Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn nhìn hậu bối tên Kiều An Nhiên kia một lát, lúc sau ánh mắt lại vô thức chuyển sang cha mình Bùi Diên. Dung mạo của hai người nhìn thế nào cũng thấy có phần tương đồng.
Bùi Thanh Hoằng nhìn qua nhìn lại hai người, khi nhìn Kiều An Nhiên ánh mắt Bùi Diên mười phần hòa ái, nhưng nói là cực kỳ xem trọng tiểu bối cũng không có gì không đúng. Thái độ của Kiều An Nhiên lại càng bình thường, có điều ánh mắt cậu nhìn Bùi Thanh Hoằng thậm chí còn sùng kính hơn khi nhìn phụ thân hắn.
Bùi Thanh Hoằng nhìn Kiều An Nhiên không chớp mắt khiến chàng trai trẻ tuấn tú ngồi đối diện hắn ngượng ngùng cúi đầu xuống. Hắn còn chưa kịp nói lời nào thì cảm thấy có người va vào khuỷu tay mình, Bùi Thanh Hoằng liền vô thức quay sang nhìn Lan Mân ngồi cạnh. Người kia đang ngay ngắn ngồi trên ghế, cực kỳ nhã nhặn nghiêm túc dùng bữa.
Thấy cảnh tượng này, Diệp thị liền gắp vài món thanh đạm vào bát con dâu trưởng: "Cái này rất tốt cho phụ nữ mang thai, con ăn nhiều một chút." Vinh Hân nhỏ nhẹ đáp lại: "Tạ ơn mẫu thân."
Sau đó Diệp thị bắt đầu nhìn những người chưa hề động đũa: "Đừng ngồi đờ ra nữa, thích gì thì tự mình lấy đi. Chẳng lẽ còn muốn nương gắp cho các con như Vinh Hân sao? Kiều bảng nhãn cũng đừng khách khí, cứ coi nơi này như nhà mình, tự nhiên đi."
"Tạ ơn sư nương." Kiều An Nhiên gọi một tiếng đầy ngọt ngào, mọi người cũng bắt đầu chuyên tâm dùng bữa. Thỉnh thoảng Bùi Thanh Hoằng ngẩng đầu lên vô tình chạm mắt với tân bảng nhãn, người kia lần nào cũng ngượng nghịu tránh né khiến hắn cảm thấy là lạ nhưng vẫn tạm thời ném những suy nghĩ loạn thất bát tao ra sau đầu.
Dùng xong bữa tối, Bùi Thanh Hoằng và Lan Mân cùng nhau trở về viện tử nghỉ ngơi. Cuối cùng hai nguời cũng có thể thoải mái cùng ngâm mình trong ôn tuyền. Dù sao cũng là người mới được ăn mặn, Bùi Thanh Hoằng đương nhiên không thể kiềm chế tốt như thời gian ăn chay chưa từng nếm qua mỹ vị của thịt người. Dưới hoàn cảnh cực kỳ thích hợp ở ôn tuyền, hắn tiến tới xoa bóp cho người ta rồi ái muội trượt tay từ bả vai của đối phương thẳng xuống phía dưới.
Lan Mân bắt lấy bàn tay không an phận của hắn dễ như trở bàn tay, nhưng ngữ khí của y không được bình tĩnh như biểu cảm trên mặt: "Cách mà vị Kiều bảng nhãn nhìn ngươi ban nãy trông như thân quen lắm ấy nhỉ. Chẳng bằng Mộc Chi đi bồi dưỡng tình cảm với bảng nhãn trẻ tuổi kia đi, ta thấy cậu ta ngưỡng mộ ngươi lắm đấy."
"Ngươi nói cái gì đó." Bùi Thanh Hoằng có hơi dở khóc dở cười. Hắn tựa cằm lên bờ vai trần của Lan Mân, hơi thở ấm áp phả vào gương mặt y: "Chẳng qua là ta cảm thấy vị tân khoa bảng nhãn này trông rất quen, nhưng thực tế là ta chưa gặp bao giờ. Nghĩ một lát ta mới nhận ra cậu ấy giống phụ thân đến mấy phần nên mới vô thức nhìn lâu hơn một chút."
Nghe Bùi Thanh Hoằng nói vậy, Lan Mân cũng thử hồi tưởng lại. Khi ấy tất cả sự chú ý của y đặt hết trên sự tương tác của phu quân nhà mình và thanh niên tài tuấn kia, bây giờ nghĩ lại quả thật người kia rất giống Bùi Diên. Vì đã được năm tháng tôi luyện nên Bùi Diên rất khác so với trước đây, Kiều An Nhiên chỉ giống Bùi Diên hiện tại năm phần nhưng lại giống Bùi Diên trong quá khứ tới bảy tám phần.
