Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 89: TÓC VÀNG, TRANG ĐIỂM LÒE LOẸT
Thời gian ở trong căn phòng tối rất khó khăn, Mai Thùy Hân cũng không dám dùng điện thoại để chơi game, điện thoại sắp hết pin rồi.
Hai mắt mở to nhìn không gian đen kịt, khuôn mặt của đàn anh Hoàng hiện ra trước mắt cô.
Đàn anh Hoàng, anh vẫn sống tốt chứ, chắc chắn là anh rất hạnh phúc đi? Có thể nhìn thấy được Lương Noãn Tâm thật sự rất yêu anh ấy, bọn họ là một cặp trai tài gái sắc, rất xứng đôi. Đột nhiên trên mặt hơi ngứa, hình như có gì đó đang bò, Mai Thùy Hân đưa tay sờ khuôn mặt mình, ẩm ướt, hóa ra là nước mắt.
Đàn anh Hoàng...anh đang ở đâu? Anh có biết là em đang nhớ anh không?
Lâm Vũ Yến nằm trên giường lớn ở chung cư, hai thân thể hòa quyện vào nhau.
Sau khi xong chuyện, Lâm Vũ Yến nằm trong lồng ngực của Đoàn Phong, dùng tay nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa trên ngực của hắn ta: “Đoàn Phong, em xin anh một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Em có một em gái, tên là Mai Thùy Hân, bây giờ đang ở cùng với Trịnh Thiên Ngọc. Hồi chiều này em ấy gọi điện thoại cho em, em ấy nói là mình đang bị giam cầm.”
Đoàn Phong kinh ngạc trừng lớn mắt: “Mai Thùy Hân là em gái của em? Không thể nào được, hai người một là họ Mai, một là họ Lâm kia mà!”
Lâm Vũ Yến đốt điếu thuốc: “Em ấy là con của ba kế, còn em theo họ mẹ.”
“À, thì ra là vậy. Vậy tối hôm đó người mà em kêu anh gọi điện tới để bồi Trịnh Thiên Ngọc là cô ta?”
“Đúng, là em ấy, mà em ấy cũng mang thai từ đêm hôm đó.”
Đoàn Phong càng giật mình hơn: “Anh còn nói thời gian mang thai của cô ta không đúng, hóa ra là đêm đó đã mang thai. Có điều hình như cậu Trịnh cũng không biết đứa bé trong bụng của cô ta là của cậu ấy, cứ luôn miệng mắng đứa bé kia là con hoang.”
Lâm Vũ Yến đắc ý cười một tiếng: “Mai Thùy Hân cũng không biết đứa bé kia là của Trịnh Thiên Ngọc, đúng lúc như vậy thì hai ta có thể là một cuộc mua bán.”
Lâm Vũ Yến nói kế hoạch của cô ta ra, sau khi Đoàn Phong nghe xong, hắn ta vỗ đùi: “Vũ Yến, em thật sự quá thông minh, chủ ý như vậy mà em cũng nghĩ ra được!”
...
Điện thoại của Mai Thùy Hân bỗng nhiên vang lên, là cuộc gọi của Lâm Vũ Yến.
“Alo, chị? Tay của ba đã phẫu thuật thành công rồi sao?” Mai Thùy Hân thấp thỏm hỏi.
“Thành công rồi, đều là những bác sĩ ưu tú, nổi tiếng nhất trong giới, sao lại không thành công được.” Lâm Vũ Yến nói: “Tiểu Hân, bây giờ chị và Đoàn Phong đang ở trong nhà của nhà họ Trịnh, Đoàn Phòng đã làm thêm một chiếc chìa khóa dự phòng, chờ người hầu đi ăn cơm trưa, bọn chị sẽ đến cứu em ra.”
“Sao chứ.” Mai Thùy Hân có chút ngây dại, nếu như Trịnh Thiên Ngọc biết cô chạy trốn, sẽ giận dữ như thế nào nữa.
