Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Phòng khách chỉ còn lại có hai ông bà với nhau……
“Làm sao đây, chuyện này bà có thể hiểu rõ mà, muốn có cháu, thì phải muốn cả con dâu nữa chứ, nếu không thì bà tốt hơn nên chuẩn bị tâm lý đem con tặng cho người ta đi nha.” Thiệu Trấn Đông trêu chọc nói.
“Ông già này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn đem tôi ra đùa! Ông không nóng ruột hay sao? Tuy rằng cả nhà đó thật sự đáng giận, lừa chúng ta xoay như chong chóng, nhưng mà đứa bé đó nói như thế nào đi nữa cũng là con cháu Thiệu gia.”
“Cho nên —”
“Nếu như tôi đã biết là như vậy, còn cần thiết phải buồn rầu như thế sao? Ông đó, ông cảm thấy nên làm cái gì bây giờ?”
“Lần này Bạc gia thật là bức hiếp người khác quá đáng, nhưng mà thái độ của Chi Ung bà cũng thấy rồi đó, nó nhất định muốn người vợ này, tuy rằng nha đầu Khả Di kia không khép nép thận trọng như chị nó, nhưng mà rốt cuộc cũng là một đứa hiếu thuận tâm giao, khó trách Chi Ung đối nó một mực khăng khăng như vậy.”
“Không lẽ cứ như vậy mà để yên cho Bạc gia sắp đặt chúng ta?”
“Không, Bạc Vĩnh Chính là người thông minh, ông ta sắp đặt chúng ta chuyện này một lần, về sau tự nhiên sẽ có biện pháp trả lại thể diện cho chúng ta, tiếp theo sẽ có phương án muốn hợp tác, tôi sẽ ngồi chờ thành ý của ông ta. Yên tâm, có đứa con dâu này bà không thiệt thòi gì đâu, không phải bà nói nó là phúc tinh của bà sao?”
Bà Thiệu không nói gì, ngược lại liếc chồng một cái.
—————————————————————
Ra khỏi biệt thự Thiệu gia, trên đường đi trong đầu Bạc Khả Di đầy những lời muốn nói với Thiệu Chi Ung, nhưng mà……
“Về nhà rồi nói, em nhắm mắt lại nghỉ ngơi trước đi.”
Vì một câu nói đó, Bạc Khả Di cảm thấy rất khổ sở, vất vả lắm cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc về tới nhà của Thiệu Chi Ung ở nội thành, cô rốt cuộc có thể mở miệng,” Thiệu Chi Ung, lúc nãy anh làm sao có thể nói như vậy? Anh rõ ràng biết là em bởi vì bị cảm dẫn đến viêm dạ dày nên mới bị nôn, anh lại có thể……”
“Có thể như thế nào? Anh cũng không có cực lực khẳng định là em thật sự mang thai, anh chỉ là thuận theo ý tứ trong lời mẹ anh nói, về phần mẹ anh muốn nghĩ như thế nào, cũng không phải là anh có thể điều khiển được.” Thiệu Chi Ung phản đòn triệt để.
“Nhưng mà anh làm như vậy chẳng khác nào để mẹ mong đợi, anh sẽ không sợ sẽ làm mẹ thất vọng sao?”
“Cũng không phải muốn em ngày mai đến phòng sinh sinh con ngay lập tức, chuyện này cần phải có thời gian cố gắng, em tự liệu làm sao thì làm đi nha, nếu như em nói không muốn mẹ thất vọng ……” Thiệu Chi Ung lưu manh nói.
“Đây là chuyện một mình em có thể quyết định được sao?”
Anh ôm chặt eo cô, mạnh mẽ kéo cô vào bên người anh, ánh mắt ung dung nhìn cô,” Anh phối hợp vô điều kiện.”
“Anh –”
Nếu không phải cơ thể cô không khỏe, cho dù là bắt đầu ngay lập tức, anh cũng rất vui vẻ.
“Chi Ung, anh….. biết em đóng giả chị lấy anh từ khi nào vậy?” Cô chột dạ cúi đầu.
“Rốt cục em cũng nhớ ra là phải hỏi vấn đề này sao?” Anh nheo mắt lại để lộ ra ánh nhìn nguy hiểm.
Cô luống cuống nhìn về phía anh,” Anh không giận sao?”
“Giận, giận đến mức thiếu chút nữa là đánh người rồi.” Anh nghiến răng nghiến lợi.
“Vậy sao anh không chất vấn em?”
