Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 77: GỌI NGƯỜI HẦU
Hôm nay rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao tất cả phụ nữ đều đến cảnh cáo cô, kêu cô phải tránh xa người đàn ông của bọn họ?
Mai Thùy Hân đè xuống sự tức giận trong lòng, xoay người, đôi mắt to trong suốt lạnh lùng nhìn Lưu Thiên Tâm: “Cô Lưu, tôi thật sự đang nghĩ cách để tránh xa Trịnh Thiên Ngọc. Nếu như cô có thể nghĩ ra cách để Trịnh Thiên Ngọc tha tôi, tôi sẽ cảm ơn cô rất nhiều!”
Nói xong, lưng ưỡn thẳng, ngẩng đầu, Mai Thùy Hân xoay người rời khỏi không gian làm cho người ta ngạt thở này.
Lưu Thiên Tâm giận đến đỏ bừng khuôn mặt, nắm lấy cây xanh bên cạnh bồn rửa tay, hung hăng đập nó xuống đất. Mai Thùy Hân rõ ràng đang khiêu khích cô ta! Ỷ vào Trịnh Thiên Ngọc có mấy phần sủng ái cô ta, cô ta liền không biết thân phận của mình là ai! Xem ra, mình cần phải dạy dỗ cô ta một chút!
Lưu Thiên Tâm cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số, hạ giọng nói mấy câu.
Người ở đầu dây bên kia trả lời: “Chúng tôi làm việc cô cứ yên tâm, cam đoan thần không biết quỷ không hay.” Lưu Thiên Tâm cúp điện thoại, trên mặt nổi lên một nụ cười u ám.
Mai Thùy Hân đi ra khỏi nhà vệ sinh, muốn đến bãi cỏ để hóng gió.
Người ở bên trong đại sảnh quá nhiều, đều là những lời dối trá khách sáo, cô cảm thấy rất nhàm chán. Vừa mới đi đến góc rẽ, đụng phải Trịnh Thiên Ngọc ở trước mặt, bên cạnh hắn còn có mấy người đang đứng, có nam có nữ.
“Mai Thùy Hân, qua đây.” Trịnh Thiên Ngọc gọi. Giọng nói thân mật, nhưng lại càng giống như gọi người hầu.
Đám nam nữ ở bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc đều nhìn về phía Mai Thùy Hân.
Mai Thùy Hân nói thầm một tiếng thật xui xẻo ở trong lòng! Nhưng cũng không có cách nào, đành phải lề mà lề mề đi tới.
Người phụ nữ đứng bên cạnh Trịnh Thiên Ngọc, đôi môi đỏ mang theo ý cười, trong mắt lại lóe lên vài tia khinh bỉ, nói với Mai Thùy Hân: “Cô chính là cô Mai? Vừa rồi nghe cậu Trịnh nhắc đến cô, cô là bạn gái của cậu Trịnh sao?”
Bạn gái? Mai Thùy Hân đột nhiên cảm thấy từ này nghe có chút...kỳ quặc.
Từ này là sự kết hợp của từng từ có ý nghĩa tốt đẹp, không u ám, tối tăm.
Nhưng thật đáng tiếc, từ này Mai Thùy Hân cô dùng không nổi.
Mai Thùy Hân nâng mắt liếc nhìn nụ cười treo trên mặt của Trịnh Thiên Ngọc, cô không trả lời là phải, cũng không trả lời là không phải. Chỉ là trầm mặc.
Thấy Mai Thùy Hân không trả lời, người phụ nữ môi đỏ có chút xấu hổ, đành phải đổi chủ đề.
Nụ cười nhàn nhạt kia trên gương mặt của Trịnh Thiên Ngọc đã hoàn toàn biến mất, sương mù dày đặc nơi đáy mắt hắn.
Lại hàn huyên mấy câu, mấy người kia liền rời khỏi, chỉ còn Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc đối mặt nhau.
Mai Thùy Hân vẫn cứ trầm mặc không nói. Ánh mắt cự tuyệt nhìn thẳng vào Trịnh Thiên Ngọc, chỉ nhìn xuống mặt cỏ. Một cơn gió nhẹ lướt qua làm cánh hoa trên nhành cây rơi xuống, đẹp đến nỗi khiến người ta buồn bã.
