Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 20
Tiểu Xuân ôm lấy nguyên tập tài liệu cần Tổng Tài ký tên đi vào, vừa mới vào cửa liền nhìn thấy Tổng Tài đang không ngừng soi gương.
Hạ Nhật Ninh nhìn vào khuôn mặt quen thuộc trong gương, nhịn không được nữa bèn hỏi: “Tiểu Xuân, có phải ta không bảnh bao nữa hay không?”
Tài liệu trong tay của Tiểu Xuân suýt chút nữa thì đã rơi xuống đất!
Tiểu Xuân kinh ngạc nhìn vị Tổng Tài của mình, dường như anh ta đang nhìn thấy điều đáng sợ y hệt như ngày tận thế vậy.
Tổng Tài bị sao vậy? Trước kia chưa bao giờ nhìn thấy Tổng Tài chú ý đến dung mạo của mình đến như vậy?
Tại sao hôm nay lại đột nhiên thốt ra lời nói khiến người khác phải kinh hãi đến vậy?
Hạ Nhật Ninh chống cằm lên, trong đầu hắn cứ nhớ về câu nói đó của Thẩm Thất, hắn vắt hết óc lên cũng không thể nào nghĩ ra, những người đàn ông có cùng đẳng cấp với hắn trong nước, rốt cuộc có ai có thể sánh ngang với vẻ đẹp của hắn được chứ.
Đôi môi của Tiểu Xuân run lên, anh ta trả lời: “Đương nhiên không rồi. Tổng Tài lúc nào cũng bảnh bao như vậy!”
Hạ Nhật Ninh dường như không hài lòng lắm về hình tượng của hắn trong ngày hôm nay, nói: Hừ, kiểu tóc hôm nay có chút rối, đi kêu Thẩm Thất qua đây.”
Tiểu Xuân run sợ vô vùng.
Từ khi Tổng Tài quen biết nhà tạo mẫu nữ này, dường như ngài không cần đến những nhà tạo mẫu khác nữa.
Tiểu Xuân là một trợ lý chuyên nghiệp, lập tức trả lời: “Vâng, thưa Tổng Tài.”
Tiểu Xuân gọi điện thoại cho Thẩm Thất, nhưng Thẩm Thất lại xin nghỉ phép phía đầu bên kia điện thoại, cô nói cô bị bệnh rồi.
Tiểu Xuân chuyển lời của Thẩm Thất đến Hạ Nhật Ninh.
Nhưng Hạ Nhật Ninh lại buông tấm gương trong tay ra, khóe miệng nhoẻn lên một nụ cười quyến rũ: “Tiểu Xuân, thân là một Tổng Tài luôn chu đáo với thuộc hạ của mình, ta có nên đi thăm hỏi nhân viên của mình khi họ bị bệnh không?”
Cơ thể Tiểu Xuân run lên, hôm nay anh ta đã có thể xác nhận, Tổng Tài hôm nay thật sự có chút không bình thường.
Chẳng lẽ Tổng Tài đối với nhà tạo mẫu nữ kia...
Tiểu Xuân trả lời lưu loát ngay lập tức: “Vâng, Tổng Tài lúc nào cũng là một lãnh đạo đúng đắn cả.”
Thẩm Thất băng bó vết thương tại phòng khám nhỏ, người thoa thuốc cho cô là một bác sĩ trung y già đã về hưu mà cô quen biết.”
“Tiểu Thất, không phải con đã kết hôn rồi sao? Sao con lại bị đánh vậy?” Bác sĩ thoa thuốc cho Thẩm Thất, nhìn vào vết thương tung hoành ngang dọc trên lưng của Thẩm Thất, nhịn không được thở dài nói: “Ta đã bôi một ít thuốc mà ta đã điều chế ra, yên tâm đi, chỉ cần thoa mấy lần thì sẽ không để lại thẹo đâu.”
Thẩm Thất đau nghiến răng: “Không sao cả, con đã chịu đánh quen rồi> Anh trai không phản ứng được, vốn do anh ấy bị tự ti, nếu còn bị đánh nữa lỡ như đánh trúng đầu thì không tốt.”
“Vậy nên con mới ngoan ngoãn cho mẹ con đánh con như vậy sao?” Bác sĩ nhìn vào tấm lưng sưng đỏ của Thẩm Thất, ngay đến bà cũng cảm thấy đau lòng.
Bà cũng có con cái, bà thật sự không hiểu nổi, sao lại có thể nhẫn tâm như vậy với đứa con gái của mình được?
Từ nhỏ tới lớn, đứa trẻ này mỗi khi bị thương đều chạy qua đây thoa thuốc.
Đã mười tám năm rồi, vết thương lớn nhỏ trên người không hề dứt.
Vị bác sĩ già cũng có thể nói là đã chứng kiến sự trưởng thành từng chút một từ cô gái nhỏ bé đến thiếu nữ trưởng thành này của cô.
“Con không sao đâu. Chỉ cần đừng đánh anh trai là được.” Thẩm Thất khẽ lắc đầu: “Dì Tề à, xin cám ơn dì. Nhưng mà, tiền thuốc của lần này chắc con phải nợ trước rồi, trước khi con rời khỏi đó con đã đưa hết đống tiền lẻ trên người của con cho anh rồi.”
Bác sĩ Tề quở trách nói: “Được rồi, ta còn chưa biết rõ con sao? Đống thuốc này không đáng giá chút nào cả. Nếu con đã dọn khỏi Thẩm Gia, thì sau này ít bị đánh rồi.”
Thẩm Thất chỉ cười, không hề trả lời thêm.
Lúc này điện thoại của cô vang lên, Thẩm Thất nhìn thấy số điện thoại đó liền bắt máy ngay: “Hạ tổng, hôm nay tôi không được khỏe muốn xin nghỉ phép.”