“Còn sao nữa, đương nhiên là vì anh đã bị một người phụ nữ hư hỏng nào đó mê hoặc xoay anh như chong chóng, bị lừa đem bán đi còn vui vẻ giúp nàng đếm tiền.” Anh tự cười mình.
“Em……”
“Nói xin lỗi đi!” Anh ra lệnh.
“Em xin lỗi……” thật là đáng thương. ()
“Em biết rõ không có khả năng lừa anh cả đời, vì sao không nghĩ tới thẳng thắn nói với anh, chẳng lẽ không tin tưởng anh có thể là chỗ dựa cho em sao?” Điều này làm cho Thiệu Chi Ung rất tổn thương.
“Không phải như thế, là vì em sợ sẽ mất anh…… Anh không nhớ lời anh đã nói trước đây sao, anh nói nói dối chính là nói dối, cho dù xuất phát từ thiện ý, thì vẫn là lời nói dối, hơn nữa anh ghét nhất bị nói dối, cho nên em sợ anh biết được, ngay lập tức sẽ không cần em nữa.”
“Ngốc ạ, ngay cả trong lòng của ông xã mình như thế nào em cũng không hiểu rõ sao, nếu anh đơn giản là như vậy thì có thể đã bỏ mặc em rồi, vậy anh cũng không xứng đáng có được tình yêu của em.”
“Nhưng mà em vẫn cứ yêu……” Phụ nữ đều là như vậy, yêu chết đi sống lại.
“Không lẽ nghe anh gọi tên người phụ nữ khác, em có thể vui sao?”
“Nhưng mà ánh mắt của anh là nhìn em, như vậy là đủ rồi.” Chính là đôi mắt đó luôn nhìn cô đầy tình ý, thật sự làm cho cô đầu óc choáng váng.
“Nói em ngốc thật đúng là ngốc đến không có thuốc chữa mà.”
“À còn chuyện này nữa, làm sao anh tìm được chị em vậy?” Lâu không liên lạc với Eric, không biết được tin tức của chị, cô vì thế buồn rầu lâu ngày, không nghĩ tới Thiệu Chi Ung lại có thể thần thông quảng đại như vậy, không bao lâu lại có thể tìm được người.
“Đương nhiên là vung tiền tìm rồi, ủy thác Trung tâm Thông tin Tín dụng cho dù đem toàn bộ Đài Loan lật ngược lại, cũng phải tìm ra người cho anh.”
“Lỡ như chị không ở trong nước thì sao?” Cô cảm thấy rất thần kỳ.
“Chậc, cấu tạo bộ não của em có bị gì không, đương nhiên là anh kiểm tra tư liệu xuất nhập cảnh trước rồi, xác định là người vẫn còn ở Đài Loan, nếu không thế giới rộng lớn như vậy, anh cho dù tìm cả đời cũng tìm không thấy.”
“Vậy giấy đăng ký kết hôn thì sao? Em vốn không đi —”
“Em có thể dùng khuôn mặt này gạt anh, vì sao anh không thể dùng khuôn mặt y như vậy đi lừa người ở Sở Hộ Tịch?” Anh yêu thương nâng nhẹ khuôn mặt của cô.
“Em có thể dùng khuôn mặt này gạt anh, vì sao anh không thể dùng khuôn mặt y như vậy đi lừa người ở Sở Hộ Tịch?” Anh yêu thương nâng nhẹ khuôn mặt của cô.
“AAAA ~ Anh cùng chị em liên thủ lừa hôn!” Bạc Khả Di bất mãn trề cái miệng nhỏ nhắn chỉ trích.
“Còn dám nói, không biết là ai lừa ai à!” Ánh mắt sáng ngời hữu thần trừng mắt nhìn cô.
“Vậy…… chúng ta huề nhau.” Lập tức cười lấy lòng.
“Huề nhau? Chiếm được tí tiện nghi đã khoe mẽ, em không lấy cả đời đền cho anh, đừng mơ tưởng huề nhau.” Thiệu Chi Ung đơn giản nắm được chỗ chính yếu hạ luôn bức phòng thủ cuối cùng, xoay người đi vào thư phòng.
Những lúc như thế này chính là bớt nói sàm ngôn đi, mới có thể ngồi thu lợi ích, đây là cách duy nhất trên thương trường, chỉ là lần này không phải dùng để đối phó với đối tượng hợp tác, mà là dùng để đối phó với người phụ nữ của chính mình.
Đột nhiên, một thân mình mềm mại dán chặt sau lưng anh, hai cánh tay mảnh khảnh cẩn thận ôm lấy eo anh, quấn lấy người anh không rời.
“Cả đời thì cả đời, không cho anh đi, trừ phi mang theo em.” Cô vô cùng đáng yêu nói.
