Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Lấy Nhà Tài Phiệt Siêu Giàu
  3. Chương 90: Chap-90
Trước /140 Sau

Lấy Nhà Tài Phiệt Siêu Giàu

Chương 90: Chap-90

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

CHƯƠNG 90: NGẨNG ĐẦU LÊN

CHƯƠNG 90: NGẨNG ĐẦU LÊN

Mai Thùy Hân rũ tóc che một bên mặt, cố gắng che giấu khuôn mặt mình.

Quên đi, giả điên thì cứ giả điên đi, chỉ cần không nhận ra cô là được.

Cô muốn gọi nhân viên phục vụ ra thanh toán tiền, nhưng chiếc chuông trên bàn bị hỏng, cô lại không dám mở miệng gọi nhân viên phuc vụ qua, đành phải cố gắng chớp chớp mắt ra hiệu cho nhân viên phuc vụ ở phía xa xa, hy vọng đối phương có thể chú ý tới cô.

Nhân viên phuc vụ không chú ý đến cô, nhưng Bùi Tuấn ở đối diện lại chú ý đến, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái.

Sợ tới mức Mai Thùy Hân cũng không dám gọi nhân viên phục vụ nữa, chỉ mong Bùi Tuấn và Trịnh Thiên Ngọc nhanh chóng ăn xong rồi rời đi.

Mai Thùy Hân cúi đầu giả vờ tập trung uống nước, lại không nhịn được vểnh tai lên nghe lén cuộc nói chuyện giữa Bùi Tuấn và Trịnh Thiên Ngọc.

“Thiên Ngọc, cái người tên Mai Thùy Hân kia, còn chưa thu được tin tức của cô ta sao?” Đột nhiên, ba chữ Mai Thùy Hân tiến vào trong lỗ tai khiến cả người cô sợ tới mức run lên.

Chuyện gì vậy? Trịnh Thiên Ngọc vẫn đang tìm cô? Trời ạ, nếu như bị hắn phát hiện mình đang ngồi bên cạnh hắn, cô sẽ hoàn toàn xong đời!

Tay của Mai Thùy Hân cũng bắt đầu run lên, cái thìa nhỏ trong tay đánh vào miệng cốc phát ra âm thanh lách cách.

Mai Thùy Hân lại bị âm thanh này làm cho hoảng sợ, nhanh chóng theo dõi qua khe hở của đám cây xanh, xem ra Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn không chú ý đến âm thanh mà cô tạo ra.

Mai Thùy Hân nhẹ nhàng thở ra, vểnh tai tập trung nghe câu trả lời của Trịnh Thiên Ngọc.

“Chưa.” Trịnh Thiên Ngọc trả lời một cách thờ ơ, nhưng trong giọng nói lại ít nhiều có sự chua sót, ngay cả người thần kinh thô như Mai Thùy Hân cũng nghe ra.

Trong lòng nảy lên một loại cảm giác kỳ lạ, không biết nên nói là thương cảm hay là bất an, tóm lại không dễ chịu gì.

Bùi Tuấn vỗ cánh tay Trịnh Thiên Ngọc: “Nếu đã không phải đồ của cậu, vậy đừng nên miễn cưỡng. Buổi tối đi quán bar của tôi uống vài chén đi, tôi chọn cho cậu mấy cô bé non mềm nhất.”

Trịnh Thiên Ngọc mặt nhăn mày nhíu: “Người trong quán của cậu tôi thấy rồi, đều là thứ hàng xài rồi của cậu!”

Bùi Tuấn trêu ghẹo nói: “Cậu chủ Trịnh đổi tính rồi? Bắt đầu muốn làm hòa thượng sao?”

Trịnh Thiên Ngọc hừ một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Bùi Tuấn ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Thiên Ngọc, cậu sẽ không vì cái cô Mai Thùy Hân kia mà thủ thân chứ?”

“Cút!” Trịnh Thiên Ngọc đấm một phát lên vai Bùi Tuấn. Bùi Tuấn ha ha cười: “Bị tôi đoán trúng rồi! Mai Thùy Hân này thật sự có bản lĩnh, lại có thể khiến cho cậu nhớ mãi không quên!”

Mai Thùy Hân ngồi bên cạnh, kinh sợ nghe tên mình xuất hiện thường xuyên, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng, cũng không dám thở mạnh, sợ không cẩn thận khiến cho bọn họ chú ý tới.

