Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 88: MỘT KẾ HOẠCH
Trịnh Thiên Hi nghe xong, sợ sự thật bị bại lộ, vội vàng chạy đến bên người Trịnh Thiên Ngọc: “Anh, thôi bỏ đi, em cũng không muốn phải so đo với cô ta như vậy! Em cũng không cần cô ta phải nói xin lỗi em, anh hãy để cô ta cút khỏi nhà hỏi Trịnh là được.”
Trên đầu Mai Thùy Hân bị đập một cú như vậy, chắc là cũng không dễ chịu gì nhỉ? Đáng tiếc là tóc đã che khuất, cũng không nhìn thấy được có bị sưng đỏ hay máu ứ động gì không, nếu như lúc nãy đập vào trên mặt thì tốt rồi.
Trong lòng Trịnh Thiên Hi ác độc nghĩ.
Trịnh Thiên Ngọc đau lòng sờ sờ đầu của em gái: “Thiên Hi, còn đau không?”
Trịnh Thiên Hi giả vờ đáng thương chu chu môi: “Đau quá, nếu như để ba biết em bị người khác khi dễ như vậy, chắc chắn sẽ đau lòng chết mất.”
Nghe Trịnh Thiên Hi nhắc đến ba, sắc mặt của Trịnh Thiên Ngọc càng ảm đạm hơn, sự lạnh lùng trên mặt càng đậm hơn, đi đến bên người Mai Thùy Hân, nói: “Mai Thùy Hân, mau xin lỗi em gái tôi.”
Mai Thùy Hân kinh ngạc mở to hai mắt nhìn. Sao chứ? Lúc nãy là do Trịnh Thiên Hi tự đưa người đến trước con dao, cô căn bản cũng không cố ý làm cô ta bị thương.
Hơn nữa cô ta cũng lấy cái chén đập vào đầu của cô, bây giờ vẫn còn nóng rát đau nhức, dựa vào cái gì mà cô phải nói xin lỗi!
Mai Thùy Hân quật cường cắn chặt môi, kiên quyết không mở miệng xin lỗi.
Con ngươi của Trịnh Thiên Ngọc càng trở nên hung ác: “Mai Thùy Hân, cuối cùng cô có xin lỗi hay không?”
Im lặng, trả lời lại hắn vẫn là sự im lặng của Mai Thùy Hân.
Trịnh Thiên Hi ở bên cạnh càng châm dầu vào lửa: “Anh, anh nhìn cô ta đi, cô ta còn không chịu nhận sai, đem cô ta nhốt vào căn phòng tối đi, để xem cô ta có thể phách lối như vậy nữa không!”
Lông mày rậm của Trịnh Thiên Ngọc nhăn chặt lại, ánh mắt mang theo tơ máu tới gần Mai Thùy Hân, lạnh lùng mở miệng.
“Gọi Đoàn Phong đến đây, ném cô ấy vào trong căn phòng tối đi.”
Phòng tối của nhà họ Trịnh là ở một nơi xa xôi hẻo lánh nhất, chỉ có người hầu phạm sai lầm lớn nhất mới bị ném vào đó. Nơi đó quanh năm không có ánh sáng chiếu vào, đen tối lạnh lẽo, những người ngốc ở đó cũng không được bao lâu, dù ý chí có kiên cường đi nữa cũng sẽ bị sụp đổ. Nhà họ Trịnh đã từ ném hai người hầu vào đó, sau đó cả hai đều điên điên dại dại.
Trịnh Thiên Hi nở một nụ cười đắc ý: “Đấu với tôi à? Cô còn non lắm, tôi mới là em gái ruột thịt của anh trai, cô chỉ là một người phụ nữ ở bên ngoài, trong bụng còn mang một đứa con hoang mà lại dám đối đầu với tôi!”
Mai Thùy Hân nhìn thấy nụ cười đắc ý trên mặt của Trịnh Thiên Hi, trong lòng liền giật mình, xem ra căn phòng tối đó không phải nơi tốt lành gì. Cô lặng lẽ dùng tay sờ sờ túi quần, may quá, điện thoại vẫn còn ở bên trong.
Nương theo âm thanh nặng nề của cánh cửa sắt, Mai Thùy Hân bị Đoàn Phong và một đám quản gia đẩy vào căn phòng tối. Gạch men trắng tinh trên sàn lạnh toát, trong phòng một mảnh đen kịt, cơ hồ không thấy một chút ánh sáng nào. Lạnh lẽo, kinh khủng, giam cầm là ấn tượng đầu tiên mà căn phòng tối này đem đến cho Mai Thùy Hân.
Cô co ro ngồi ở góc tường, đầu Mai Thùy Hân vùi vào khuỷu tay. Thật nực cười, lúc nãy cô còn muốn mở miệng giải thích, cô cho rằng Trịnh Thiên Ngọc ít nhất cũng sẽ nghe cô giải thích, cho dù cô có ngồi ngây người ở một chỗ lâu như vậy, Trịnh Thiên Ngọc cũng phải hiểu rõ cách làm người của cô.