Bạc Khả Di mím môi cười, chợt nhảy lên tấm lưng vừa dày vừa rộng của anh, cẩn thận ôm chặt vai anh, để anh cõng nàng đi.
“Ông xã…… Em yêu anh nhất.”
“Câu nói yêu anh này, đợi em đọc xong quyển tuyển tập thơ đó hai lần trước đi rồi nói sau!” Cố ý làm khó cô.
“Gì cơ, một quyển dày như vậy……” Cô đọc xong chắc tắt tiếng mất……
Không ngờ anh hừ lạnh một tiếng,” Uh? Có ý kiến gì sao?”
“Không có, hai lần thì hai lần.” Hoàn toàn không giãy dụa, trực tiếp đầu hàng.
Ai, tuy rằng sẽ rất vất vả, nhưng là chỉ cần có thể làm anh vui vẻ, cô chấp nhận chịu thiệt.
—————
Bệnh cảm của Bạc Khả Di vừa khỏi, hai người liền bắt đầu nỗ lực « chế tạo » người, cố gắng đẩy nhanh tiến độ, tránh để cho mẫu thân đại nhân thất vọng, đến lúc đó lại ghi hận trên đầu Bạc Khả Di.
Vài tuần sau rốt cục cũng có tin vui, Bạc Khả Di vui rạo rực nhìn que thử thai, nhanh chóng gọi đến đường dây điện thoại riêng của Thiệu Chi Ung ở công ty.
“Alô, xin chào.” Giọng nói trầm thấp của Thiệu Chi Ung đầy uy nghiêm.
“Ông xã, có rồi! Chúng ta có baby rồi!”
“Gì cơ, thật không?! Em không được làm gì lung tung nha, nhanh lên giường nằm đi, cẩn thận chăm sóc baby, anh tan sở lập tức về nhà.” Thiệu Chi Ung đột nhiên tiêu lớn giọng phản ứng rất buồn cười, làm cho trợ lý đứng trước mặt anh sửng sờ cả người.
Thảo nào! Dạo gần đây vị phó tổng luôn ham công tiếc việc này lại vừa đến giờ tan sở lập tức không thấy người đâu, thì ra là về nhà cùng bà xã chung tay cộng sức tiến hành « tạo người » đại kế, nói như vậy…… trước đây không bình tĩnh đập vỡ tủ kính, là vì « tạo người » không thuận lợi sao?
Tin quan trọng, đợi lát nữa ra ngoài nhất định phải cùng mọi người bàn tán, trợ lý âm thầm cười trộm.
Ý thức được chính mình vừa thất thố, khóe mắt dư quang lại thấy trợ lý hai vai run run, bộ dạng cố nín cười, Thiệu Chi Ung gác điện thoại xong, nhanh chóng khôi phục lại bộ mặt nghiêm túc, giả vờ bình tĩnh giải quyết công việc.
“Những công việc này ưu tiên xử lý, có kết quả lập tức báo cáo cho tôi biết. Ngoài ra, giúp tôi thu thập những quy định pháp lệnh liên quan đến việc thành lập quỹ hội từ thiện, tôi muốn tìm hiểu một chút, cứ như vậy đi.”
“Vâng, tôi ra ngoài trước, chúc mừng phó tổng.” Trợ lý lễ phép nói xong, liền xoay người chuẩn bị đi khỏi văn phòng phó tổng.
“Cám ơn.” Nhìn bóng dáng âm mưu hại người kia, Thiệu Chi Ung lạnh lẽo cất tiếng hỏi: ”Lúc nãy cậu có nhìn thấy hoặc nghe được cái gì sao?”
Ô ô, muốn hạ lệnh ngậm miệng (phong khẩu lệnh), không sao, không nói thì không nói, dù sao cũng có thể viết.
“Không có.” Trợ lý siêu thức thời.
“Vậy thì tốt, đối với việc trở thành đối tượng cho các cậu thảo luận trà dư tửu hậu, tôi không có hứng thú.” Anh biết đám choai choai này đem chuyện anh lấy đồ chặn giấy đập vỡ tủ kính hôm đó truyền đi sinh động như thật.
“Cho nên, phó tổng trước đây không bình tĩnh đập vỡ tủ kính, là vì « tạo người » không thuận lợi sao?” Lòng hiếu kỳ đột nhiên che lấp mất lý trí của trợ lý.