Cánh tay Trịnh Thiên Ngọc cứng rắn như sắt hung hăng bóp lên cánh tay của cô, xoay người cô lại quay mặt về phía mình: “Tại sao lúc nãy không nói lời nào?” Âm thanh của hắn lạnh lẽo vô tình.
“Nói cái gì? Nói thật ngại quá, tôi không phải là bạn gái chính thức? Nói tôi cũng chỉ là một tình nhân?” Mai Thùy Hân nhìn Trịnh Thiên Ngọc, thậm chí còn nở nụ cười.
Nhưng nụ cười này lại hoàn toàn chọc giận Trịnh Thiên Ngọc: “Thế nào? Làm tình nhân của Trịnh Thiên Ngọc tôi rất mắt mặt?” Cánh tay tăng thêm sức lực, Mai Thùy Hân cảm giác cánh tay của mình sắp gãy, nhưng lại rất quật cường không chịu mở miệng cầu xin tha thứ, vẫn cứ để Trịnh Thiên Ngọc xiết chặt gắt gao.
“Làm tình nhân của tổng giám đốc Trịnh thì sao phải mất mặt? Đó là sự vinh quang to lớn. Không biết có bao nhiêu phụ nữ đang tranh giành khốc liệt đâu!” Mai Thùy Hân rũ tầm mắt xuống, từ tốn nói.
“Cô đã biết, vậy tại sao còn có sắc mặt như bị sỉ nhục?” Sức lực trên cánh tay của Trịnh Thiên Ngọc đã thu lại một chút, nâng gương mặt Mai Thùy Hân lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của cô.
“Phốc...” Mai Thùy Hân thật sự bị chọc giận mà phá lên cười. Đây là mỉa mai, là mỉa mai đó có được hay không! Tổng giám đốc Trịnh của tôi ơi, ngài vẫn là thật sự rất ngây thơ! Ngây thơ đến nỗi nghe không ra sự mỉa mai của người khác!
Thấy Mai Thùy Hân cười, sự giận dữ nơi đáy mắt của Trịnh Thiên Ngọc chậm rãi mất đi. Ánh mắt lại sắc bén như cũ, nói với Mai Thùy Hân: “Trả lời tôi. Vừa rồi tại sao lại có bộ mặt như sỉ nhục?”
Mai Thùy Hân cau mày: “Tổng giám đốc Trịnh, vấn đề này có ý nghĩa sao? Nếu như anh cảm thấy nhàm chán, có thể đi tìm Lưu Thiên Tâm nha. Cô ta nhất định sẽ rất vui vẻ tình nguyện nói chuyện với ngài một cách sâu sắc.”
Đáy mắt Trịnh Thiên Ngọc lóe lên một ngọn lửa nhỏ, nhìn chằm chằm vào Mai Thùy Hân, âm thanh mang theo chút ấm áp: “Cô nói Lưu Thiên Tâm?”
Ngọn lửa nhỏ nơi đáy mắt Trịnh Thiên Ngọc quá mức cuồng nhiệt, Mai Thùy Hân cảm thấy toàn thân bị hắn nhìn có chút không được tự nhiên. Cô né tránh ánh mắt của hắn: “Vừa rồi ở phòng nghỉ, không phải hai người trao đổi rất thân mật sao, còn không phải rất vui sướng sao?”
“Ha ha ha...” Trịnh Thiên Ngọc bỗng nhiên ngửa đầu cao giọng phát ra một tràng cười to. Mai Thùy Hân hoảng loạn cắn cắn môi mình. Cô đang làm gì? Sao lại nói nói cái này?
Quả nhiên Trịnh Thiên Ngọc cúi đầu xuống nhìn Mai Thùy Hân, trên mặt mang nét cười, trong mắt hiện lên ánh sáng vui vẻ: “Mai Thùy Hân, cô là đang ghen đúng không?”
Môi của hắn dán sát lại lỗ tai của cô, khí nóng quanh quẩn bên tai cô, âm thanh của hắn mang theo sự thỏa mãn, hơn nữa là trêu chọc. Một bộ dạng tâm trạng rất tốt.