Là do cô quá ngây thơ, cô nghĩ mình là ai, cũng chỉ là một tình nhân mà thôi, một món đồ chơi mà thôi! Bản thân là một món đồ chơi mà lại xảy ra xung đột với em gái, cho dù món đồ chơi đó không hề có một chút sai lầm nào, chắc hẳn cũng sẽ bị hắn trừng phạt như thường, chán ghép mà vứt bỏ!
“Két!” Cánh cửa sắt nặng nề bị người khác đẩy ra từ bên ngoài, thím Trương ôm một tấm chăn thật dày đi đến.
“Đây là của cậu chủ bảo tôi mang vào.” Mượn ánh sáng chiếu vào từ cửa, thím Trương nhìn Mai Thùy Hân, trong lòng có mấy phần áy náy. Bà ta cũng không nên nói dóc, nhưng bà ta cũng chỉ là một người hầu, sau này nếu muốn kiếm cơm ở nhà họ Trịnh, sao bà ta có thể dám không nghe lời Trịnh Thiên Hi.
Thấy Mai Thùy Hân không nói lời nào, thím Trương lại nói thêm một câu: “Cậu chủ chỉ là nhất thời tức giận mà thôi, chờ hết giận sẽ đón cô ra ngoài! Câu chủ vẫn rất đau lòng cô, nếu không cũng không sẽ kêu tôi đem tấm chăn dày như vậy đến đây.”
Tấm chăn này là do chính cậu chủ đặt, tơ lụa trắng tinh, tấm chăn đắt tiền như vậy mà lại đem ra trải trên sàn nhà bẩn thỉu, thím Trương vẫn cảm thấy không đáng.
Mai Thùy Hân vẫn không nói chuyện, cô quá mệt mỏi rồi, không muốn nói chuyện với bất kỳ người nào khác. Cô cũng rất thất vọng khi Trịnh Thiên Ngọc đã đối xử với cô như vậy, ngay cả một chút tin tưởng cũng không có.
Thím Trương thở dài, bà ta bước ra khỏi căn phòng. “Két”, cánh cửa đóng lại, tất cả lại chìm vào bóng tối vô tận.
Ngày mai ba phải làm giải phẫu, hi vọng Trịnh Thiên Ngọc sẽ không nuốt lời. Chờ cuộc giải phẫu hoàn thành, cô nhất định sẽ tìm cách thoát khỏi, nhịn, nhịn một ngày nữa là được rồi!
Mai Thùy Hân lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Lâm Vũ Yến: “Chị, là em, Hân Hân đây.”
Lâm Vũ Yến đang lêu lổng ở quán bar với một đám đàn ông, bị cuộc điện thoại của Mai Thùy Hân làm cho mất hứng, tức giận nói: “Đó là ba của em, cũng không phải là ba của chị, tự em đi bệnh viện mà thăm ông ấy đi.”
Trong lòng Mai Thùy Hân đau đớn vạn lần, vào lúc này mà ngay cả chị của mình cũng nói như vậy. Nhưng cô vẫn nhịn được xúc động mà không cúp điện thoại, ôn tồn khẩn cầu Lâm Vũ Yến: “Chị, ngày mai em không có cách nào đến nhìn ba được, chị giúp em đến xem ba một chút đi. Chị phải nhớ kỹ, chờ sau khi ba làm giải phẫu xong, chị lập tức phải dẫn ông ấy rời khỏi bệnh viện kia.”
“Chuyển đi? Chuyển đi đâu? Không có tiền chu cấp của chủ tịch Trịnh Thiên Ngọc thì làm sao trả tiền trị liệu sau này cho ông ấy, giải phẫu có thành công cũng vô dụng! Chị cũng không có tiền mà tiếp tục trị liệu cho ông ta đâu.”
“Chị, chuyện tiền nong chị không cần phải lo lắng, em có tiền. Em có một tài khoản tiết kiệm ở ngân hàng XX, bên trong có hơn ba trăm triệu tiền mặt, còn có một số châu báo. Em sẽ nói mật mã cho chị biết, chị cầm số tiền kia mà dẫn ba với dì Lâm đi đi!”
Không thể không nói rằng Trịnh Thiên Ngọc là một kim chủ rất hào phóng, ở bên cạnh hắn ngắn ngủi hai tháng, Mai Thùy Hân lại để dành được không ít tiền phòng thân.
Vừa nghe Mai Thùy Hân có một số tiền lớn, ánh mắt của Lâm Vũ Yến phát ra những tia sáng tham lam.
“Được, em cứ nói mật mã cho chị đi, chị cam đoan sẽ dẫn ba đến một bệnh viện an toàn và có điều kiện tốt.”