Thiệu Chi Ung vừa nghe thấy, trán nổi gân xanh, hàm dưới nghiến chặt, từ kẽ răng rít lên một chữ, “Cút —”
Haiz, cái đám thiên binh thật sự là càng ngày càng không chịu nổi, tuy nhiên chỉ vừa nhớ đến bà xã và baby, Thiệu Chi Ung cả người đều tê dại, kìm lòng không được liền bắt đầu nghĩ, aizzz, rốt cuộc là con trai thì tốt, hay là con gái thì tốt nhỉ?
Nếu là con trai, anh có thể sớm huấn luyện nó tiếp nhận công việc, đến lúc có người kế tục, anh có thể một thân nhẹ nhõm không cần làm việc đi du sơn ngoạn thủy với bà xã khắp nơi, thật là thoải mái!
Nếu như là con gái, trời ạ, anh nhất định sẽ cưng chiều nó vô pháp vô thiên, chiều chuộng nó thành một tiểu công chúa yêu kiều cao quý…… Đợi chút, lỡ như là con gái, đến lúc đó sẽ không tránh được sẽ có một đám ruồi bọ ve vãn bên người nó, do đó anh lại tiếp tục suy ngẫm biện pháp ngăn cản bọn con trai thối đó, tuyệt đối không cho bọn chúng dám bước qua ranh giới một bước, không thể để xúc phạm tới tiểu công chúa của anh.
————————————————-
Hôm nay có vẻ đặc biệt khó khăn, vất vả lắm mới chịu đựng được, giờ tan sở vừa đến, Thiệu Chi Ung liền nhanh chóng về nhà, vừa vào nhà, tiếng nhạc cổ quái vang vọng khắp nhà, anh lắng tai nghe, lại là « ga ga u la la », rốt cuộc là người kỳ lạ nào có thể hát loại nhạc kì quái này?
Anh thay dép lê đi rồi đi vào, mùi đồ ăn thơm nồng nói cho Thiệu Chi Ung biết, người anh muốn tìm ở trong nhà bếp.
Người phụ nữ này thật sự là ngỗ ngược mà, không phải kêu nàng ngoan ngoãn nằm ở trên giường nghỉ ngơi sao? Làm sao lại còn chạy đi nấu cơm.
Ngay lúc anh định bắt người, liền nhìn đến Bạc Khả Di xoay người từ trong lò nướng lấy ra một con gà nướng vàng óng ánh bóng loáng, theo tiết tấu âm nhạc, vặn vẹo thân mình đi về hướng anh, nhìn anh lo lắng đề phòng.
“Thơm không?”
“Không phải anh bảo em ngoan ngoãn đi nằm sao?” Nhíu mi mắt.
Khó xử chớp mắt mấy cái,” Oh, nhưng mà baby nói nó muốn ăn gà nướng mà, ai ~” Giọng nói vô cùng vô tội, không may là sự gian trá trong đôi mắt mắt lại tiết lộ tất cả.
Giỏi cho người phụ nữ dám « hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu ***», đúng vậy, cô hiện tại là mẹ nhờ phúc con, địa vị có thể nói không giống như trước, cơ trên mặt Thiệu Chi Ung hơi hơi run rẩy một chút, tuy vậy trong lòng nghĩ rằng thôi đi, để cô tùy ý, ai bảo anh là đàn ông.
***(Cho ta chú thích chút xíu, đây là câu nói của 2 mưu sĩ của Viên Thiệu : Điền Phong và Thư Thụ nói về Tào Tháo (anh này ai cũng bít roài hen).
Câu của Điền Phong là: hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, tứ hải khả chỉ huy nhi định.( Lợi dụng thiên tử để ra lệnh cho chư hầu, nắm quyền chỉ huy, thu phục bốn biển)
Câu của Thư Thụ là: hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu, xúc sĩ mã dĩ thảo bất đình (Lợi dụng thiên tử để bắt các chư hầu phục tùng Tháo, chiêu binh mãi mã để trừng phạt những kẻ không qui thuận).
Đại loại là khen cách dùng mưu tính kế của Tào Tháo thoai, mún tìm hiểu thêm đọc Tam Quốc Diễn Nghĩa nha !
Ở đây Thiệu Chi Ung muốn khen Khả Di biết lợi dụng baby để bắt anh phục tùng, haiz, ta khổ với anh quá, học cao hiểu rộng có khác, khen thì khen huỵch tẹt ra đi, văn hoa quá làm ta dịch cũng mệt theo…*Ung : liếc ngang liếc dọc*… ơ vâng anh cứ văn hoa đi anh, dù sao cũng sắp hoàn roài, em ko sợ, hí hí…..dzọt))
“Đây là bài hát kỳ cục gì vậy?” Anh lo lắng có thể ảnh hưởng việc dưỡng thai của baby.