Mai Thùy Hân ngẩng đầu lên, giọng nói bình tĩnh như nước, trên mặt mang một nụ cười ngọt ngào: “Đương nhiên sẽ không, nếu như Lưu Thiên Tâm có thể khiến cho anh vui vẻ, vậy thì càng tốt.”
“Vậy có phải là tôi nên cảm ơn cô?” Sắc mặt Trịnh Thiên Ngọc trong nháy mắt trở nên âm trầm, tiếng nói lạnh lùng có chút đáng sợ.
Mai Thùy Hân cũng không trả lời, thân thể Trịnh Thiên Ngọc đột nhiên đánh úp tới, bàn tay kéo cô vào trong ngực ôm thật chặt, đôi môi nóng bỏng dán lên môi của cô, mang theo sự trừng phạt cắn cắn môi cô.
Cái người đàn ông này, sao có thể động dục ở mọi lúc mọi nơi như vậy!
Mai Thùy Hân ghê tởm cố gắng đẩy hắn ra, nhưng lồng ngực cứng rắn của hắn lại ôm cô quá chặt chẽ, căn bản không có đường để trốn. Chỉ có thể bị ép phải tiếp nhận những nụ hôn như bão tố của hắn.
Nhớ đến Trịnh Thiên Ngọc mới vừa rồi còn ở phòng nghỉ triền miên với Lưu Thiên Tâm, môi của hắn, vừa rồi môi của hắn cũng trằn trọc trên môi của Lưu Thiên Tâm như vậy đi? Trên người hắn còn có mùi của người phụ nữ khác! Mai Thùy Hân cảm thấy một trận buồn nôn, cực kỳ buồn nôn!
Liều mạng nghiêng mặt giãy dụa, muốn né tránh nụ hôn của hắn.
Ý muốn né tránh vô cùng rõ ràng.
Trịnh Thiên Ngọc mấy lần dây dưa đều chỉ có thể hôn lên mặt của cô, Mai Thùy Hân liên tục tránh né giống như là tránh bệnh dịch, lông mày nhăn chặt lại, giống như đang phải hết sức chịu đựng sự tra tấn.
Trịnh Thiên Ngọc dừng động tác, đôi mắt như chim ưng có vài tia đỏ, hung hăng kéo Mai Thùy Hân từ trong ngực hắn ra, nổi giận gầm lên một tiếng: “Cút.”
Mai Thùy Hân cảm thấy rất mất mặt, ở cùng một chỗ với Trịnh Thiên Ngọc, cô luôn luôn dễ dàng trở thành điểm chú ý của mọi người, cô rất chán ghét loại cảm giác này!
Cô nhìn Trịnh Thiên Ngọc, Trịnh Thiên Ngọc cũng đang nhìn cô. Gương mặt đẹp trai hiện lên sự lãnh khốc đến đáng sợ, môi mím chặt lại, ánh mắt lãnh lẽo khiếp người trừng nhìn cô, khát máu, giống như hận không thể đem cô cắn chết.
Mai Thùy Hân nhíu nhíu mày, người đàn ông này mỗi lần nổi giận đều kinh khủng như vậy. Cô đã đắc tội với hắn chỗ nào? Hắn thích làm bừa cùng với người phụ nữ khác, cô liền mỉm cười chúc phúc, cô cũng không có ăn dấm bậy bạ, cuối cùng là hắn đang tức giận cái gì!
Nghĩ mãi không ra, cũng không tiếp tục nghỉ nữa, Mai Thùy Hân bình thản đẩy hắn ra: “Được, tôi cút.”
Cô ước gì có thể về sớm một chút để nghỉ ngơi. Hôm nay cô bị giày vò cả một ngày, mệt mỏi hết sức. Cứ để hắn ta tiếp tục chơi đùa cùng với người phụ nữ khác đi! Chúc hắn ta chơi đùa vui vẻ!
Không chút do dự xoay người rời đi. Vừa bước ra đại sảnh mới phát hiện gió ở bên ngoài nổi lên, gió đêm thổi đến bên người, lạnh thấu xương.
Mai Thùy Hân sợ lạnh ôm chặt hai tay, đi về phía cửa chính, vừa đi vừa nhìn xung quanh. Ở đây hình như đều là khu biệt thự, căn bản không có taxi.