“Tinh Tinh...” Điện thoại di động của Mai Thùy Hân đột nhiên vang lên! Cô luống cuống tay chân vội tắt cuộc gọi, kết quả vừa ngừng một giây, nó lại vang lên! Là điện thoại của Lâm Vũ Yến, đoán chừng là có chuyện gì đó, nhưng bây giờ Mai Thùy Hân sao dám bắt máy!

Động tác của Mai Thùy Hân quá lớn, hấp dẫn sự chú ý của Bùi Tuấn đối diện, sau khi liếc mắt nhìn Mai Thùy Hân một cái, đang muốn rời tầm mắt nhưng lại đột nhiên cảm thấy cô gái này có chút quen mắt.

Tỉ mỉ nhìn Mai Thùy Hân, lớp phấn thật dày nhìn không ra hình dáng ngũ quan nguyên bản của cô, một đầu tóc giả màu vàng phổ biến mà rẻ tiền, kẻ mắt đen dày, cuối cùng xác định mình không biết cô ta, cô ta hoàn toàn là một phụ nữ xa lạ.

“Thiên Ngọc, việc hợp tác phát triển năng lượng mới của nhà họ Trịnh với nước Đức tiến hành như thế nào rồi?” Bùi Tuấn bắt đầu nhỏ giọng nói đến chuyện công việc với Trịnh Thiên Ngọc.

Mai Thùy Hân nhìn chiếc di động đã yên lặng, trên đó hiển thị 12 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là của Lâm Vũ Yến. Làm sao bây giờ! Chị nhất định là có việc tìm cô, nhưng bây giờ cô không dám nhận điện thoại, cô vừa mở miệng nói chuyện, chắc chắn sẽ bị phát hiện!

Hay là mạo hiểm tìm nhân viên phục vụ qua đây thanh toán rồi đi ra ngoài nhanh chóng gọi lại cho Lâm Vũ Yến, hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn thấy một nhân viên phục vụ từ bàn bên cạnh đi qua, Mai Thùy Hân nhanh chóng giữ lấy cô ta, sau một lúc khoa tay múa chân, nhân viên phục vụ rốt cục hiểu được cô muốn tính tiền.

Người phụ nữ này thật kỳ quái, vừa rồi lúc gọi món ăn không phải có thể nói sao? Sao bây giờ lại giả vờ câm! Mang theo sự nghi vấn, nhân viên phục vụ lấy hóa đơn cho Mai Thùy Hân.

Vừa nhìn thấy hóa đơn, đôi mắt của Mai Thùy Hân đột nhiên trừng lớn! Hơn ba triệu đồng! Sao lại đắt như vậy!!

Không thể nào! Lúc cô gọi món ăn có nhìn qua thực đơn! Đâu có đắt như vậy!!

Liền mang thực đơn ra so sánh để đưa ra nghi vấn với cô phục vụ, kết quả nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp kia lại một bộ cao ngạo: “Trên thực đơn được tính bằng bảng Anh!”

Mai Thùy Hân thật sự muốn nôn ra máu! Cũng không phải ăn đồ Anh, tính bảng Anh cái gì chứ! Thật là hãm hại người mà! Sớm biết ăn một chút cơm lại đắt như vậy, đánh chết cô cũng sẽ không vào! Bây giờ làm sao đây, trên người cô trên dưới chỉ có khoảng ba triệu thôi, lát nữa còn muốn đi khám thai, tiền căn bản không đủ!

Muốn gọi điện thoại cho chị gái, lại không dám mở miệng nói chuyện, muốn ra ngoài lấy tiền, nhân viên phục vụ lại lôi kéo cô sống chết không buông, cứ như sợ cô chạy trốn vậy!

Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn ngồi bàn kế bên đồng loạt nhíu mày, nhìn qua phía Mai Thùy Hân.

Mai Thùy Hân đưa lưng về phía hai người bọn họ, đang khoa tay múa chân muốn nhân viên phục vụ giảm giá cho cô! Cũng không chú ý đến cô đã bị Trịnh Thiên Ngọc và Bùi Tuấn nhìn chằm chằm hồi lâu !

“Cỏ vẻ như cái người câm này không mang đủ tiền trên người, nhân viên phục vụ không để cô ta đi, hai người mới ầm ĩ.” Bùi Tuấn vẻ mặt xem kịch vui. Người phụ nữ mang thai này thật thú vị, cách ăn mặc thô tục như vậy, lại còn rất biết hưởng thụ, nhìn mấy món trên bàn cô là biết, còn rất có thưởng thức.