“Kỳ cục? Cực kỳ hay nha, là bài hát bán chạy nhất của Lady Gaga đó, Bad Romance.” Nói xong, cô còn không quên hát lại một đoạn.
“Anh nghĩ…… để tốt cho con, về sau hay là đừng nghe loại nhạc này nữa.” Anh sợ baby khi sinh ra, trở nên mỗi ngày « ga ga u la la » như quỷ kêu không ngừng, đến lúc đấy chắc anh phát điên mất.
“Vậy thì phải nghe cái gì? Đừng nói là Mozart, Beethoven nha, không được đâu, em sẽ bị bệnh u buồn cho xem.” Thật có lỗi, cô thật sự không phải người có phong thái khí chất.
Cứ như vậy, vì vấn đề dưỡng thai, papa mẫu mực cùng mama mẫu mực đã tranh luận kịch liệt bên bàn ăn, đến lúc hai người cảm thấy bụng đói kêu vang, mới phát hiện đã chín giờ, mà bọn họ vẫn còn chưa ăn cơm tối.
Trời ạ, đói chết mất, hai người nhanh chóng xâu xé con gà nướng nóng hổi, kịch liệt nhét vào miệng, tiếp theo lại giương mắt nhìn thấy tướng ăn quá thảm hại của đối phương, lại không hẹn mà cùng phá ra cười.
“Sắp làm papa rồi, anh vui không?”
“Đương nhiên là vui, đó là thành quả anh hì hục cày cấy mỗi tối mà.” Chu chu mỏ hôn.
“Anh đừng nói giống như là em không có cố gắng chút nào ý.” Trề môi không chịu.
“Có mà có mà, đương nhiên em cũng rất cố gắng, mỗi ngày đều cố gắng dụ dỗ mê hoặc anh, thật là càng vất vả cực khổ hơn mà.”
“Thiệu… Chi….. Ung!” Nói giống như cô là ma nữ không bằng.
Thấy cô lại tức giận, Thiệu Chi Ung ngược lại càng vui vẻ lớn tiếng cười ha ha lên.
Anh thật sự thực thích trêu ghẹo cô, hơn nữa nhìn thấy bộ dạng cô bị anh chọc tức thở phì phì, anh đặc biệt vui vẻ, sau đó thấy cơ hội tốt liền tận dụng, lập tức dỗ dành cô, chờ dỗ đến lúc cô vui vẻ hết giận, anh lập tức có thể muốn như thế nào liền như thế ấy, nói đi nói lại, anh thật là một bụng mưu kế mà.
Ai, nhưng mà về sau có một khoảng thời gian không thể chơi như vậy, phải bớt phóng túng một chút lại mới được, chưa kể đến cho dù như thế nào trong bụng cô còn có baby cần được chăm sóc, anh không thể suốt ngày chọc cho bà xã đại nhân tức giận.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, đột nhiên, di động của Thiệu Chi Ung reo lên, anh lau tay một cái, lấy điện thoại ra nhìn liền thấy — là mẹ gọi đến.
Thú vị đây, yên ắng được vài tuần, rốt cục bây giờ cũng đã gọi đến.
“Alô, mẹ à, có chuyện gì không?” Thiệu Chi Ung giọng nói bình tĩnh, hoàn toàn không nghe ra cảm xúc.
Vừa nghe thấy là mẹ chồng gọi đến, Bạc Khả Di nhanh chóng chạy đến dỏng tai nghe.
“Con đang làm ngoài giờ ở công ty sao?”
“Không phải.”
“Về nhà rồi sao?”
“Vâng.”
“Vậy…… con ăn cơm chưa?” Bà Thiệu bắt đầu không tìm thấy đề tài.
Liếc mắt nhìn con gà nướng một cái, « Con đang ăn.”
“Ăn món gì vậy?”
“Thịt gà.” Thiệu Chi Ung không nghĩ tới hai chữ thịt gà, lại dẫn đến khiến mẹ anh bắt đầu mở máy hát —
“Cái gì cơ, chỉ ăn thịt gà thôi sao?! Có phải con dâu ốm nghén nên không khỏe? Có nặng lắm không? Con có chăm sóc tốt cho nó không vậy? Ai, con làm chồng người ta cũng thật là, con dâu không khỏe thì con thuê người giúp việc nấu cơm hộ đi nha, làm sao mà còn muốn nó mang bụng vất vả đi chuẩn bị bữa tối…… Không được không được, ngày mai mẹ cho đầu bếp A Vượng nhà ta chưng canh gà cho con dâu tẩm bổ thân thể……”
Sau đó tự động im lặng mất hai mươi phút.
Xem ra, rõ ràng cũng rất để ý, rõ ràng cũng rất muốn có cháu, đã gọi điện thoại đến đây, lúc đầu còn muốn quanh co hỏi một mớ chuyện không đâu, vừa nghe đến vợ chồng hai người chỉ cắn thịt gà thay cơm tối, quả nhiên trong lòng liền nóng như lửa đốt! Mẹ ơi là mẹ, làm gì mà phải sĩ diện như vậy? Thiệu Chi Ung đang nghĩ không biết nên khóc hay cười.
“Mẹ, Khả Di ở ngay bên cạnh con, nếu mẹ đã không giận nữa, mẹ có muốn tự nói chuyện với cô ấy không?”
“Ơ…… cũng, cũng không có chuyện gì mà, ai da….. được rồi được rồi, cho mẹ nói chuyện với nó một chút.” Vụng về xoay trở.
Thiệu Chi Ung đưa điện thoại cho vợ, tiếp tục ăn gà nướng cực ngon của anh.
Bạc Khả Di hơi căng thẳng nghe điện thoại, « Alo, mẹ…… »
“Khả Vân…… Ai, không đúng, không đúng, Khả Di à, con ốm nghén có nghiêm trọng không? Có cần về nhà không, để mẹ làm vài món ngon cho con tẩm bổ thân thể?”
“Mẹ, con khỏe lắm, baby bây giờ cũng khỏe lắm, mẹ không cần phải lo lắng.”
“Vậy là tốt rồi……” Trầm ngâm giây lát, ”Hôm đó là mẹ đột nhiên nóng tính nên mới có thể nói những lời không hay, không phải không nhận con là con dâu, con đừng để trong lòng nha.”
“Dạ con biết rồi, mẹ.”
“Vậy con với Chi Ung khi nào thì trở về ăn cơm? Mẹ cho đầu bếp A Vượng chuẩn bị cho con nhiều món ăn ngon, con bây giờ không phải chỉ có một người, phải ăn những thứ có nhiều dinh dưỡng một chút, đứa bé mới có thể mau mau lớn lên, hay là thứ Sáu này trở về đi, nhân dịp cuối tuần, mẹ tẩm bổ cho con với đứa bé luôn.”
“Vâng, cám ơn mẹ.”
Hai người mẹ chồng con dâu nói chuyện càng lúc càng gắn bó thân thiết, anh là con trai ngồi ở bên cạnh nghe xong còn thấy ganh tỵ.
Vất vả lắm mới gác được điện thoại, khóe mắt Bạc Khả Di lại hoe hoe đỏ. Thật ra cô cũng rất khát khao tình thương của mẹ, từ nhỏ đến lớn, biểu hiện của cô luôn không có cách nào đạt tới lý tưởng của ba mẹ, sự quan tâm của ba mẹ đối của cô, vĩnh viễn không thể so với chị, cô không phải không đau lòng, cô chỉ là đem tâm tình tiếc nuối giấu ở trong lòng, cũng không có nghĩa là cô không cần, nói trắng ra, cô cũng là một đứa trẻ khát khao được mẹ yêu thương!
“Cảm động tới như vậy sao?”
“Rất cảm động mà, mẹ rất tốt với em nha, mẹ không giận em nữa rồi.” Cô hít hít mũi.
“Vốn là cũng đâu có gì để giận cho lắm, em là phúc tinh của mẹ mà, từ lúc em bước vào cửa nhà này, mẹ đánh bài cũng không biết thắng được bao nhiêu là tiền để riêng, lại thêm, bây giờ trong bụng em còn có đứa cháu vàng bạc mẹ mong đợi đã lâu, mẹ nâng niu em còn không kịp, làm sao mà giận em cho được?” Ấn ấn cái mũi đỏ của cô.
“Mẹ bảo chúng ta thứ Sáu về nhà ăn cơm.”
“Được rồi, sau khi tan sở anh về nhà đón em, chúng ta cùng nhau về ăn cơm với ba mẹ.”
“Thật là hạnh phúc nha, em cảm thấy bây giờ em thật sự rất hạnh phúc nha!” Cô làm nũng ôm lấy Thiệu Chi Ung.
Đúng vậy, anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc như thể trong không khí đều tràn ngập hương vị ngọt ngào.
“A —” Người đang ôm trong lòng đột nhiên hô to.
“Sao vậy?”
“Chờ em sinh baby xong sẽ tập trung chăm sóc baby, vậy làm sao em đi làm công tác quốc tế được, làm sao đi khắp nơi trên thế giới giúp đỡ các em bé có hoàn cảnh khó khăn đây?” Vẻ mặt cô khó xử.