"Nhắc mới nhớ, Tam đệ không giống cha lắm nhỉ." Lan Mân nói câu này như thể đang nghĩ tới điều gì, Bùi Thanh Hoằng bật cười: "Cha đã tận mắt trông thấy đệ đệ ra đời, có lẽ chỉ là lớn lên không giống lắm mà thôi. Trên thế giới này không có quá nhiều người dung mạo tương tự nhưng không có quan hệ, nhưng cũng không hẳn là hiếm."
Bàn tay bị Lan Mân nắm chặt của hắn lặng lẽ lần tới eo của đối phương, tay còn lại đặt trên vai y rồi vuốt ve xuống dưới, lời nói có phần mập mờ: "Chúng ta làm việc của chúng ta là được rồi, đừng nhắc tới người không liên can nữa."
Sau khi mấy gợn sóng trong ôn tuyền lặng xuống, Bùi Thanh Hoằng cũng thỏa mãn lên bờ mặc quần áo. Nhưng khi hắn và Lan Mân vừa về phòng ngủ chuẩn bị nghỉ ngơi thì hạ nhân bên người Bùi Diên tới chuyển lời: "Nhị thiếu gia, tướng gia lệnh cho tiểu nhân mời ngài qua đó."
Lan Mân đứng sau Bùi Thanh Hoằng, dùng khăn lau tóc ướt cho hắn: "Cha tìm Mộc Chi có chuyện gì?"
Hạ nhân lắc đầu: "Bẩm Nhị lang quân, tiểu nhân cũng không rõ. Kiều đại nhân cũng có ở đó, hình như lão gia muốn để Nhị thiếu gia gặp cậu ấy một lát."
Ánh mắt Lan Mân nhìn Bùi Thanh Hoằng có phần tế nhị. Bùi Thanh Hoằng chỉnh lại cổ áo của mình, mặt không đổi sắc đáp lại hạ nhân: "Ngươi ra ngoài trước đi. Ta thay quần áo xong sẽ qua ngay." Đi gặp khách lạ đương nhiên không thể ăn mặc tùy tiện thế này.
Người kia liền lui ra ngoài, để lại hai phu phu Lan Mân và Bùi Thanh Hoằng. Vì không muốn Lan Mân lại nghĩ nhiều nên hắn giải thích mấy câu: "Xem ra phụ thân ta rất thích vị Kiều bảng nhãn kia. Có lẽ người muốn ta chiếu cố cậu ấy hơn chút, tương lai Bùi gia cũng có thêm một trợ thủ đắc lực."
Lan Mân nhìn hắn cài khuy áo kỹ càng, bình tĩnh nói: "Ta biết rồi, ngươi yên tâm qua đó đi. Nhưng nếu ngươi về quá muộn thì ta không chờ đâu."
Bùi Thanh Hoằng nhìn gương chỉnh lại y quan thật chỉnh tề: "Chắc là không mất quá lâu đâu. Tóc ngươi vẫn chưa khô, nếu khô rồi mà ta vẫn chưa về thì không cần đợi ta." Trước khi đi hắn còn đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon lên trán đối phương như một thói quen.
Khi hắn tới, Bùi Diên và Kiều An Nhiên đang đàm luận vô cùng nhiệt tình. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm thấy phụ thân mình nhìn Kiều An Nhiên với ánh mắt hơi lạ, hơi... quá từ ái. Rõ ràng chỉ là học trò mới nhận nhưng ông lại mang dáng vẻ cực kỳ hài lòng, ta rất hãnh diện vì con.
Bùi Diên vừa thấy hắn liền nhiệt tình giới thiệu Kiều An Nhiên cho Bùi Thanh Hoằng: "Mộc Chi mau lại đây. Từ nay cậu ấy là nghĩa đệ của con, Kiều An Nhiên, tự Tử Du. Thiên phú của An Nhiên cực kỳ xuất sắc, có điều ở quan trường lại chưa khéo đưa đẩy. Con là nghĩa huynh, nhất định phải giúp đỡ cậu ấy nhiều một chút."
Bùi Diên vô cùng phấn khởi, Bùi Thanh Hoằng là nhi tử cũng không tiện làm ông mất mặt. Hắn chỉ hỏi bóng gió một câu: "Không phải lúc trước cha nói là học trò sao, làm thế nào lại đột nhiên trở thành con nuôi rồi? Nhận con nuôi cũng không phải việc nhỏ, nương đã biết chưa?"
Vừa nghe hắn nói vậy, Kiều An Nhiên da mặt mỏng lập tức hốt hoảng đáp lại: "Chỉ, chỉ là lão sư nhất thời hứng khởi nên mới nói vậy thôi, xin đừng để tâm. Vãn bối không có ý muốn trèo vào Bùi gia, Bùi đại nhân ngài tuyệt đối đừng để ý."
Kiều An Nhiên phi thường kính trọng Bùi Diên, được Bùi Diên nhận làm đồ đệ cậu cũng cực kỳ vui mừng. Nhưng so với Bùi Diên, kỳ thật cậu càng muốn được làm đệ tử của Bùi Thanh Hoằng hơn. Không phải chỉ vì cậu từng nhận được ân huệ từ hắn, mà càng vì học thức và cách làm người của đối phương, hắn là tấm gương cậu luôn huớng tới. Bùi Thanh Hoằng cũng trẻ tuổi như cậu, nhưng cậu mới chỉ là một người chân ướt chân ráo bước vào quan trường, hoàn toàn không bì được nửa phần với đối phương.