Nhưng cô cũng không lo được nhiều như vậy, tay của ba đã phẫu thuật thành công, tiền tiết kiệm trong tay cô cũng đủ để ba dưỡng tốt sức khỏe, cô nhanh chóng quyết định nói với Lâm Vũ Yến: “Được, em ở đây chờ hai người.”
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, giống như đã trôi qua một thế kỷ, Mai Thùy Hân mới nghe được âm thanh mở khóa nhẹ nhàng trên cánh cửa sắt.
Là chị! Mai Thùy Hân kích động đứng dậy, cánh cửa sắt mở ra, ánh sáng chói mắt ở bên ngoài làm Mai Thùy Hân phải nhắm chặt mặt lại.
Mai Thùy Hân mất tích rồi. Người hầu vội vàng chạy đến báo cáo tin tức này cho Trịnh Thiên Ngọc.
“Bang!” Hắn giận dữ đấm tay lên mặt bàn, ánh mắt Trịnh Thiên Ngọc lóe lên sự tức giận, ra lệnh: “Nhanh đi tìm cho tôi, tìm không thấy người cũng đừng hòng trở về!”
Đám người hầu được huy động và tìm mấy lần hết khắp cả đại trạch nhà họ Trịnh, cuối cùng chỉ tìm được một đoạn xích chân. Lúc thím Trương đem dây xích đặt ở trước mặt Trịnh Thiên Ngọc, ánh mắt của Trịnh Thiên Ngọc như muốn giết người.
Hắn giận dữ nắm chặt cổ áo của thím Trương: “Không phải tôi kêu bà canh giữ cô ấy cho kỹ à? Sao lại để cho cô ấy trốn thoát.”
Thím Trương là người thân cận của Trịnh Thiên Ngọc, bình thường Trịnh Thiên Ngọc luôn luôn lễ phép với bà ta, đây là lần đầu tiên mà hắn khiến cho bà ta mất mặt trước mọi người.
“Tôi...cửa sắt bị người khác dùng chìa khóa mở ra. Cậu chủ, nhà họ Trịnh chắc chắn có nội gián.” Thím Trương tranh thủ thời gian mà giải vây cho mình.
Trong lúc nhà họ Trịnh đang huyên náo ồn ào đến cực điểm, Mai Thùy Hân được Lâm Vũ Yến bí mật đem đến một chung cư.
“Chị, ba không sao chứ, chị đã dẫn ba đến nơi nào rồi, có an toàn không, Trịnh Thiên Ngọc có thể tìm thấy ông ấy không?” Mai Thùy Hân sốt ruột hỏi.
“Yên tâm đi, tuyệt đối đã ổn thỏa hết rồi, Trịnh Thiên Ngọc có chết cũng không tìm được chỗ kia đâu.” Lâm Vũ Yến qua loa nói cho xong. Sắp xếp cái rắm, Mai Bình Thanh cũng không phải ba của cô ta, chuyện sống chết của ông ấy thì liên quan gì đến cô ta.
Cứ để ông ấy nằm ở bệnh viện, để Trịnh Thiên Ngọc phát hiện Mai Thùy Hân đã chạy trốn, tuyệt đối hắn sẽ đến bệnh viện tìm ông ấy, đến lúc đó là có trò vui để xem rồi! Khóe miệng Lâm Vũ Yến xuất hiện một nụ cười tàn độc, đáng tiếc là Mai Thùy Hân không nhìn thấy.
“Tiểu Hân, em khóa điện thoại đi.” Đột nhiên Lâm Vũ Yến nhíu mày nhắc nhở.
Cũng đúng, nếu điện thoại vẫn còn mở, Trịnh Thiên Ngọc thông qua định vị sẽ phát hiện được vị trí của cô, nếu như để Trịnh Thiên Ngọc tìm được cô, vậy coi như công sức của cô đã đổ sông đổ biển hết rồi. Mai Thùy Hân ngoan ngoãn tắt điện thoại.
Cuộc sống chui rúc ở trong nhà bắt đầu, mặc dù chung cư này tương đối vắng vẻ, nhưng Trịnh Thiên Ngọc thần thông quảng đại, ai có thể đảm bảo móng vuốt của hắn không chạm đến đây? Cho nên đa số thời gian Mai Thùy Hân đều ở trong nhà, cũng không dám tùy tiện bước ra ngoài.