Lông mày của Trịnh Thiên Ngọc nhăn càng chặt, ầm ĩ muốn chết, thật vất vả mới hẹn Bùi Tuấn ăn một bữa cơm, cũng không thể yên ổn.

Người phụ nữ chết tiệt, không có tiền thì đừng vào ăn cơm! Hai người ở chỗ đó lôi lôi kéo kéo, rất ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của hắn!

Trịnh Thiên Ngọc búng ngón tay: “Waitress!”

Nữ nhân viên phục vụ vội vàng chạy qua. Khách hàng bàn này vừa nhìn là biết vô cùng quý khí, tuyệt đối không thể đắc tội. Trước tiên cứ để người phụ nữ mang thai này đứng đó một lát đi!

“Thưa ngài, xin hỏi ngài cần gì ạ?”

“Bộp!” Ném lên bàn một tấm thẻ vàng kim, Trịnh Thiên Ngọc giơ tay, không kiên nhẫn phất phất về phía Mai Thùy Hân bên kia: “Hóa đơn của người phụ nữ này, dùng tấm thẻ này quẹt.”

Câu này rõ ràng rơi vào tai Mai Thùy Hân, cô không khỏi vừa ngạc nhiên vừa vui mừng!

Trịnh Thiên Ngọc, không nhìn ra nha, hắn lại còn biết cách giúp người làm niềm vui như vậy! Quả nhiên, bên cạnh cô mấy mấy tháng, tư tưởng cảnh giới cũng đề cao không ít oa ~~ Mai Thùy Hân đang ở trong lòng đắc chí.

Thình lình nghe thấy Trịnh Thiên Ngọc nói: “Để cho cô ta cút nhanh chút, cái bản mặt kia làm bản thiếu gia tôi nhìn mà không muốn ăn.”

Hộc máu! Mai Thùy Hân ở trong lòng yên lặng làm ra biểu tình hộc ra ba lít máu!

Được rồi, Trịnh Thiên Ngọc, kẻ có tiền chính là đồ vứt đi! Tôi đây nhanh cút, anh đừng có mà gặp tôi, tôi còn không muốn nhìn thấy anh đâu! Mai Thùy Hân lẩm bẩm niệm mấy câu trong lòng.

Chạy nhanh ra ngoài. Cái đầu cúi thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa, Mai Thùy Hân vui vẻ bước ra phía ngoài cửa.

“Đợi đã!” Một dáng người cao lớn đứng chặn trước mặt cô! Lại còn muốn gây rắc rối gì nữa! Mai Thùy Hân bỗng chốc căng da đầu. Vốn tưởng đã vượt qua được cửa ải, không ngờ lão diêm vương còn chờ ở đây!

“Tổng giám đốc Trịnh đã giúp cô thanh toán hóa đơn, cô ngay cả một câu cảm ơn cũng không có?” Giọng nói sáng sủa của Bùi Tuấn từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Cần anh xen vào việc của người khác à! Anh không phải là yêu Trịnh Thiên Ngọc nên muốn thể hiện một chút tình yêu đó chứ! Mai Thùy Hân nghiến răng ở trong lòng âm thầm nguyền rủa Bùi Tuấn xen vào việc của người khác.

Nhưng dưới tình thế gặp phải người cường thế, xem ra hôm nay không đối diện trực tiếp với Trịnh Thiên Ngọc là không thể rồi!

Thanh âm ách a a giả bộ câm điếc, Mai Thùy Hân đi đến trước mặt Trịnh Thiên Ngọc, cúi đầu thật sâu trước hắn.

Trịnh Thiên Ngọc cũng không thèm nhìn cô, đối với cái cúi đầu của Mai Thùy Hân, cũng không thèm để ý. Trong lòng Mai Thùy Hân mừng thầm, quá tốt rồi, quá tốt rồi! Cảm tạ thượng đế, cảm tạ Thánh A La! Cảm tạ Ngọc Hoàng đại đế, quan âm bồ tát!

Không đợi Mai Thùy Hân niệm xong mấy câu cảm tạ, một bàn tay to đột nhiên đưa ra, kéo sợi dây chuyền bạc mỏng trên cổ cô: “Cái này, cô lấy được từ đâu?”

Giọng nói của Trịnh Thiên Ngọc lạnh như băng, không một chút độ ấm.