Trở thành huynh đệ kết nghĩa với đại nhân mình hằng sùng bái nghe qua mười phần tốt đẹp, nhưng nếu bị hiểu lầm thành sử dụng thủ đoạn để trèo lên cao thì không được. Tuy nhiên chính Kiều An Nhiên cũng không rõ vì sao mình lại được Tả tướng Bùi Diên ưu ái đến vậy. Cậu đúng là tân khoa bảng nhãn, nhưng phủ tướng gia không có nữ nhi đến tuối xuất giá, cũng không thiếu người tài gia cảnh bần hàn muốn làm đồ đệ của Bùi Diên. Cậu không biết người khác cụ thể ra sao, nhưng chắc chắn họ đều có mong muốn được Bùi tả tướng nhận làm học trò. Khi gặp Bùi Diên cậu cảm thấy vô cùng thân thiết với vị trưởng bối này, không hề đáng sợ như người ta thường nói, nhưng chuyện nhận làm con nuôi thì đúng là hơi quá.
Bùi Thanh Hoằng âm thầm dò xét Kiều An Nhiên. Trước khi bước vào hắn có một vài thành kiến với người này, dù sao Bùi Diên cũng cực kỳ hiếm khi làm việc khác thường như vậy, hắn cho rằng nguyên nhân hẳn là vì Kiều An Nhiên đã động tay động chân gì đó. Nhưng bây giờ xem ra thái độ của cậu hoàn toàn không có vấn đề gì, khi nói không làm con nuôi biểu cảm vô cùng chân thành, không hề giả tạo.
Hắn trầm ngâm nói: "Kiều hiền đệ đừng nói vậy. Gia phụ muốn nhận ngươi làm con nuôi ắt hẳn vì ngươi có điểm hơn người, ta không phải trưởng bối, đương nhiên sẽ không ngăn cản quyết định của phụ thân. Nếu mẫu thân đồng ý, Kiều hiền đệ không chê, hai chữ "nghĩa huynh" này ta xin nhận."
"Không chê không chê." Kiều An Nhiên vội vàng đáp lại. Sau khi Bùi Diên mở lời, cậu ổn định lại tinh thần rồi bắt đầu khiêm tốn thỉnh giáo Bùi Thanh Hoằng vài vấn đề trên quan trường. Kiều An Nhiên tuổi còn trẻ đã có thể thi đỗ bảng nhãn quả nhiên không khiến hắn phải thất vọng. Gia cảnh cậu nghèo túng nhưng không có vẻ gì là mù mờ về chốn quan trường, tuy không phải người trời sinh có tham vọng nhưng tính cách đủ sống, đầu óc cũng nhạy bén. So với Tam đệ vẫn luôn nghịch ngợm gây sự và đại ca hoàn toàn không để tâm đến chuyện bên ngoài đều tốt hơn mấy phần.
Nghĩ đến Bùi Thanh Lân, Bùi Thanh Hoằng hỏi một câu: "Nhắc mới nhớ, tuổi tác của Tam đệ và Tử Du xêm xêm nhau nhỉ. Không biết hiền đệ Tử Du bao nhiêu tuối?"
Kiều An Nhiên không hề đề phòng gì, quy củ nói cho hắn biết sinh nhật của mình, cậu sinh cùng một năm với Bùi Thanh Lân nhưng khác ngày khác tháng. Bùi Thanh Hoằng thở phào một hơi, thái độ càng thêm phần thân thiết: "Vậy tiếp theo ta giảng cho đệ thứ này..."
Bùi Diên thấy hai người hòa thuận trò chuyện, trong mắt ánh lên vẻ hài lòng. Sau khi hai người bàn xong đã không còn sớm, Kiều An Nhiên được Bùi Diên giữ lại qua đêm, ở lại sương phòng chuyên tiếp khách nhân ở phía Tây Bùi phủ.
Khi Bùi Thanh Hoằng trở về ánh nến trong phòng đã tắt. Hắn cũng không thắp nến lên, thay quần áo dưới ánh trăng nhàn nhạt tràn qua cửa sổ rồi rón rén lên giường. Không ngờ Lan Mân vẫn chưa ngủ, chờ hắn nằm xuống liền nhỏ giọng hỏi: "Mọi người nói chuyện gì vậy, sao lại lâu thế?"
Bùi Thanh Hoằng dò dẫm tìm đến bàn tay của Lan Mân: "Phụ thân muốn ta chỉ giáo cậu ta một chút nên nói chuyện hơi lâu, sau đó ta còn tìm mẫu thân hỏi mấy chuyện nên mới về muộn. Ngày mai còn phải lên triều, bây giờ cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi."