiệt kia! Cái gì mà tổng giám đốc chứ! Đúng là không có mắt! Yêu ai không yêu, lại đi yêu loại con gái con đứa nông cạn như vậy! Đồ lợn giống gia trưởng!
Mai Thùy Hân sầu não cau mày lại, trong lòng không ngừng nguyền rủa Trịnh Thiên Ngọc.
Ôi, bây giờ cô còn phải tìm thêm một công việc nữa, nếu không thật sự không gánh nổi tiền thuốc men hàng ngày của ba. Mai Thùy Hân nhìn dáo dác xung quanh lề đường, hy vọng có thể thấy được quảng cáo tuyển người dán ở trên tòa nhà nào đó.
Đột nhiên, đôi mắt màu nâu của cô trợn to!
Một chiếc xe ô tô màu đen đang đỗ bên lề đường. Khi cửa sổ xe mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí chủ lái. Anh mặc một chiếc sơ mi trắng, khuôn mặt đẹp trai nho nhã, đôi mắt sáng ngời nhưng sâu thẳm đang chăm chú nhìn lên đèn tín hiệu giao thông ở trên đường. Ngón tay thon dài tựa lên trên cửa sổ xe, trắng ngần sạch sẽ.
Cả người Mai Thùy Hân thoáng run rẩy, nước mắt không kìm được lã chã rơi xuống. Cô che miệng thật chặt, không để bản thân khóc nấc thành tiếng.
Là anh ấy! Là Trần Hoàng Kiên, là đàn anh của cô! Tại sao anh ấy lại ở đây? Sau khi ba phá sản, vì trốn tránh chủ nợ mà nhà cô phải chuyển đến đến thành phố C, điện thoại di động của cô lại bị mất nên từ đó cũng cắt đứt liên lạc với đàn anh luôn. Tại sao anh lại xuất hiện ở thành phố C chứ?
Mai Thùy Hân cảm giác trái tim mình như thể đã ngừng đập, cô ngơ ngác nhìn người đàn ông ở trong xe. Một lúc lâu sau, cô phục hồi lại tinh thần rồi điên cuồng lao về phía đó.
Nhưng chậm rồi, đèn xanh sáng lên, chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng lăn bánh chạy mất.
"Anh Hoàng! Chờ em với! Anh Hoàng!" Mai Thùy Hân mặc kệ ánh mắt kì quái của người qua đường, cô cứ liều mạng đuổi theo chiếc xe ô tô mà huơ huơ hai tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nhợt đong đầy nước mắt.
Chuyển nhà ba năm, sao cô có thể gặp lại được anh ấy cơ chứ.
Trần Hoàng Kiên, anh vẫn chẳng thay đổi là bao, vẫn đẹp trai nho nhã, y hệt năm đó vậy. Mấy năm nay chắc hẳn anh sống rất tốt đúng không?
Anh ấy đường đường là con trai duy nhất của thị trưởng Trần, tất nhiên sống tốt hơn thiên kim của gia đình phá sản như cô rồi...
Quá tốt, như thế thì thật sự quá tốt.
Anh sống tốt... Là được rồi.
Đèn màu rực rỡ trên đường lớn trong phút chốc mất đi màu sắc vốn có, Mai Thùy Hân để mặc lệ tuôn khóe mi, dù bước chân nhẹ bẫng như thể bước trên bông vải, nhưng từng bước từng bước lại nhọc nhằn muôn trùng.