Hôm nay là thời gian kiểm tra thai nhi, bất cứ giá nào cũng phải ra khỏi cửa. Mai Thùy Hân đeo một bộ tóc giả vàng hoe, lại lấy phấn mắt tô mắt thật đậm, dậm hai lớp phấn lên mặt. Cô nhìn nhìn vào gương, một cô gái trang điểm lòe loẹt với mái tóc uốn vàng, cho dù là Lâm Vũ Yến đứng trước mặt thì có lẽ cũng không nhận ra cô.
Muốn đến kiểm tra thai nhi ở một bệnh viện không xa nhà, thời tiết cũng rất tốt, Mai Thùy Hân đi chầm chậm hưởng thụ chút thời gian ra ngoài khó có được.
Ở tầng lầu đối diện có một màn hình điện tử rất lớn, trên đó đang chiếu tin tức.
“Gần đây chủ tịch của Trịnh thị đã tuyên bố rằng anh ta sẽ rút hoàn toàn khỏi ngành bất động sản trong thành phố. Có tin đồn cho rằng đã có những chuyện lớn xảy ra trong nhà họ Trịnh, giá cổ phiếu của Trịnh thị đã giảm liên tục trong ba tuần, hôm nay cũng đã giảm ở mức rất thấp. Anh ta đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi cuộc tranh chấp và không ở công ty trong một thời gian dài để quản lý việc kinh doanh, công việc trong công ty được thực hiện bởi một nhóm nhân viên trung thành với Trịnh thị. Trong thành phố đã truyền lời đồn rằng chủ tịch của Trịnh thị, Trịnh Thiên Ngọc, dường như có ý muốn rút khỏi xí nghiệp của gia tộc.”
Mai Thùy Hân ngẩng đầu nhìn màn hình điện tử, trên màn hình xuất hiện thân ảnh của Trịnh Thiên Ngọc trong một cuộc họp nào đó.
Hắn gầy rồi, giữa hai hàng lông mày là một nỗi buồn sâu sắc, mặc dù dáng người cao lớn vẫn đứng thẳng như vậy, nhưng lại mang chút mệt mỏi.
Nếu như nói trước kia Trịnh Thiên Ngọc là một vương tử cao cao tại thượng, quyết định độc đoán vô tình, bây giờ Trịnh Thiên Ngọc đó, thêm bảy phần âm trầm lạnh lùng, thiếu đi ba phần sáng chói.
Đột nhiên ống kính quay chính diện Sở Thiên Ngạo, đôi mắt tĩnh mịch sắc bén kia lập tức nhìn thẳng vào mắt của Mai Thùy Hân, Mai Thùy Hân bị dọa lùi về sau mấy bước theo bản năng. Người đàn ông này, cho dù ở trên màn hình cũng vẫn có khí thế ép người như vậy.
Giật mình bị dọa như vậy, hình như tiểu bảo bảo trong bụng cũng cảm nhận được nỗi bất an của mẹ, bắt đầu đá đá ở trong bụng.
Mai Thùy Hân trấn an vỗ vỗ bụng: “Bảo Bảo, đừng sợ đừng sợ, có mẹ ở đây!”
Còn chưa ăn cơm trưa, nhìn qua bên cạnh có một hiệu ăn cũng không tệ lắm. Xa xỉ một lần, khao cho bản thân một chút, cũng cho tiểu bảo bảo trong bụng ăn chút đồ ăn ngon miệng có dinh dưỡng đi!
Mai Thùy Hân sờ sờ túi tiền, chắc là đủ, chậm rãi bước đến hiệu ăn.
Đây đúng là hiệu ăn rất có đẳng cấp, ra vô đều là mấy người đẹp trai đẹp gái, cách ăn mặc hợp thời, thể hiện sự kiêu ngạo tự tin.
Người bảo vệ ở cửa nhìn Mai Thùy Hân một hồi, bộ tóc giả màu vàng lòe loẹt, gương mặt trang điểm đậm, nhìn thế nào cũng lộ ra hơi thở rẻ tiền. Muốn từ chối cho cô đi vào, nhưng khi nhìn đến cái bụng lớn của cô, lại có chút không đành lòng, vẫn là giúp cô mở cánh cửa thủy tinh ra.
Đồ ăn rất đặc sắc, không khí nhẹ nhàng yên tĩnh, những bàn ăn được cách nhau bởi mấy chậu cây to lớn, rất riêng tư. Sau khi kết thúc bữa ăn, Mai Thùy Hân hài lòng ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát.
Bỗng nhiên cửa trước ồn ào náo nhiệt, chỉ nghe được giọng nói của hai cô gái đang thì thầm với nhau.
“Woa! Quả nhiên là rất đẹp trai nha!”
“Đúng đó, đẹp trai hơn trên tivi nhiều, đây mới thật sự là một chủ tịch chân chính, còn mấy người kia đều là nhà giàu mới nổi, thấp kém!”
Mai Thùy Hân mỉm cười, xem ra là do có một anh chàng đẹp trai vừa bước vào, làm cho mấy cô gái ở đây tương tư không thôi.
Cô ngẩng đầu tò mò nhìn về phía trước, lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Đây không phải là Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn sao? Trịnh Thiên Ngọc một thân tây trang màu đen, sống mũi cao có một độ cong hoàn mỹ, đôi môi mỏng mím chặt, trên gương mặt anh tuấn có mấy phần hờ hững, toàn thân đều toát ra hơi thở quý phái, mạnh mẽ và độc đoán.
Nhìn đến Bùi Tuấn ở bên cạnh thì ôn hòa hơn nhiều, trên mặt có ý cười nhàn nhạt, quét mắt vào trong hiệu ăn đánh giá.
Mai Thùy Hân bị dọa vội vàng rụt cổ lại, để cây xanh ngăn cho người khác không thấy mình. Làm sao đây, làm sao đây, làm sao bây giờ? Trong lòng cô đang phát điên không ngừng, khó lắm mới có thể ra ngoài ăn một bữa cơm, vậy mà có thể gặp được tên sát tinh Trịnh Thiên Ngọc này.
Nếu như cô bị hắn phát hiện, nhất định sẽ không có một kết cục đẹp.
Đúng lúc đó, tiếng bước chân của hai người cũng chậm rãi đi về phía này, hai mét, một mét...càng ngày càng gần, Mai Thùy Hân cố gắng cúi thấp đầu, trái tim trong ngực nhảy loạn cả lên, muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn.
Nhân viên lại dẫn Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn đến cái bàn ở bên trái của Mai Thùy Hân, Trịnh Thiên Ngọc nhìn xung quanh một lát, nơi này gần với cửa sổ, cảnh sắc cũng không tệ. Chính là bên phải có một cái đầu màu vàng ngồi đó, trang điểm lại lòe loẹt nên nhìn hơi khó chịu.
Bùi Tuấn nhìn thấy Trịnh Thiên Ngọc nhướng mày, liền biết hắn đang suy nghĩ gì, nhỏ giọng cười nói: “Đừng nhìn nữa, ở đây lại không phải phòng ăn của nhà cậu, nhìn người ta khó chịu là có thể đuổi ra ngoài?”
Trịnh Thiên Ngọc thản nhiên nói: “Cũng không đến mức đó, chỉ là người phụ nữ này có cái đầu màu vàng, trang điểm lại lòe loẹt thô thiển nên nhìn hơi khó chịu.”
Cầm chén nước định che giấu uống chút nước, Mai Thùy Hân đem mặt mình giấu ở sau chén, tay cứng lại giữa không trung.
Người phụ nữ thô thiển với mái tóc vàng? Trịnh Thiên Ngọc nói chính là cô sao? Cô vụng trộm nhìn quanh bốn phía một cái, không sai, mấy cô gái ở xung quanh chỉ có mình cô là tóc vàng, trang điểm đậm.
Cô bị Trịnh Thiên Ngọc ghét bỏ!