Sợi dây chuyền bạc này là quà sinh nhật do ba cô tặng, lúc đó, trong nhà đã rất nghèo khó, sợ bị chủ nợ đuổi tới, ba không dám tìm việc làm chính thức, đành làm công buôn bán lời được chút tiền, mua sợi dây chuyền này cho cô, kiểu dáng vô cùng đơn giản, lại gửi gắm tình yêu thương vô tận của ba.

Mai Thùy Hân vẫn đeo ở trên cổ, chưa bao giờ tháo ra, trong lòng giật mình một cái, chẳng lẽ Trịnh Thiên Ngọc nhận ra sợi dây chuyền này?

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ! Mai Thùy Hân gấp đến độ muốn chết, mồ hôi tinh mịn bắt đầu từ chóp mũi chảy ra. Đầu gục xuống trước ngực, để hai bên tóc che hơn nửa khuôn mặt mình. Mai Thùy Hân đột nhiên cảm thấy không khí hít thở thật mỏng manh.

“Sao vậy? Sợi dây chuyền này có cái gì đặc biệt sao?” Bùi Tuấn cũng nhìn qua. Một sợi dây chuyền bạc rất bình thường thôi, cũng không phải mặt hàng gì quý giá, có thể dễ dàng nhìn thấy trong mấy cửa hàng nhỏ trên đường cái.

“Không có gì, gặp người mang cùng kiểu dáng thôi.” Tựa hồ thấy Bùi Tuấn nhìn ra tâm tư của mình, Trịnh Thiên Ngọc khẽ buông tay, để dây chuyền rơi lại trên cổ Mai Thùy Hân.

Mai Thùy Hân nhẹ nhàng thở ra, vô cùng chân thành cúi đầu chào Trịnh Thiên Ngọc rồi chạy, chuẩn bị rời đi.

Vì quay người quá nhanh, lập tức đụng vào nhân viên phục vụ đang bưng bát ở bên cạnh.

Một bát canh nóng, toàn bộ đổ hết lên cánh tay của Mai Thùy Hân!

“A!” Theo bản năng hét lên một tiếng! Mai Thùy Hân nhanh chóng phản ứng lại, sợ hãi che miệng mình, không dám ngẩng đầu, sợ Trịnh Thiên Ngọc nghe ra giọng mình!

“Thưa cô, xin lỗi, xin lỗi, tôi giúp cô lau.” Nhân viên phục vụ sợ hãi, nhanh chóng xin lỗi, canh vừa mang ra, còn rất nóng, cứ như vậy đổ lên cánh tay, nếu khách hàng tìm cô gây phiền toái, cô chắc chắn sẽ bị quản lý đuổi việc.

“A...” Mai Thùy Hân không dám lên tiếng, đành phải luống cuống tay chân ngăn lại ý tốt của nhân viên phục vụ, tự mình lấy tay lau lung tung mấy cái, thầm nghĩ phải nhanh rời khỏi đây.

Một trận khí áp cường đại đến gần. Mai Thùy Hân âm thầm ở trong lòng kêu khổ, cô biết mình sẽ không may như vậy mà! Cô biết ông trời sẽ đối nghịch với cô! Vừa rồi còn cảm tạ một đống người, bây giờ thu hồi toàn bộ!

Đôi chân dài của Trịnh Thiên Ngọc đã đứng trước mặt Mai Thùy Hân, thanh âm lạnh như băng không mang theo một chút độ ấm: “Ngẩng đầu lên!”

Tiếng hét vừa nãy, nghe rất quen thuộc, rất giống một người! Tuy biết rõ không có khả năng, nhưng hắn lại không thể không nghi ngờ!

Mai Thùy Hân cúi đầu, cố gắng chớp mắt, nặn ra một chút nước mắt, khiến mặt mình càng sặc sỡ, như vậy Trịnh Thiên Ngọc sẽ càng khó nhận ra cô!

Nhưng nặn nửa ngày cũng không ra nước mắt. Trịnh Thiên Ngọc đã không kiên nhẫn lên tiếng thúc giục: “Hửm?”

Trên tay còn có một ít nước canh, Mai Thùy Hân hung hăng lau nước canh trên tay lên mắt, giả bộ đang nức nở sở hãi, rồi từ từ ngẩng đầu lên.

Quảng cáo
Trước /140 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Xuyên Toa Tại Vũ Hiệp Thế Giới Đích Kiếm Khách

Copyright © 2022 - MTruyện.net