Lúc nãy đứng trên sân thượng nhìn thấy có một con đường mòn dẫn đến đường chính ở phía sau, bên kia chắc là có xe taxi. Mai Thùy Hân xoay người đi về phía đường nhỏ.
Nhìn thấy Mai Thùy Hân cũng không thèm quay đầu lại mà bước đi, Trịnh Thiên Ngọc cảm thấy có một ngọn lửa vô danh ở lồng ngực đang bốc cháy dữ dội. Người phụ nữ này, thậm chí ngay cả lời cầu xin tha thứ cũng không nói!
Cô căn bản không nhận ra hắn nổi giận vì lý do gì!
Nếu như không phải Lưu Thiên Tâm đột nhiên khiêu khích dục hỏa của hắn, nếu như không phải hắn muốn xem thái độ của Mai Thùy Hân...hắn cũng sẽ không biết nhiều ngày như vậy, Mai Thùy Hân hoàn toàn không xem hắn là cái gì!
Cô đối với hắn, cô chưa từng để ý đến hắn.
Cho dù là hắn cãi nhau với cô, huề nhau lại bắt đầu dắt tay đi dạo phố. Cho dù hắn bỏ hết tất cả mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, một ngày hai mươi bốn giờ bám lấy cô, bá đạo chiếm hết thời gian của cô. Cô vẫn không xem trọng hắn.
Mai Thùy Hân, từ trước đến nay chưa từng yêu hắn.
Tay nắm chặt đến nổi cả gân xanh, đốt ngón tay trắng bệch. Trịnh Thiên Ngọc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Mai Thùy Hân, ngọn lửa trong mắt phát ra. Mai Thùy Hân, cô hay lắm!
Xoay người hung hăng đi về phía đại sảnh. Trên đời có nhiều phụ nữ như vậy, Trịnh Thiên Ngọc hắn cũng không phải không có Mai Thùy Hân cô là không được!
Giờ phút này, nhìn chăm chú vào bóng lưng của Mai Thùy Hân còn có một người đàn ông khác. Trần Hoàng Kiên.
Vừa rồi lúc Trịnh Thiên Ngọc gầm lên giận dữ, Trần Hoàng Kiên quay đầu nhìn sang, càng nhìn đến hình bóng quen thuộc Mai Thùy Hân kia. Ánh đèn làm nổi bật sự xinh đẹp của cô, váy lễ phục màu trắng khiến cô trông như một tiểu tiên tử thuần khiết, đóa hoa diên vĩ màu lam bên cạnh tóc mai, bên trong sự thanh thuần còn có một phần ưu nhã và hoạt bát.
Nhìn thấy Mai Thùy Hân sau khi cãi nhau với Trịnh Thiên Ngọc cô đơn rời đi, Trần Hoàng Kiên giơ chân muốn đuổi theo. Đúng lúc Lương thị trưởng đứng bên cạnh đang kể về những thành tích mới nhất của ông ta, đánh gãy lời của trưởng bối nói là vô lễ. Trần Hoàng Kiên đành phải liều mạng nhẫn nại sự thôi thúc của mình và cố gắng giả vờ lắng nghe thị trưởng Lương như là rất nghiêm túc.
Nhìn thấy Mai Thùy Hân đi càng ngày càng xa, mắt thấy cô biến mất tại rừng cây sau lưng, Trần Hoàng Kiên rốt cuộc chế không được, vội vàng nói với thị trưởng Lương: “Bác trai, con có chuyện rất quan trọng, phải thất lễ một chút rồi.” Nói xong, cũng không nhìn ánh mắt khác thường của mọi người xung quanh, co chân chạy về phía lối đi nhỏ.
Anh nhất định phải đuổi kịp Mai Thùy Hân, vừa rồi dáng vẻ Trịnh Thiên Ngọc rất hung dữ mắng cô, tiểu Hân chắc chắn đang cảm thấy rất đau lòng. Anh muốn đi an ủi cô một chút. Nếu như nói trên đời này, chỉ có nước mắt của một người mà Trần Hoàng Kiên không muốn nhìn thấy nhất, người đó chính là Mai Thùy Hân.