“Yên tâm, sẽ không để em rảnh rỗi đâu, bởi vì anh đã tự quyết định rồi, sau này sẽ dùng danh nghĩa của tập đoàn chúng ta thành lập một quỹ hội từ thiện, cơ cấu quỹ này về sau sẽ giao cho em, để em phụ trách quản lý chỉ đạo, đến lúc đó em có thể khởi xướng rất nhiều hoạt động giúp đỡ các em nhỏ cần được giúp đỡ, đương nhiên, anh có thể cam đoan mời những nhân viên chuyên nghiệp đến hỗ trợ em, làm cho quỹ hội có thể vận hành một cách thuận lợi.”
Thì ra, ngay cả vấn đề này anh cũng đã nghĩ đến…… Bạc Khả Di nhìn anh với ánh mắt không thể tin được, tự nhiên dâng lên cảm giác kính trọng, cảm giác hạnh phúc cũng càng thêm mãnh liệt hơn.
“Bây giờ có phải là cảm thấy anh là người đàn ông tốt đáng để em dựa dẫm vào rồi không?” Anh bắt đầu kiêu ngạo.
“Uhm, anh là người tốt, người rất rất tốt, em muốn thay các em nhỏ nói với anh một tiếng cám ơn.”
Hai hàng chân mày rậm nhướng lên cao, đôi mắt thu hẹp lại thành một đường thằng, lộ ra cảm giác có điềm không lành,”Oh, Thiệu phu nhân, em bây giờ đang châm chọc anh đấy à?”
Hì hì hì, không dám, không dám.
(nguyên văn : Thiệu phu nhân, em bây giờ đang phát thẻ người tốt cho anh đấy à ? Câu này trên mạng chat QQ là có ý mỉa mai nên ta dịch vậy cho dễ hiểu, mọi người thông cảm)
————————————–
Duyên phận chính là thật kỳ diệu, đem hai người không có chút tương quan nào kéo qua kéo lại rồi kéo hai người đến cùng một chỗ, Eric cùng Bạc Khả Vân chính là như vậy.
Bởi vì một chú chó lang thang bị thương, bởi vì anh đúng lúc đưa tay giúp đỡ, không ngờ tới đã tình cờ tạo nên tình yêu của hai người, làm cho một thiên kim đại tiểu thư nũng nịu, khăng khăng một mực ở bên anh, cho dù là chân trời góc biển.
Đại sảnh tại sân bay, vẻ mặt Bạc Khả Di ai oán xem xét Eric — thả manh mối xong lại chạy tới Thái Lan hơn một tháng, hại cô mò mẫm tìm lâu như vậy, đáng giận!
Hừ, cô quả nhiên không đoán sai, người đó chính là anh ta!
Chính là anh ta mang chị cô đi, làm cho chị đào hôn, mà anh ta hiện tại rõ ràng còn lớn gan đến nỗi định mang theo người chị như hoa như ngọc của cô, đi theo anh ta chạy trốn vòng quanh Địa Cầu.
(e hèm, chị Di à, chị tự kỉ quá đi nha, mặt y chang nhau mà chị khen người ta như hoa như ngọc là sao, ý gì đây)
“Khả Di, có thể đừng trừng mắt nữa được không?” Eric đang bị trừng mắt nhìn có chút kinh sợ nói.
“Không được —” Biết rõ chị đào hôn lại chẳng biết đi đâu, mọi người sẽ rất lo lắng, anh ta rõ ràng đã gặp mặt cô vài lần, lại còn biết chuyện không báo, còn đáng ghét hơn.
“Được rồi mà, em cứ bộ dạng này mà trừng mắt với anh ta, sau này con sinh cũng có đôi mắt chọi gà giống em, anh đánh vào mông em cho xem.” Lời nói của Thiệu Chi Ung không thể không mang chút ngữ khí đe dọa giúp bà xã điều chỉnh ánh mắt lại một chút.
“Ai kêu anh ta hư hỏng như vậy, sói đội lốt cừu.” Bắt cóc đi niềm tự hào của Bạc gia nhà cô.
“Đều sắp làm mẹ rồi, sao mà vẫn còn như trẻ con vậy?” Bạc Khả Vân yêu thương vuốt vuốt tóc em gái, từ sau khi trải qua chuyện đào hôn, rồi sau chuyện hoang đường lấy chồng thay, tình cảm chị em hai người không hiểu sao trở nên rất tốt, cô cũng biết đứa em gái này là thật lòng tốt với cô.
