Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 30
CHƯƠNG 30
Cô ta vốn nghĩ, Cao Thanh Thu không thể đi học nữa, sẽ về Hải Thành, mãi mãi không xuất hiện trước mặt cô ta và Đinh Cẩn, nhưng bây giờ...
Cao Thanh Thu ngồi bên cạnh Hoa Ngọc Thành, được cả gia đình này coi như bảo bối, nếu như sau này mình thực sự kết hôn cùng Đinh Cẩn, lẽ nào sẽ phải gọi một tiếng mợ mãi sao?
Nghĩ đến đây, toàn thân Vũ Minh Hân cảm thấy không thoải mái.
Cao Thanh Thu đi vệ sinh, lúc quay về bị Vũ Minh Hân chặn ở cửa.
Vũ Minh Hân nghiêm túc nhìn cô, Cao Thanh Thu biết rõ, trong lòng Vũ Minh Hân không thoải mái. Dù gì cũng là lần đầu tiên cô ta đến đây mà không được ai chú ý tới, chắc chắc rất không vui.
Cao Thanh Thu không buồn nói chuyện với Vũ Minh Hân, chỉ muốn quay về bàn ăn, nhưng lại bị Vũ Minh Hân chặn đường.
Cô lạnh nhạt nhìn Vũ Minh Hân: "Cô cũng biết đây là nơi nào nhỉ, sẽ không định đánh nhau với tôi ở đây chứ?"
Vũ Minh Hân là một người rất coi trọng sĩ diện, sợ mất mặt hơn Cao Thanh Thu nhiều, cho nên, chỉ với điều này, Cao Thanh Thu cũng không sợ cô ta.
Vũ Minh Hân thu bàn tay chặn đường Cao Thanh Thu lại, cô ta nhìn Cao Thanh Thu, giọng điệu hòa nhã hơn một chút: "Cô hẹn hò với cậu của Đinh Cẩn từ bao giờ thế, sao tôi không biết?"
Cao Thanh Thu nói: "Không phải cô xui tôi nghe lời mẹ, tìm một người để gả đi à? Vừa vặn anh ấy chính là người mà mẹ tôi muốn tôi lấy, nói ra thì tôi còn nên cảm ơn cô đấy!"
Gả cho ông chú vốn dĩ chỉ vì tiền học, thế mà có thể nhìn thấy sắc mặt khó coi của Vũ Minh Hân, đúng là niềm vui bất ngờ.
Vũ Minh Hân trừng to hai mắt: "Không thể nào! Mẹ cô làm sao có thể quen biết với người nhà họ Hoa được?"
Thế lực của gia đình Cao Thanh Thu thế nào, Vũ Minh Hân biết rõ như lòng bàn tay, tuyệt đối không thể có liên quan gì đến nhà họ Hoa.
Cho dù bây giờ Hoa Ngọc Thành ngồi trên xe lăn, Vũ Minh Hân cũng không cảm thấy Cao Thanh Thu có thể xứng đáng với Hoa Ngọc Thành.
Cao Thanh Thu cười cười: "Tôi đã nói rồi, cô tin hay không thì tùy!"
Nói xong, cô cũng không thừa hơi nhiều lời với Vũ Minh Hân nữa, đi thẳng một nước.
Quay về phòng ăn, mọi người vẫn đang dùng bữa, Cao Thanh Thu ngồi xuống bên cạnh Hoa Ngọc Thành.
Hoa Ngọc Thành gắp đồ ăn cho cô: "Món này, em thích đấy, giữ phần cho em đây."
Mọi người đang nói chuyện, cũng không ai chú ý tới động tác của Hoa Ngọc Thành, ban đầu khi Hoa Ngọc Thành cưng chiều Cao Thanh Thu họ còn thấy kinh ngạc, bây giờ thì quen rồi.
Đinh Cẩn đang ăn cơm, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cảm thấy đau lòng vô cùng.
Vũ Minh Hân nhanh chóng quay lại, cô ta vuốt tóc, nho nhã ngồi xuống bên cạnh Đinh Cẩn.
Nhìn Cao Thanh Thu ngồi bên cạnh Hoa Ngọc Thành ngoan ngoãn như một vật nuôi, Vũ Minh Hân cười cười: "Thật ngưỡng mộ chú Hoa, tình cảm của chú với Thanh Thu tốt thật."
Cao Thanh Thu sượng cứng, không biết tại sao, mỗi lần Vũ Minh Hân thở ra câu gì đó, trong lòng cô luôn có dự cảm không lành, lúc nào cũng cảm giác Vũ Minh Hân sẽ đào hố chôn mình.
Cô ngẩng đầu liếc nhìn Vũ Minh Hân, không biết Vũ Minh Hân đang nghĩ gì.
Hoa Ngọc Thành ngồi bên cạnh, lặng lẽ chú ý tới Cao Thanh Thu, anh luôn cảm thấy, dường như mỗi lần Vũ Minh Hân cất giọng, Cao Thanh Thu luôn tràn ngập vẻ đề phòng.
Trông dáng vẻ này, Vũ Minh Hân và Cao Thanh Thu không những không giống bạn bè, rất có khả năng còn là kẻ địch!
Không hiểu sao khiến anh nhớ lại mấy ngày trước, Cao Thanh Thu vừa khóc vừa hỏi anh đã từng bị người ta phản bội chưa...
Hoa Châu Du ở bên cạnh phụ họa: "Đúng vậy! Trước kia đâu có ngờ Ngọc Thành nhà chúng ta lại thương vợ đến thế."
Vũ Minh Hân cười tươi: "Có lẽ vì Thanh Thu xuất sắc đó à! Khi chúng con còn đi học, thành tích của cô ấy rất tốt, con còn thường xuyên nhờ cô ấy giảng bài cho con cơ!"