Cẩn thận nhớ mật mã, Lâm Vũ Yến cảm thấy cần phải thăm hỏi người em gái trở nên có tiền này một chút.
“Tiểu Hân, em mang thai đúng không, Trịnh Thiên Ngọc kia có vui mừng hay không? Có phải cho em rất nhiều tiền không?” Trong lòng của Lâm Vũ Yến vừa đố kị, vừa hâm mộ.
Mai Thùy Hân cười khổ một tiếng: “Hắn ta sao có thể vui vẻ được, đứa bé này căn bản không phải là của hắn, bây giờ hắn ta còn nhốt em trong một nơi như địa ngục.”
Lâm Vũ Yến thầm vui mừng ở trong lòng, ngoài miệng lại giả mù sa mưa: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu Hân, rốt cuộc đứa bé này là của ai?”
Mai Thùy Hân thở dài: “Chị, bốn tháng trước có một người đàn ông giả mạo là bạn của chị gọi điện thoại cho em, nói chị uống say ở khách sạn, kêu em đến đón chị về nhà. Sau khi em đến khách sạn thì đi vào gian phòng mà hắn ta nói, kết quả không tìm được chị, còn bị tên đó cưỡng hiếp, đứa bé trong bụng này là của hắn ta.”
Lâm Vũ Yến giật nảy cả mình, đêm đó vậy mà lại để Mai Thùy Hân mang thai, thế nhưng người đàn ông đêm đó chính là Trịnh Thiên Ngọc mà! Vậy mà Mai Thùy Hân lại không biết, thế Trịnh Thiên Ngọc có biết không?
“Ừm, chuyện đó, Trịnh Thiên Ngọc biết đứa bé này không phải là của anh ta à?”
“Hắn ta biết chứ, bởi vì thời gian không chính xác, Trịnh Thiên Ngọc đã tính toán thời gian mang thai của em không trùng với lúc ở bên hắn ta.”
Hay thật! Mai Thùy Hân và Trịnh Thiên Ngọc đều không biết, vậy chuyện trong tối kia sẽ không bị bại lộ, cặp mắt của Lâm Vũ Yến đảo qua đảo lại. Như vậy quá tốt rồi, đây thật sự là cơ hội trời ban, ông trời muốn cho cô ta phát tài rồi. Cô ta đang lo mấy tỷ tiền nợ đánh bạc không thể trả được, lần này thì tốt rồi, ông trời đã cho cô ta một món quà lớn.
“Tiểu Hân, em nói em bị giam giữ vào ngục? Ngục ở đâu, để chị đến cứu em.” Lâm Vũ Yến giả bộ tốt lành.
“Chị...” Mai Thùy Hân cảm động, trong thời khắc mấu chốt vẫn có người thân để dựa vào, mặc dù không phải là chị ruột nhưng lại quan tâm cô như vậy, cô đã rất cảm động rồi: “Vô dụng thôi, nhà họ Trịnh canh giữ rất nghiêm ngặt, không phải chị muốn cứu thì có thể cứu em ra được, trừ phi Trịnh Thiên Ngọc đồng ý thả em ra!”
Ánh mắt Lâm Vũ Yến nhanh chóng chuyển động, nhất định phải cứu được Mai Thùy Hân ra, kế hoạch của cô ta mới có thể thực hiện được. Nhà họ Trịnh lại canh giữ rất nghiêm ngặt, cô ta vẫn có một kẽ hở để chui vào, Trịnh Thiên Ngọc vẫn rất tin tưởng Đoàn Phòng.
Đối phó với Đoàn Phong thì có khó gì, quyến rũ hắn ta một chút, cởi mấy cái quần áo thì hắn ta tuyệt đối sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu.
“Anh Phong, đang làm gì đó?” Lâm Vũ Yến ỏng ẹo gọi điện thoại cho Đoàn Phong.
“Vũ Yến, là em à! Sao em lại gọi điện thoại cho anh?” Đoàn Phong vui mừng gần chết, hắn ta đã thầm thương trộm nhớ Lâm Vũ Yến mười năm, cô ta là một nữ thần hoàn mỹ ở trong lòng của hắn ta.
Nữ thần chủ động gọi điện thoại cho hắn ta, hắn ta quả thật thấy được yêu mà lo sợ.
“Người ta nhớ anh mà, tối nay có rảnh không, đến nhà em uống một chén đi, được chứ?” Lâm Vũ Yến yêu mị nói, còn cố tình kéo dài mấy chữ cuối.
“Rảnh chứ rảnh chứ, tối nay chắc chắn anh sẽ đến.” Đoàn Phong để điện thoại xuống, vui mừng sắp bay lên trời.
Rốt cuộc cũng đã đợi được đến buổi tối, Đoàn Phong mang theo hai bình rượu đỏ gõ cửa nhà Lâm Vũ Yến.