“Chị, chị thật sự muốn đi cùng anh ấy à?”
“Uhm, anh ấy ở đâu, chị sẽ ở đó, cũng giống như em cũng chỉ muốn ở bên Thiệu Chi Ung, không phải sao?” Nói đến người yêu, Bạc Khả Vân mặt lạnh như băng cuối cùng cũng có chút ấm áp.
“Nhưng mà……” Cô không nỡ thấy chị chịu khổ.
Công tác quốc tế là phải đi phục vụ, không phải đi chơi hưởng thụ vui vẻ, chị từ nhỏ đến lớn đều được ba mẹ nâng niu che chở trong lòng bàn tay, ăn mặc đều là thứ tốt nhất, cô thật sự thực lo lắng chị sẽ chịu không nổi.
“Cảm thấy chị rất được chiều chuộng, không tin tưởng chị sao?” Bạc Khả Vân chế nhạo hỏi.
“Không phải.” Chị vẫn luôn ưu tú như vậy, chỉ cần là chuyện chị muốn làm, thì nhất định có thể làm được tốt nhất, làm sao có thể không tin tưởng chị?
“Vậy em đừng lo lắng, tự chăm sóc mình thật tốt, nhất định phải sinh một đứa bé thật là khỏe mạnh nha!”
“Uhm.”
Xem lại thời gian, Eric nắm tay Bạc Khả Vân,”Bọn anh phải đi rồi, tạm biệt.”
“Eric, anh phải chăm sóc cho chị em thật tốt nha, nếu chị thiếu một sợi tóc nào, anh xong đời với em.”
“Biết rồi, anh sẽ xem cô ấy như sinh mệnh, dùng hết mọi khả năng của anh bảo hộ cô ấy.”
“Thiệu Chi Ung, cậu cũng vậy, phải chăm sóc em gái và cháu của chị thật tốt, chờ chị quay lại chị sẽ kiểm tra.” Bạc Khả Vân dặn dò.
“Đương nhiên rồi.” Thiệu Chi Ung cẩn thận nắm tay Bạc Khả Di, nhìn cô đầy dịu dàng.
“Anh chị đi đây, bye bye.”
“Bye bye, chị, nhớ viết thư cho em nha!”
Biết là hình bóng hai người vừa biến mất rồi, Bạc Khả Di vẫn là lưu luyến không rời, đứng ở tại chỗ không chịu đi.
“Lại muốn khóc rồi, em gần đây làm sao mà động một chút là khóc vậy? Sau này nếu baby biến thành con ma khóc nhè làm sao đây?” Thiệu Chi Ung tiếc nuối khẽ vuốt mặt của cô cười.
“Thật sự không nỡ mà! Em lo lắng chị sẽ chịu khổ, chị vẫn là niềm tự hào của nhà em, là công chúa chân chính trong cảm nhận của em!”
“Phải tin tưởng chị ấy, trước kia chị ấy được bảo hộ, không có nghĩa là chị ấy không có biểu hiện năng lực cứng cỏi, giống như em, em chính là công chúa trong cảm nhận của anh, em cũng không phải là từng đến những nơi đó đảm nhiệm công tác rồi đấy sao?” Thiệu Chi Ung nói.
“Eric có thể chăm sóc chị thật tốt không?”
“Đương nhiên rồi, giống y như anh cũng sẽ chăm sóc thật tốt cho em thôi.”
“Đáng tiếc ba mẹ vẫn còn đang tức giận, em hy vọng lần sau bọn họ trở về, ba mẹ có thể thử tiếp nhận bọn họ, tuy rằng Eric không có bối cảnh gia thế hiển hách, nhưng anh ấy có khí chất đặc biệt mà chị em cảm nhận được, em cảm thấy như vậy là đủ rồi.”
“Tin anh đi, người đàn ông đó không phải là người xấu, bởi vì anh ấy có một đôi mắt thanh tịnh trong suốt, cho thấy anh ấy là một người lỗi lạc, hơn nữa, chị của em cũng không phải là ngu ngốc, chúng ta phải tin tưởng người mà chị ấy lựa chọn, đi thôi. Chúng ta cũng nên về nhà rồi.” Thiệu Chi Ung chìa tay về phía cô.
“Uhm.” Bạc Khả Di cũng cùng lúc cẩn thận nắm lấy tay anh, cũng cười với anh một cái đầy rực rỡ, mỉm cười với người đàn ông yêu dấu mà cô hoàn toàn tin tưởng.
Sau này, anh và con chính là tất cả của cô!
[ Toàn văn hoàn ]